Tiên Nghịch

Chương 1448: Hơi vô sỉ rồi


trước sau

-Ta đã xem kỹ rồi, không phải là một.
 
Vương Lâm nói như chém đinh chặt sắc, lạnh lùng nhìn người điên, trong mắt ngoài sự khinh miệt còn có một chút thương tiếc.
 
Một chút thương tiếc này khiến cho nước mắt trong mắt người điên càng đậm, cuối cùng hắn òa một cái liền khóc rống lên.
 
Hắn bật khóc khiến cho trong lòng Vương Lâm dâng lên cảm giác tội lỗi. Hắn cảm thấy mình giống như là một người lớn lại đi gạt mất món đồ chơi trong tay của một đứa trẻ con.
 
-Thôi bỏ đi vậy. Ta và người này ở trong thế giới trong cơ thể U Minh thú mới gặp nhau, hắn lại còn cho ta có cơ hội có được tiên huyết, giờ ta lại dùng cách này có được thần thông thì cuối cùng cũng không ra gì tu sĩ rất ít người điên. Người này chắc chắn trước kia đã gặp phải chuyện gì rất khủng khiếp. Cả đời Vương Lâm ta ân oán phân minh, hôm nay lập lời thề, chuyện sau này của hắn là chuyện của Vương Lâm ta!
 
Vương Lâm nhìn người điên trước mắt, sâu trong đáy mắt xuất hiện vẻ nhu hòa.
 
-Bổn vương không nói dối. Bổn vương rõ ràng là thi triển cùng một loại thần thông. Thần thông này gọi là Dịch Linh Ấn. là do ca ca ta đoạt được từ tiên tôn, truyền thụ cho ta.
 
Người điên này rất lâu không rửa mặt, nước mắt chảy xuống liền tạo thành hai dòng bùn đất. Hắn lau nước mắt, đầy vẻ oan ức rống to với Vương Lâm.
 
-Ngươi nếu không tin thì ta nói khẩu quyết này cho ngươi. Bổn vương từ bé đã không biết nói dối. Ca ca ta nói nếu ta nói dối hắn sẽ đánh ta.
 
Người điên lúc này cảm thấy oan ức tới cực điểm, vừa gào khóc vừa không thèm nghĩ ngợi chút nào, nói ra toàn bộ khẩu quyết của Dịch Linh Ấn.
 
-Ngươi xem, ngươi xem, chính là khẩu quyết này. Ngươi thử tu luyện một chút, rồi thi triển ra xem. Bản thân ngươi xem xem ta có lừa ngươi hay không. Rõ ràng ta khổ sở lắm mới thắng được ngươi. Ngươi thật xấu lắm! Ta không chơi với ngươi nữa!
 
Người điên vừa giận dữ vừa tủi thân, trực tiếp ngồi bệt xuống một bên, thở hổn hển, cố ý không thèm nhìn Vương Lâm nữa.
 
Tim Vương Lâm đập thình thịch. Khẩu quyết vừa rồi hắn đã hoàn toàn nhớ kỹ, lập tức khiến cho toàn bộ những điều vướng mắc từ trước tới giờ hoàn toàn được giải đáp. Hắn giơ tay phải lên bầu trời điểm một chỉ. Trong tiếng ầm vang, một Dịch Linh Ấn cực kỳ chính tông hiện ra, không giáng xuống nhưng lại có một luồng uy áp mênh mông điên cuồng khuếch tán khắp trong thiên địa.
 
Ngẩng đầu nhìn Dịch Linh Ấn nọ, đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại, trong nội tâm tràn ngập sự hưng phấn. Với tu vi của hắn có thể cảm nhận được rõ ràng. Dịch Linh Ấn chính thức này không phải là thần thông mà nó là một loại đạo thuật!
 
Đây là một loại đạo thuật mà uy lực cường đại tới mức có thể hủy thiên diệt địa!
 
Một chưởng này có thể khiến cho thực lực của Vương Lâm thông qua một loại biến hóa kỳ dị trong một thời gian ngắn tăng mạnh. Mà trọng yếu nhất là Dịch Linh Ấn này không chỉ là một chưởng mà bên trong còn ẩn chứa ba luồng khí tức, nếu thi triển ra toàn bộ, phối hợp với tu vi trọn vẹn có thể hóa thành ba chưởng đồng thời đánh xuống, giết sạch cả thể, thần, hồn!
 
-Thủy Đạo Tử khi thi triển Dịch Linh Ấn chỉ đánh tan thân thể mà thôi. Hôm nay ta học được mới chân chính là Dịch Linh Ấn.
 
Vương Lâm hít sâu một hơi, sau khi nhớ kỹ Dịch Linh Ấn này rồi ánh mắt liền hướng về phía người điên kia.
 
Trong mắt hắn, người điên này giống như mang theo cả một kho báu, tùy thời có thể tuôn ra một chút.
 
-Được rồi, đừng khóc nữa. Ta thừa nhận ra thần thông này đúng thật rất lợi hại. Vừa rồi ta đã trách oan ngươi rồi.
 
Vương Lâm mang theo vẻ xin lỗi, trong mắt ẩn chứa vẻ nhu hòa, đứng dậy ôm quyền hướng về phía người điên.
 
Người điên kia hừ nhẹ một tiếng, quay đầu không thèm nhìn Vương Lâm.
 
Vương Lâm cười khổ, vừa trầm ngâm vừa vung tay phải về phía trước. Lập tức có mấy hạt đan dược được hắn lấy ra. Đám đan dược này đã được hắn lựa chọn, hầu hết đều rất thơm, vừa xuất hiện liền tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
 
Cánh mũi người điên phập phồng, theo tiềm thức hít hà vài cái, liếm liếm môi, cố gắng không quay lại nhưng hai tròng mắt lại liếc qua liếc lại.
 
-Chút đan dược này đã là gì chứ. Đan dược mà Tiểu Hồng đem cho bổn vương năm đó dù là thứ kém cỏi nhất cũng tốt hơn thế này nhiều.
 
Vẻ mặt Vương Lâm như cười như không, tay phải bóp một viên đan dược, nhẹ nhàng dùng lực một chút. Bụp một tiếng, đan dược này liền vỡ tan, mùi thơm liền tỏa ra dày đặc.
 
Người điên cố kìm nén ham muốn, nhưng bụng lại phát ra tiếng kêu ùng ục. Hắn rất lâu rồi không ăn đan dược, giờ phút này đã hơi không nhịn nổi rồi.
 
-Những đan dược này coi như là ta bồi thường vì vừa nãy trách oan ngươi, được không?
 
Giọng nói của Vương Lâm êm ái, chậm rãi vung đám đan dược lên. Đám đan dược này liền bay thẳng về phía người điên, lơ lửng trước mặt hắn.
 
Người điên nuốt nước bọt ừng ực, xoay người nhìn chằm chằm vào đám đan dược này, rất khinh thường nói:
 
-Mấy thứ này năm đó bổn vương có nhìn cũng chẳng thèm nhìn, chỉ toàn là những thứ phế thải, thật sự là phế thải! Thôi, nếu tên nhóc nhà ngươi đã hiến cho bổn vương thì ta đành thu nhận vậy.
 
Hắn vừa nói hai tay liền nhanh chóng xòe ra bắt lấy mấy viên đan dược kia, hai mắt lóe sáng, trực tiếp ném toàn bộ vào miệng, chóp chép mấy cái đã nuốt sạch.
 
Trên mặt Vương Lâm lộ nụ cười, ôm quyền nói:
 
-Thần thông của các hạ đích thực kinh người, nhưng không biết có phải là chỉ có một loại này hay không?
 
Người điên này đang đắc ý, đột nhiên lộ vẻ cảnh giác, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
 
-Lời nay ta nhớ rõ là trước kia đã từng nghe ai đó nói rồi. Tiểu Hồng, là ai nói những lời này? Ôi, quên rồi nhưng mà bổn vương nhớ rõ là mục đích của người nói những lời này là muốn lừa học thần thông đạo thuật của ta. Hừ hừ, bổn vương là người thông minh, làm sao có thể bị mắc lừa. Ngươi đừng mơ có thể học trộm đạo thuật của ta. Ta dù chết cũng tuyệt đối không nói cho ngươi dù chỉ một khẩu quyết thần thông!
 
Người điên ngẩng đầu, trong tiếng hừ lạnh lại khiến người ta có một cảm giác cao cao tại thượng.
 
-Ôi, đạo thuật học nhiều quá cũng là một chuyện phiền phức. Chẳng còn cách nào. Thiên tư bổn vương quá cao rồi. Nhưng mà thấy ngươi cung kính như vậy, ta liền thể hiện một chút cho ngươi thấy. Nhưng ngươi cũng đừng mong là ta sẽ dạy ngươi. Không có cửa đó đâu!
 
Người điên này vừa nói vừa đứng dậy, giãn hai tay, đắc ý giơ tay phải lên vung về phía trước. Đột nhiên bầu trời tối sầm lại, một biển lửa đỏ rực gào thét tràn tới. Một chiếc ô khổng lồ liền lập tức huyễn hóa ra!
 
Chiếc ô này như lấy
trời làm tán, bên dưới ô có biển lửa vô tận ngưng tụ, hóa thành cán ô khổng lồ! Một luồng lửa diệt thế tràn ngập bốn phương tám hướng, đột nhiên hình thành chín ngọn lửa hình ô. Ngọn lửa đó thiêu đốt, bên trong ẩn chứa một luồng khí tức kinh khủng không cách nào hình dung nổi.
 
Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại. Hắn đã nhận ra thuật này rất giống với thuật Phần Giới Cổ Tán mà mình đã học. Nhưng điểm bất đồng chính là thần thông đạo thuật mà hắn nắm được phải mở ô, còn đạo thuật mà người điên này thi triển thì vừa xuất hiện ô đã mở ra rồi!
 
Nhìn thì có vẻ tương tự nhưng trên thực tế sự chênh lệch giữa hai đạo thuật như trời với đất!
 
-Thế nào, bổn vương lợi hại không? Nếu ô này đóng lại thì uy lực cực lớn đó!
 
Người điên vung tay phải lên. Chiếc ô nọ liền vô thanh vô tức tiêu tán trên không trung.
 
-Hừ, ta không dạy cho ngươi. Ngươi có thể nhìn nhưng chẳng thể học nổi! Bổn vương còn có thuật này! Đây, ngươi xem!
 
Người điên trong lúc đắc ý, hai tay giơ lên bắt quyết vờn trước người, không ngờ lại tạo thành thế như giương cung bắn tên. Nếu lúc này trong tay hắn có cung tên thì trông sẽ y hệt như Lý Quảng mà Vương Lâm nhìn thấy năm đó!
 
Một luồng khí sắc bén như mũi tên từ trên tay người điên này điên cuồng bộc phát ra, giống như chỉ cần buông tay là lập tức thiên địa sẽ bị một mũi bắn nát!
 
-Bổn vương còn có nhiều hơn, đây đã tính là gì.
 
Người điên giống như càng hăng hái, sau khi thấy thần sắc ngưng trọng của Vương Lâm thì lại càng đắc ý, há mồm gầm lên một lần nữa, sau đó hai tay buông ra. Mũi tên kinh thiên kia liền tan biến. Đồng thời hai tay hắn bắt quyết vung mạnh lên bầu trời.
 
Bầu trời chấn động. Chỉ thấy đột nhiên ánh sáng bảy màu: Xích, Chanh, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử biến ảo ra. Ánh sáng bảy màu này nhanh chóng ngưng tụ, không ngờ hóa thành một cây thương bảy màu!
 
Cây thương này hiện ra khiến thiên địa chấn động kinh hồn. Mũi thương di động liền có tiếng ầm ầm vang dội, giống như muốn xé tan cả tinh không vậy. Nhất là từ mũi thương lại truyền ra từng đợt ánh sáng bảy màu khiến cho Vương Lâm dựng cả tóc gáy, trong phút chốc đã toát mồ hôi lạnh đầm đìa.
 
Ánh sáng bảy màu này ẩn chứa một lực lượng tâm tình, vừa xuất hiện đã giống như có thể ảnh hướng tới tất cả những người chứng kiến. Điểm này giống như hư hỏa nhưng dưới cảm nhận của Vương Lâm thì nó còn vượt rất xa hư hỏa!
 
Người điên cười dài, buông tay ra. Bầu trời liền khôi phục lại bình thường. Khuôn mặt hắn lộ vẻ phấn chấn, cười hắc hắc nói:
 
-Thế nào, thế nào? Bổn vương lợi hại phải không? Ngươi muốn học hay không? Muốn hay không? Bổn vương nói cho ngươi biết, người muốn học thần thông đạo thuật của bổn vương nhiều lắm. Hừ hừ, bổn vương có người nào mà chưa từng thấy chứ? Không ai có thể lừa được ta. Đánh chết ta cũng không dạy! Ngươi muốn học cũng vô dụng. Bổn vương cũng chẳng còn cách nào. Ôi, thật là đáng thương.
 
Người điên lắc đầu. thần sắc lại càng lộ vẻ đắc ý.
 
-Để ta ngẫm lại xem ngươi sẽ trả lời thế nào ta nhớ ra là người đó trả lời rằng không muốn học, sau đó ra vẻ lạnh lùng, muốn dụ dỗ sự hứng thú của ta. Kết quả là, ha ha ha. ngươi đoán ra kết quả không.ha ha. chết cười mất.
 
Người điên này ôm bụng cười ha hả.
 
-Ngươi nếu trả lời là muốn học thì bổn vương sẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Tiểu nương tử à, bổn vương rất rất nghiêm khắc đó. Ngươi có dùng sắc dụ cũng vô dụng thôi.
 
Người điên này bắt đầu lảm nhảm không ngừng, càng nói lại càng hưng phấn.
 
Nhìn người điên nọ, Vương Lâm chậm rãi mỉm cười.
 
-Ta nhớ rõ ràng trong trí nhớ của U Minh thú, người này năm đó không nhận ra con thú này. Mà năm đó hắn bị U Minh thú dọa, có vẻ rất sợ hãi.
 
Nụ cười trên khóe miệng Vương Lâm càng ngày càng đậm.
 
Người điên nọ bị Vương Lâm nhìn chằm chằm, thấy nụ cười của Vương Lâm thì trong lòng mơ hồ có cảm giác không ổn. Hắn nhớ mang máng là vừa rồi hình như đối phương cũng mỉm cười nhìn mình, cuối cùng mình phải thi triển Dịch Linh Ấn mấy canh giờ, mệt tới thở không ra hơi.
 
Đúng lúc này thì đột nhiên cả tu chân tinh ầm ầm chấn động, mưa bụi lất phất trên bầu trời, giống như có gió lốc nổi lên. Trong tiếng ầm vang, bầu trời cũng như bị xé rách. Một hư ảnh khổng lồ mơ hồ huyễn hóa ra trên bầu trời.
 
Hư ảnh này vô cùng to lớn, trông giống như một con cá voi, trên mặt còn có hai sợi râu rất dài, không ngừng vung vẩy.
 
Đây chính là U Minh thú! Nó cảm nhận được lời gọi của Vương Lâm, ở trong thế giới bên trong cơ thể liền hóa ra hồn ảnh!
 
Trong nháy mắt khi nó xuất hiện, vẻ đắc ý trên mặt người điên kia lập tức sụp đổ, đồng tử trong hai mắt co rút lại, thân thể run rẩy kịch liệt, phát ra một tiếng kêu thê lương!
 
-A. ngươi, ngươi, ngươi.ngươi không ngờ lại đuổi tới tận nơi này! Đáng chém ngàn đao mà. Ngươi không ngờ lại không buông tha cho ta! Ta không ăn được đâu, thật sự là không ăn được mà!
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện