Trong tiếng gầm của Vương Lâm, sức mạnh của một trảm này giống như là khai thiên lập địa, ầm ầm lao tới. Khai Thiên Phủ đã rời khỏi tay của Vương Lâm kia trực tiếp lớn lên gấp ngàn vạn lần, như thể chiếm cứ toàn bộ tinh không. Dưới một trảm này, một cái khe khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện.
Cái khe này trong tiếng ầm ầm, lao ra khỏi lỗ hổng của Phong Giới Đại Trận, hướng về phía trước phóng đi như tên bắn. Hai cao thủ bước thứ ba kia thần sắc lộ ra vẻ hoảng sợ, trong lúc nguy cấp này không muốn chống cự nữa. mà hướng về hai bên nhanh chóng tránh ra.
Nhưng tốc độ của họ dưới chiếc búa khổng lồ này vẫn còn quá chậm. Ngay khi bọn họ chuẩn bị tránh ra, Khai Thiên Phủ kia ầm ầm lao tới. Máu tươi tràn ra, hai cao thủ bước thứ ba kia đồng thời phun ra sương máu, ngay khi bị Khai Thiên Phủ kia chém lướt qua thân thể, một cánh tay đã bị đứt lìa.
Hai người này sắc mặt tái nhợt, vô cùng hoảng sợ, không dám đánh nữa, mà nhanh chóng lùi về phía sau bỏ chạy.
Mặc dù hai người này bị trọng thương tránh ra, nhưng đại quân thứ ba không có sức mạnh để né tránh, trong lúc Khai Thiên Phủ này tiến về phía trước, bất ngờ xuất hiện rất nhiều sự tử vong.
Không có một tiếng kêu thảm thiết nào vang lên, chỉ có sự sụp đổ và tan rã. Một cái khe ước chừng ngàn trượng sau khi Khai Thiên Phủ đi qua, bất ngờ xuất hiện.
Cái khe ngàn trượng này là một vùng trống trải, chỉ có mùi máu tanh lan tràn. Từ xa nhìn lại, Khai Thiên Phủ kia xuyên qua đại quân tu sĩ đi thẳng tới Thái cổ Tinh Thần, cho tới sau khi đi được chừng một trăm vạn trượng mới chậm rãi tiêu tan.
Giới nội hoàn toàn yên tĩnh. Đại quân tu sĩ thứ ba của giới ngoại ngơ ngác nhìn cái khe khổng lồ mà Khai Thiên Phủ rạch ra kia, tâm thần không khỏi run rẩy.
-Những ai bước vào giới nội đều phải chết!
Vương Lâm nắm tay phải lại, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Thái cổ Tinh Thần bên ngoài Phong Giới Đại Trận, thanh âm như gió lạnh thổi tới.
Đúng lúc này, một thanh âm nức nở giống như là tiếng kèn từ trong Thái cổ Tinh Thần nhanh chóng truyền ra, xuyên qua cái khe Phong Giới Đại Trận, tràn vào trong giới nội.
Tiếng kèn này vang lên, đại quân tu sĩ thứ ba ở bên ngoài Phong Giới Đại Trận dường như thức tỉnh từ trong cơn hoảng sợ, ngẩng đầu phức tạp nhìn Vương Lâm đang đứng trong lỗ hổng của trận pháp. Bọn họ nhớ kỹ hình dáng của Vương Lâm. khắc sâu ở trong lòng.
Sau khi liếc nhìn một cái, đại quân tu sĩ thứ ba này yên lặng lui về phía sau, không ngờ không xông về phía Phong Giới Đại Trận nữa, mà hướng về Thái cổ Tinh Thần ở đằng xa rời khỏi.
Tiếng kèn nức nở kia truyền vào bên trong giới nội, truyền vào trong tai mấy vạn tu sĩ của Thái Cổ Tinh Thần. Bọn họ trong lúc trầm mặc nhanh chóng lui về phía sau đi thẳng tới cái khe Phong Giới Đại Trận. Bọn họ mang theo một ký ức mà tu sĩ giới nội đã khắc sâu vào trong trí nhớ, mang theo hình bóng vĩnh viễn không thể phai mờ của Vương Lâm, nhanh chóng rút lui.
Nhưng Vương Lâm đứng trong lỗ hổng của Phong Giới Đại Trận, ngoài để ngăn cản đại quân thứ ba của giới ngoại tiến vào, còn muốn gián tiếp chặn đường lui duy nhất của những tu sĩ Thái Cổ Tinh Thần đã tiến vào giới nội.
-Các ngươi đã giết mấy vạn tu sĩ Vân Hải của giới nội ta, sao có thể để cho các ngươi muốn đến là đến muốn đi là đi.
Vương Lâm hai mắt lóe lên, không tránh ra nửa bước.
Tu sĩ La Thiên, tu sĩ Triệu Hà, còn có mấy ngàn tu sĩ Vân Hải kia, lại thêm độc hải đang gào thét cùng với mấy vạn Văn Thú từ bốn phương tám hướng lao thẳng tới những tu sĩ đang muốn rút lui này.
Từng trận tiếng ầm ầm vang lên, tu sĩ giới ngoại chết ngày càng nhiều. Những tu sĩ giới ngoại này bộc phát ra một sự điên cuồng không sợ chết, bọn họ bất chấp tất cả lao về phía lỗ hổng chỗ của Vương Lâm. Bọn họ muốn xông ra khỏi nơi này, bọn họ muốn quay trở về Thái cổ Tinh Thần.
Mấy vạn tu sĩ nhất tề xông tới, ở phía sau bọn họ là tu sĩ giới nội đang truy kích gắt gao. Tất cả tu sĩ giờ phút này đều chạy về phía Vương Lâm.
Hư hỏa thiêu đốt, tất cả những tu sĩ giới ngoại tới gần Vương Lâm trong vòng ngàn trượng cơ thể đều bị ngọn lửa thiêu đốt. Cùng lúc với bọn họ tấn công tới, quá trình sửa chữa trận pháp của Nam Vân Tử đã vượt qua giai đoạn chậm chạp nhất, đã tới giai đoạn kết thúc.
lỗ hổng của Phong Giới Đại Trận này với một tốc độ khá nhanh, từ từ nhúc nhích, dần dần thu hẹp lại. Chuyện này khiến cho những tu sĩ của Thái cổ Tinh Thần lại càng điên cuồng hơn.
Trong lúc không ngừng xông tới, dưới Hư hỏa đang hừng hực thiêu đốt của Vương Lâm, không có bất cứ một tu sĩ nào có thể ở trước hư hỏa này mà đến gần được Vương Lâm trong vòng năm trăm trượng.
Hắn đứng ở đó giống như là cánh cửa của chủ nhân Phong Giới, không ai có thể vượt qua.
Hàn y đồng tử cùng với Tiên Phi kia, còn có mấy cao thủ bước thứ ba còn lại mặc dù rất lo lắng, nhưng bị đám người Hồng Sam Tử cản trở, trong thời gian ngắn cũng không thể ngăn cản.
Trận chiến này, sự thảm khốc của nó cả đời này Vương Lâm chưa từng thấy qua. Trận chiến này, càng ngày càng có nhiều tu sĩ hi sinh, cho dù Vương Lâm lấy giết chóc để sinh tồn, nhưng lúc này trong lòng cũng vô cùng buồn bã.
Trong lúc trầm mặc, hắn giơ tay phải lên, vung về phía trước người. Hơn mười lá cổ Tức Diệp hiện ra, lao thẳng về phía những tu sĩ giới ngoại đang xông tới. Hơn mười lá cổ Tức Diệp này hình thành hơn mười tầng phong ấn, hóa thành một chướng ngại vật không thể phá vỡ, bao phủ mấy vạn tu sĩ của giới ngoại, khiến cho bọn họ không thể thoát ra.
Tu sĩ La Thiên, tu sĩ Triệu Hà, còn có mấy ngàn tu sĩ Vân Hải, bọn họ đã giết đến đỏ cả mắt, bọn họ chết và bị thương cũng cực kỳ thê thảm. Trong trận chém giết này, nếu không có độc hải và đàn Văn Thú, thì bọn họ cũng sẽ cực kỳ gian nan.
-Ta muốn tất cả tu sĩ Thái cổ tiến vào giới nội các ngươi toàn bộ đều phải chết, không để sót một ai.
Lời nói của Vương Lâm lộ ra một sự quyết tâm. Sau cổ Tức Diệp, hắn lại giơ tay phải lên bấm quyết, lập tức liền có vô số cấm chế nhanh chóng hiện ra.
Những tu sĩ giới ngoại đã bị bao vây này trong lúc đang không ngừng giết chóc, ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng vô cùng. Nếu bọn họ biết chuyện này sẽ có sự biến hóa như vậy, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không dám bước vào giới nội.
Ngay lúc cấm chế xuất hiện trên
tay phải Vương Lâm vẫn chưa hoàn toàn thành hình, một tiếng thở dài từ sâu bên trong Thái cổ Tinh Thần truyền ra. Theo tiếng thở dài này xuất hiện, bên ngoài Phong Giới Đại Trận đột nhiên nổi lên một đạo lam quang.
Trong đạo lam quang này, có một người chậm rãi đi ra.
Tiếng thở dài này Vương Lâm rất quen thuộc. Ngay khi hắn nghe thấy thanh âm này, tâm thần lập tức trùng xuống, quay đầu lại. ở bên trong lỗ hổng của Phong Giới Đại Trận đang nhanh chóng khép lại, hắn nhìn thấy ở bên ngoài trận pháp, bên trong Thái cổ Tinh Thần, có một nam tử trung niên từ bên trong đạo lam quang đi ra.
-Hãy để cho bọn họ trở về!
Nam tử trung niên kia nhìn Vương Lâm, chậm rãi mở miệng.
-Lam Mộng Đạo Tôn!
Nam Vân Tử đang sửa chữa trận pháp kia đồng tử trong hai mắt co rút lại. Tu vi của Lam Mộng Đạo Tôn đã đạt tới đỉnh của Không Huyền, Nam Vân Tử hắn không phải là đối thủ.
Sự đáng sợ của người đạt tới Không Huyền đại viên mãn không cách nào có thể hình dung được. Trong Thái cổ Ngũ Tôn, cho dù là Cửu Thiên Ma Tôn cùng với Diệu Âm Đạo Tôn cũng không thể so sánh với Lam Mộng. Tu vi của bọn họ thủy chung vẫn có một sự chênh lệch, sự chênh lệch này giống như là một lỗ hổng rất lớn.
Chưa ai có thể khiến cho Chưởng Tôn thay đổi kế hoạch hay chủ ý. Diệu Âm không làm được. Cửu Thiên cũng không làm được, nhưng Lam Mộng thì có thể.
Hồng Sam Tử đang giao chiến với hàn y đồng tử kia lúc này ánh mắt cũng lộ ra vẻ ngưng trọng. Uy danh của Lam Mộng Đạo Tôn này thật sự là quá lớn.
Tay phải của Vương Lâm liền dừng lại, yên lặng nhìn nam tử trung niên kia, bên tai còn vãng vẳng tiếng chém giết. Hồi lâu sau, hắn lắc đầu.
-Ta không muốn ra tay với ngươi. Hãy nhớ tới ân tình của ta đối với ngươi trước kia mà tha cho bọn họ trở về. Trận chiến này, Thái cổ Tinh Thần chúng ta đã bại rồi, đừng có làm khó ta.
Nam tử trung niên kia thần sắc bình tĩnh, thanh âm không lớn, nhưng lại có một uy áp không thể cự tuyệt được.
Thanh âm chém giết giờ phút này chậm rãi tiêu tan, ngoài thần thông của đám người Hồng Sam Tử đang giao chiến với nhau, còn lại tuyệt đại bộ phận tu sĩ ánh mắt đều nhìn về phía Vương Lâm, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Chiến công của Vương Lâm trong trận chiến này đã hoàn toàn khiến cho tu sĩ giới nội trở nên sùng kính thân phận Phong Tôn của hắn. Mặc dù tu vi của hắn không cao bằng đám người Hồng Sam Tử, nhưng trong mắt những tu sĩ giới nội, hắn mới là Phong Tôn,là chủ nhân của Phong Giới.
Vương Lâm trầm mặc, sau khi nhìn nam tử trung niên kia một lát liền vái một cái thật sâu rồi ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán. Hắn giơ tay phải vung lên, hàng trăm vạn cấm chế kia ầm ầm hiện ra, thành hình trong nháy mắt. Trong tinh không của giới nội, trăm vạn cấm chế này bất ngờ ngưng tụ hóa thành một cái khung ô khổng lồ.
Theo cái khung ô xuất hiện, tán ô đồng thời lan ra, Phần Giới cổ Tán đột nhiên mơ hồ xuất hiện.
Lam Mộng Đạo Tôn nhìn Vương Lâm một cái thật sâu, lắc đầu than nhẹ.
-Ta vì con gái, khi ngươi vừa tới Thái cổ Tinh Thần đã truyền cho ngươi thần thông đạo thuật, giúp ngươi tránh được sự truy kích của Tiên Phi, đó là lần thứ nhất. Chưởng Tôn Tĩnh Trung Lao, đó là lần thứ hai. Hôm nay, là lần thứ ba. Nhưng Vương Lâm ngươi nên nhớ lấy, sẽ không có lần thứ tư. Lần thứ tư, ta sẽ ra tay.
Lam Mộng Đạo Tôn thu ánh mắt lại, xoay người, không để ý tới chuyện gì nữa, theo đạo lam
quang lóe lên, chậm rãi biến mất.
Ngay khi hắn biến mất, Phần Giới cổ Tán trong giới nội bất ngờ hoàn toàn hiện ra. Cái ô này chưa mở ra, nhưng đã có một ngọn lửa diệt thế hừng hực bùng lên, rơi vào tinh không, như thể là vĩnh hằng bất diệt.
Nhìn về phía Lam Mộng Đạo Tôn rời khỏi, trước mắt Vương Lâm dường như hiện lên hình bóng một nữ tử buồn bã. Nàng đang hướng về hắn lắc đầu mỉm cười, câu nói mấy trăm năm trước lại lờ mờ hiện lên trong tâm thần hắn.
-Hãy quên giang hồ đi.
Từng trận sức sổng lưu chuyển, dường như xóa tan hư ảnh nữ tử trong mắt Vương Lâm, giống như hư ảnh nữ tử này đã theo một câu nói của Lam Mộng Đạo Tôn, theo sức sống trong cơ thể hắn đang mạnh mẽ tản mát ra ngoài, nhập vào bên trong Phần Giới cổ Tán đang chuẩn bị mở ra kia, hóa thành một sức mạnh để chống đỡ chiếc ô đang mở ra này.
Trong tiếng ầm vang, Phần Giới cổ Tán hiện ra trong tinh không chậm rãi mở ra một phần.
Một ngọn lửa diệt thế tràn ngập tinh không, hóa thành một biển lửa cuồn cuộn. Ở trong biển lửa này, vô số tu sĩ đang giãy giụa, khuôn mặt vặn vẹo, giống như muốn chui vào trong mắt Vương Lâm.
Lần xâm lược thứ nhất của giới ngoại, với cái giá phái trả là thương vong thê thảm của cả hai bên, cùng với Phần Giới cổ Tán mở ra mà đi đến hồi kết thúc. Nhưng lúc này, đột nhiên có một sát khí khiến cho Vương Lâm rung chuyển tâm thần, đột nhiên từ bên trong Thái cổ Tinh Thần truyền ra, tập trung lên mi tâm của Vương Lâm.
Vương Lâm ánh mắt sững lại, quay đầu nhìn về phía lỗ hổng của trận pháp đã khép lại còn chưa tới trăm trượng kia.
Hắn nhìn thấy một người, một nam tử mặc áo trắng. Trong tay phải hắn có cầm một cây cung, lúc này đã giương lên, từ đằng xa nhằm về phía Vương Lâm.
-Thủ đồ của Chưởng Tôn, ngón cái, Phong Dư.
Cây cung này Vương Lâm đã từng nhìn thấy.