Tiên Nghịch

Chương 1455: Hỏi thiên hạ ai nắm quyền sinh sát


trước sau

Thiên Triệu Thượng Sư kia giọng điệu ngông cuồng, nhìn như khinh miệt nhưng trên thực tế giờ phút này tâm thần cực kỳ ngưng trọng. Vương Lâm xuất hiện, thanh danh Phong Tôn hiển hách. Hắn năm đó tuy không tận mắt chứng kiến nhưng trong vài thập niên, hai chữ Phong Tôn như sấm bên tai.
 
Nhất là khi nghĩ tới Lão tổ Hỏa Tước Tộc bị đối phương một búa chém làm hai thì đồng tử trong hai mắt Thiên Triệu Thượng Sư cũng phải co rụt lại. Nhưng nếu chỉ có vậy thì cũng bỏ đi, bởi Lão tổ Hỏa Tước Tộc dù sao cũng chỉ là Không Niết sơ kỳ, Thiên Triệu Thượng Sư còn chưa coi vào đâu.
 
Khiến hắn thực sự khiếp hãi chính là cái chết của Nam Chiếu Thượng Nhân năm đó. Tu vi của Nam Chiếu Thượng Nhân tương đương với hắn thế nhưng lại chết vô cùng thảm khốc trong tay Phong Tôn này.
 
Hôm nay hắn thấy Vương Lâm lại cũng thấy dòng xoáy từ vạn cổ tại Tu Chân Liên Minh chưa bao giờ ngừng lại lúc này bị xé tan.
 
Cảnh tượng này đã khiến da đầu hắn tê tái. Nhưng lúc này hắn không thể nói khác. Nếu không thì một khi hắn lộ ra chút ý định muốn rút lui, lòng tin của trên vạn tu sĩ vốn đã bị đối phương khiến cho tâm thần rung chuyển này lập tức sẽ sụp đổ.
 
-Người này năm đó chẳng qua chỉ nhờ mượn được khí linh của Phong Giới Đại Trận. Tu vi chính thức của hắn tuyệt đối không thể hơn được Nam Chiếu Thượng Nhân! Cho dù hôm nay hắn có khiến dòng chảy này ngừng lại, xé tan nó thì cũng chỉ có thể nói là hắn hiểu rõ cấm chế này mà thôi. Lão phu không tin rằng hắn không có Khai Thiên Phủ kia mà lại đấu được với lão phu!
 
Thiên Triệu Thượng Sư nhớ tới vật trong Thất Thải Giới, thầm quyết định tay áo vung lên. Lập tức ba con hương hỏa hắc long kia vừa rít gào vừa lao thẳng tới Vương Lâm.
 
Tu sĩ giới ngoại bốn phía thầm khẩn trương trong lòng. Vương Lâm xuất hiện quá đột ngột khiến cho bọn họ bị sự sợ hãi năm đó tràn ngập toàn thân, không kịp điều chỉnh tâm tình. Thậm chí lúc này bọn họ còn không thể nảy ra được ý định phản kháng.
 
Vương Lâm năm xưa đã để lại dấu ấn quá sâu trong tâm trí bọn họ. Đó là một loại không thể chiến thắng, một loại điên cuồng khiến cho linh hồn người ta run rẩy. Đó là một loại dũng khí và vinh quang khiến cho bọn họ phải sợ hãi!
 
Trong trận chiến đầu tiên, trên Tất sát bảng của Thái cổ Tinh Thần, vị trí của Vương Lâm khiến cho hầu hết tu sĩ Thái cổ Tinh Thần khinh thường. Nhưng sau trận chiến năm đó không còn có bất cứ kẻ nào dám nghi ngờ chuyện này!
 
Vương Lâm đã khiến cho tu sĩ Thái cổ Tinh Thần cực kỳ kiêng kỵ, trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, đau đớn vô cùng đau đớn!
 
Ba con hương hỏa hắc long gầm thét kinh thiên, từ ba hướng lao thẳng về phía Vương Lâm. Chúng chưa tới gần thì đã có cuồng phong gào thét, thổi tung mái tóc bạc của Vương Lâm, cũng khiến cho bạch y của Vương Lâm tung bay.
 
Thậm chí trong tinh không bốn phía xung quanh Vương Lâm, dưới cơn cuồng phong này gần như sụp đổ phát ra những tiếng răng rắc, xuất hiện vô số khe nứt không gian.
 
Viêm Lôi Tử ở phía sau Vương Lâm lúc này đồng tử trong hai mắt co rụt lại, lông tóc toàn thân dựng ngược. Hắn cảm nhận được rất rõ ràng, bên trong cơn cuồng phong đến từ ba con hắc long này ẩn chứa một lực lượng cực kỳ kinh khủng.
 
Cỗ lực lượng này có thể khiến tinh không sụp đổ, chỉ cần có một tia đánh tới thân thể hắn cũng khiến cho thân thể hắn trong phút chốc bị xé rách, nguyên thần tan rã mà chết! Thậm chí hắn cảm thấy dù là Lỗ Phu Tử có tới nơi này, dưới cơn cuồng phong này thì sắc mặt cũng đại biến mà nhanh chóng lui lại phía sau, nếu không ắt phải bị thương!
 
Nhưng cơn cuồng phong dù khiến tâm thần Viêm Lôi Tử hoảng sợ thì người đứng trước hắn vẫn là Vương Lâm! Thần sắc hắn bình thản, không chút biến hóa mái tóc và y phục bay phất phới, giống như là bị một cơn gió bình thường thổi qua, không lưu lại được trên nét mặt hắn một chút dấu hiệu nào.
 
Giống như đối với hắn cơn lốc hủy diệt này chẳng khác gì một cơn gió mát lạnh.
 
-Ba con hương hỏa hắc long.
 
Vương Lâm nhìn ba con hắc long dữ tợn đang gầm thét lao tới, hai mắt lộ hàn quang. Hắn không muốn kích phát lực bài xích trong cơ thể, chỉ có thể phát huy được hai phần thực lực. Hai phần thực lực này nếu là tu sĩ Không Niết thì Vương Lâm có thể chiến thắng. Nhưng tu sĩ Không Linh thì dù là sơ kỳ hắn cũng không thể dùng hai phần lực lượng này mà giết chóng vánh.
 
Nhưng chuyện hôm nay hắn đã ở trong thế phải hành động. Cứu Thanh Thủy, lấy đạo quả đều là việc hắn muốn làm. Do đó Vương Lâm liền có quyết định.
 
-Tạm thời không cần để ý tới lực bài xích nọ, dù là cần phải rút ngắn thời gian áp chế xuống thì cũng phải dùng toàn lực một lần.
 
Sau khi quyết định xong, Vương Lâm không thi triển bất cứ thần thông gì, trong tích tắc khi ba con hắc long tới gần hai mắt hắn liền lóe lên kim quang!
 
Trong nháy mắt, kim quang tràn ngập tinh không. Dưới kim quang này, thân ảnh Vương Lâm trở nên mơ hồ nhưng lại có một khí tức khiến thiên địa phải kinh hãi từ thân thể hắn theo kim quang tràn ra.
 
Luồng khí tức này rung chuyển thiên địa, từ trong kim quang tràn ra bao phủ tám phương!
 
Ba tiếng rống thê lương từ trong miệng ba con hương hỏa hắc long truyền ra khi tới gần Vương Lâm. Ba con hắc long này bị kim quang đảo qua thân thể lập tức run rẩy kịch liệt, không ngờ không dám tới gần nữa mà ngừng thế đánh tới, muốn lập tức lùi lại phía sau.
 
Nhưng trong khi kim quang tràn ngập, ba con hắc long này sau khi lui lại cách Vương Lâm mấy trượng liền run rẩy không dám lui lại nữa! Chúng sợ hãi nhìn Vương Lâm, thân thể khổng lồ lúc này như biến thành cực kỳ nhỏ bé, sự sợ hãi trong mắt giống như hóa thành thủy triều bao phủ chúng hoàn toàn!
 
Chúng nhận ra kim quang này!
 
Kim quang này tồn tại rất sâu trong trí nhớ của chúng, không thể quên nổi!
 
Chúng dù lúc còn nhỏ đã bị Thiên Triệu Thượng Sư dùng mọi biện pháp bắt được, sau đó bị chậm rãi tế luyện thành hồn thú hương hỏa của đối phương. Nhưng trong truyền thừa linh hồn của chúng, kim quang này vẫn tồn tại không thể tiêu tán.
 
Chúng nhớ rất rõ ràng, rất lâu, rất lâu trước đây, ở thế giới của chúng, hễ là người có loại kim quang này đều là bá chủ của thế giới. Cho dù là cha mẹ chúng thì dưới kim quang này cũng phải run rẩy sợ hãi.
 
Cho dù chúng thuộc tộc hắc long thì dưới kim quang này mà dám phản kháng nửa điểm thì sẽ bị diệt tộc!
 
Nhất là luồng kim quang này dưới sự cảm thụ của chúng thì so với những tồn tại kia còn tinh thuần hơn. Đây chính là tiên lực chính tông nhất!
 
Trong run rẩy, một con hắc long không chịu nổi, phát ra một tiếng rên thê lương, thân
thể run rẩy, đột nhiên có rất nhiều máu đen tràn ra ngoài lân phiến khắp toàn thân.
 
Hai con hắc long còn lại trong tiếng kêu thê lương, thân thể phun ra rất nhiều máu tươi, run rẩy, không ngờ thân thể lại đồng loạt hướng về phía Vương Lâm đang bị kim quang bao phủ mà bái lạy.
 
Trên vạn tu sĩ bốn phía hễ bị kim quang tràn tới thì thân thể cả đám liền run rẩy kịch liệt, ánh mắt lộ sự khiếp hãi và kính sợ không thể tưởng tượng nổi. Trong cảm nhận của bọn họ giờ phút này Phong Tôn Vương Lâm đang tỏa ra một luồng khí tức khiến linh hồn bọn họ run rẩy, giống như phàm nhân gặp tiên nhân vậy!
 
Một sự uy nghiêm vô hình trong kim quang này điên cuồng tràn ra. Hơn một vạn tu sĩ liền lập tức không chịu nổi, một người trong đó phun máu tươi, hai gối mềm nhũn, hình như có một luồng lực lượng áp xuống khiến hắn nếu không quỳ xuống bái lạy thì tâm thần sẽ sụp đổ.
 
Vừa phun ra máu tươi, người này liền quỳ phịch xuống.
 
Ngay sau đó không ngờ rất nhiều tu sĩ giới ngoại bên cạnh hắn cũng mang theo rung động vô cùng, đồng loạt phun máu tươi quỳ xuống. Đám người quỳ xuống như che phủ cả bầu trời. Trên vạn tu sĩ bốn phía trong tích tắc này không còn có ai có thể đứng thẳng, đều quỳ cả xuống!
 
Giống như trên người Vương Lâm lúc này có một luồng huyết mạch cao quý tới cực điểm. Sự cao quý này khiến tu sĩ trong thiên hạ đều phải cúng bái!
 
Chỉ cần là tu sĩ thì cũng không thể chống cự nổi sự kính sợ nảy sinh từ tận linh hồn này.
 
Giống như trong giờ khắc này bọn họ đã quên mất thân phận tu sĩ giới ngoại của bọn họ, chỉ còn lại Vương Lâm đang ở trong kim quang này tràn ngập, cao cao tại thượng giống như vương hoàng!
 
Vạn tu quỳ, hắc long bái! Hỏi thiên hạ, ai nắm quyền sinh sát!
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, tiến bước về phía Thiên Triệu Thượng Sư.
 
Viêm Lôi Tử theo tiềm thức liếm liếm đôi môi khô khốc, đầu óc trống rỗng, mặt mày ngơ ngác. Cảnh tượng hôm nay khiến hắn không thể tin nổi.
 
Thiên Triệu Thượng Sư trong tích tắc khi nhìn thấy kim quang này hai mắt liền lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ cực điểm. Hắn không thể khống chế bản thân hét lên một tiếng. Nhìn kim quang nọ, hắn dường như nhớ ra điều gì, thân hình chấn động mãnh liệt, sắc mặt kịch biến, điên cuồng lui lại phía sau.
 
Giờ khắc này cuộc chiến giới nội giới ngoại, vinh nhục bản thân, cái gì mà mệnh lệnh của Trường Tôn hội. lúc này hoàn toàn bị hắn vứt sang một bên. Trong tiếng thét chói tai, hắn nhanh chóng lui lại phía sau ánh mặt lộ vẻ hoảng sợ ngập trời.
 
-Không có khả năng này. Không.kim quang này là.
 
Thân ảnh Vương Lâm thong dong mang theo khí thế của một đại tông sư rơi vào mắt những người ở đây. Từng bước của hắn đi tới, tiến về phía Thiên Triệu Thượng Sư điên cuồng lùi lại phía sau cả trăm trượng, nắm quyền vung mạnh về phía trước.
 
Tiếng ầm vang kinh thiên nổi lên. Một luồng cuồng phong màu vàng ầm ầm khuếch tán ra, bất ngờ hóa thành một nắm tay màu vàng, trong tiếng ầm ầm dùng tốc độ cực nhanh phá tan tinh không, trực tiếp rơi vào người Thiên Triệu Thượng Sư.
 
Trong tiếng nổ ầm ầm, Thiên Triệu Thượng Sư phun ra máu tươi, thân thể chấn động trực tiếp chia năm xẻ bảy, thân thể bị cuốn đi. Từ trong thân thể hắn bay ra rất nhiều hương hỏa, vờn quanh bốn phía, lại ngưng tụ lại một cái thân thể nữa.
 
Sau một quyền này, tay áo Vương Lâm lại vung lên một lần nữa tia chớp màu vàng đột nhiên xuất hiện, từ trong mắt hắn ầm ầm lao ra, tiến thẳng về trong tinh không của Tu Chân Liên Minh. Lập tức một tiếng sấm ầm ầm vang lên. Tia chớp màu vàng kia ầm ầm giáng xuống, chấn động bát phương, đột nhiên đánh thẳng lên thân thể tràn ngập hương hỏa của Thiên Triệu Thượng Sư.
 
Tiếng ầm ầm vang lên quanh quẩn. Thân thể Thiên Triệu Thượng Sư có vô tận hồn phách hương hỏa phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, dưới kim lôi này lập tức tan nát.
 
-Tiên lôi! Đây là tiên lôi!
 
Thiên Triệu Thượng Sư phun một ngụm nguyên thần tinh khí ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ không thể hình dung. Nguyên thần hắn run rẩy, thét lên tiếng chói tai, không để ý đến tất cả mọi thứ, không ngừng lui lại phía sau.
 
-Tiên nhân! Ngươi là tiên nhân!
 
Thiên Triệu Thượng Sư hầu như hồn phi phách tán, thét lên một tiếng bi thảm, bỏ qua tất cả mọi sự chống cự. Hắn không dám ra tay nữa. Năm đó khi hắn bắt được năm con hắc long kia, hắn đã từng thấy kim quang kia, thấy tiên nhân rồi. Khi đó hắn có cảm giác giống như trời sụp vậy. Người xuất hiện kim quang lúc ấy chỉ nhìn hắn một cái đã khiến hắn hôn mê gần mười năm!
 
Trong cơ thể Vương Lâm xuất hiện đau đớn mơ hồ. Lực bài xích đang dần dần muốn bộc phát. Hắn không để ý tới mà vung tay trái lên hướng về phía Thiên Triệu Thượng Sư điểm một chỉ. Ngọn lửa màu vàng trong mắt trái bừng bừng thiêu đốt, từ trong mắt hắn hóa thành biển lửa màu vàng, trực tiếp tràn ra trong thời gian ngắn đã bao phủ Thiên Triệu Thượng Sư. Ngọn lửa trôi qua, Thiên Hoàng Lô liền biến ảo ra, lóe lên rồi tan thành mây khói!
 
Nguyên thần của Thiên Triệu Thượng Sư trong khoảnh khắc liền tiêu tán.
 
Bước chân Vương Lâm hạ xuống, từ đầu tới cuối không nói một lời! Nhưng từ hành động giết Thiên Triệu Thượng Sư nhẹ nhàng mạch lạc của hắn dưới ánh kim quang này, vô thanh vô tức thể hiện một câu nói!
 
Hỏi thiên hạ, ai nắm quyền sinh sát!
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện