Tiên Nghịch

Chương 1522: Nơi đây là Tiên Cương đại lục


trước sau

-Mấy tên phế vật các ngươi, thời gian mấy tháng mà vẫn không thể đánh hạ nơi này. Hôm nay lão phu đích thân tới đây, đám các ngươi theo chân ta đi!
 
Lão già hừ lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt nhìn không môn, bước từng bước về phía Chu Tước Tinh.
 
Lão già này rất nổi danh, dù ở giới nội cũng không người nào không biết. Hắn chính là Hư Thần Thiên Tôn trong Thái cổ ngũ tôn!
 
Bên ngoài Chu Tước Tinh, tầng tầng lớp lớp màn sáng hiện ra, tạo thành gợn sóng lan về bốn phía, tràn ngập trong tinh không. Trận pháp bên ngoài Chu Tước Tinh này là sau mười năm không ngừng được củng cố mà thành, có lực phòng ngực rất mạnh.
 
Giờ phút này tại nơi sóng gợn quanh quẩn, Hư Thần Thiên Tôn cười lạnh bước tới. Mỗi bước chân của hắn đều khiến trận pháp bên ngoài Chu Tước Tinh phát ra tiếng ầm vang, xuất hiện biến hóa kịch liệt, giống như sắp sửa sụp đổ.
 
Ở phía sau lão, Chu cẩn và thanh niên mặc thanh y thần sắc chấn động do không môn dần dần bình tĩnh lại. Chỉ là trong lòng Chu cẩn vẫn run rẩy. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua không môn trong tinh không, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
 
Hắn đang muốn thu hồi ánh mắt, đôi mắt đột nhiên trợn to, thân thể run lên, cả người đứng sững ở đó, thần sắc lại đại biến một lần nữa.
 
Cùng lúc đó, thanh niên mặc thanh y cũng ngẩng phắt đầu nhìn không môn khổng lồ kia. Cái nhìn này khiến tâm thần hắn ầm ầm chấn động, đôi mắt lộ vẻ không dám tin.
 
-Sáu.sáu đạo bổn nguyên! Trong thiên địa này không ngờ lại có người có được sáu đạo bổn nguyên!
 
Đồng tử Hư Thần Thiên Tôn co rụt lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào không môn, thần sắc cực kỳ âm trầm.
 
Trong hư vô mênh mông, tay phải Vương Lâm vung về phía trước. Ấn ký do bổn nguyên thứ năm - Thật giả ngưng tụ thành liền hóa thành đạo thần thông thứ sáu của hắn - Chân Giả Ấn.
 
Ấn này cũng có uy lực vô cùng khó lường!
 
Sau khi năm đạo bổn nguyên đại thành, hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. Hắn đứng dậy, tay phải giơ lên chụp về phía trước một trảo. Lập tức liền có một khe trữ vật hiện ra, bên trong đó bay ra một thanh kiếm!
 
Thanh kiếm này chính là pháp bảo khi sát lục bổn nguyên của Thanh Thủy đại thành ngưng tụ thành, cũng chính là sát lục bổn nguyên.
 
Cầm thanh kiếm này trong tay, hai mắt Vương Lâm lộ ánh sáng kỳ dị, hung hăng chụp một cái. Thanh kiếm lập tức vỡ tan, ầm ầm hóa thành vô số tia khí đỏ sậm, hình thành một đám sương mù, bao phủ lấy toàn thân Vương Lâm.
 
Cùng với mấy lần hô hấp của Vương Lâm, dường như lông tóc hắn đều dựng ngược lên, hút toàn bộ đám sương mù này vào trong cơ thể, trở thành đạo bổn nguyên thứ sáu trong đời hắn!
 
Đạo bổn nguyên này chính là sát lục bổn nguyên!
 
Sương mù tiêu tán, lộ ra thân ảnh Vương Lâm. Thần sắc hắn lộ một vẻ điên cuồng đầy sát khí, từng luồng sát lục bộc phát ra từ trong cơ thể hắn.
 
-Vương Lâm ta hôm nay lợi dụng sáu đạo bổn nguyên đánh tan không môn, thành tựu bước thứ ba toàn năng!
 
Vương Lâm trong tiếng cười dài, tay phải giơ lên vung về phía trước. Chỉ thấy huyết quang bốn xung quanh thân thể hắn đột nhiên sụp đổ.
 
Đồng thời khi huyết quang sụp đổ, Vương Lâm thu lấy người điên còn đang hôn mê, tay áo phải vung lên. Huyết quang vừa sụp đổ kia lóe lên quang mang vạn trượng, ngưng tụ lại hóa thành giọt máu năm đó bị Chưởng Tôn tách khỏi thân thể hắn!
 
Trong tích tắc khi giọt máu này ngưng tụ lại, huyết quang không còn nữa. Thay vào đó là một giọt máu màu vàng tỏa ra tiên khí kinh người. Đây chính là toàn bộ bất diệt thể của tiên nhân.
 
Nhìn chằm chằm vào giọt máu này, Vương Lâm cầm lấy nó đặt lên mi tâm nhưng chưa dung hợp mà hóa thành một điểm sáng màu vàng trên mi tâm của hắn, lóe lên vài lần liền biến mất.
 
-Vật này sau này sẽ là một kiện pháp bảo!
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua hư vô bốn phía, nhìn nơi hắn đã ngủ sau hơn bảy mươi năm, trong mắt lộ vẻ nhớ lại, lộ vẻ không nỡ, không muốn rời đi, cũng ẩn chứa cả đạo lý thiên địa mênh mông.
 
Cứ như vậy, trong một tiếng than nhẹ, Vương Lâm bước về phía trước. Bước chân hắn hạ xuống, hư vô phía trước lập tức xuất hiện một dòng xoáy khổng lồ. Dòng xoáy này nhanh chóng xoay chuyển, trong thời gian ngắn liền ầm ầm nổ tung, giống như bước chân của Vương Lâm ẩn chứa một lực lượng có thể phá tan hư vô, khiến cho hư vô trước mặt Vương Lâm không thể không sụp đổ.
 
Đang định bước vào dòng xoáy rời đi, đột nhiên Vương Lâm hả khẽ một tiếng. Ánh mắt hắn lóe lên, nhìn về phía dòng chảy kia. Chỉ thấy dòng chảy đang nhanh chóng chuyển động không ngờ lại phân thành hai. Do vậy Vương Lâm chẳng khác nào đang có hai con đường để lựa chọn.
 
Hai dòng xoáy này đi tới hai địa phương khác nhau. Trong một dòng xoáy có một luồng khí tức khiến Vương Lâm cảm thấy quen thuộc. Nơi đó chính là Chu Tước Tinh, là chỗ năm đó hắn biến mất.
 
Mà một dòng xoáy khác thì lại mơ hồ lộ ra kim quang. Một luồng tiên khí nồng đậm theo dòng xoáy này mà xuất hiện, hấp dẫn giọt máu màu vàng đã ẩn trên mi tâm của Vương Lâm.
 
-Nơi đó là.
 
Thần sắc Vương Lâm sững lại, cẩn thận quan sát rồi giơ tay phải lên điểm một chỉ vào dòng xoáy màu vàng kia. Dưới một chỉ này, dòng xoáy liền chuyển động chậm lại. Nhờ đó mà ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thần thức tản ra, giống như một cơn lốc xoáy trực tiếp tràn vào trong dòng xoáy kia, thấy một mảnh thiên địa trong đó khiến hắn chấn động.
 
Nơi đó là một mặt đất vô biên vô hạn. Trên bầu trời không ngờ lại có chín mặt trời. Chín mặt trời này lớn vô cùng, treo trên cao khiến không trung bừng sáng.
 
Núi non nơi đó hùng vĩ cao vút, còn có biển rộng vô tận, sóng gió cuồn cuộn, có sông ngòi hồ nước, với thần thức của Vương Lâm căn bản không thể xem xét toàn bộ nơi này. Thần thức hắn đảo qua, giống như chỉ có thể bao phủ không tới một phần vạn của đại lục này.
 
Đại lục như vậy có thể so với vô số tinh vực của giới nội và giới ngoại!
 
Tiên khí nơi này dày đặc không thể tưởng tượng nổi, trên mặt đất có rất nhiều thực vật, trong đó không ngờ lại chẳng có thứ nào hắn biết. Nơi này còn có những tiểu thú, trong tiên khí lượn lờ lại tỏa ra tu vi không tầm thường.
 
Hắn cảm nhận được một khí tức cường đại ở nơi này. Sự cường đại này khiến hắn nhớ tới đạo nhân bảy màu hắn gặp ở Thất Thải Giới!
 
Hắn cũng thấy trên bầu trời có một
đạo lam quang lóe lên. sững lại giữa không trung, hóa thành một nữ đồng mặc quần áo màu lam.
 
Nữ đồng này thoạt nhìn chỉ tầm bảy tám tuổi, tướng mạo rất xinh đẹp, hai mắt tinh nhanh mang theo vẻ tò mò, sau khi dừng lại liền nhìn xuống dưới, ánh mắt giống như có thể nhìn thấu tất cả, hình như trông thấy Vương Lâm.
 
-Nơi này là địa phương nào.
 
Thần thức của Vương Lâm mang theo vẻ mờ mịt nhìn vùng thiên địa này. Ngay trong tích tắc thần niệm của hắn truyền ra, một luồng lực lượng giống như từ trong dòng chảy giữa hư vô ngăn cản thần niệm của hắn lại, cũng bắn ngược thần thức của hắn trở về, khiến tất cả những gì hắn thấy được như tia chớp tiêu tan. Thần niệm của Vương Lâm cũng bị thu hồi, tâm thần chấn động. Hắn đứng trong hư vô, giữa hai dòng xoáy.
 
Nhìn dòng xoáy thông tới một thế giới khác, Vương Lâm trầm mặc, một hồi lâu sau ánh mắt mới lóe lên, đi về phía dòng xoáy thông tới Chu Tước Tinh. Nhưng ngay trong tích tấc bước chân hắn rơi vào dòng xoáy, trong đầu hắn lại truyền tới một giọng nói trẻ con non nớt mang theo vè tò mò.
 
-Ngươi sao lại đi? Nơi đây là Tiên Cương đại lục đó.ta tên là Oa Oa, ngươi tên là gì?
 
Bước chân Vương Lâm sững lại. Chỉ là âm thanh kia đã mơ hồ, giống như đã ở quá xa, dần dần tiêu tán.
 
-Tiên Cương đại lục!
 
Vương Lâm xoay người nhìn thoáng qua dòng xoáy kia. Cái tên này hắn không phải lần đầu nghe được. Năm đó từ trong miệng người điên hắn cũng đã nghe thấy một lần. Người điên từng nói cố hương của hắn gọi là Tiên Cương đại lục.
 
Vương Lâm trầm mặc. Hắn mơ hồ hiểu ra điều gì đó. Điều này chính là bí mật kinh thiên động địa nhất giới nội giới ngoại. Nhưng việc này hắn vẫn còn bị một tấm màng ngăn cách, không thể hoàn toàn suy nghĩ thấu đáo được.
 
-Tiên Cương đại lục, đạo nhân bảy màu, Thanh Thủy, người điên, Chưởng Tôn, Chiến lão quỷ. Nuôi dưỡng thiên hạt châu Thiên Nghịch . Viễn cổ tiên vực. Lại còn lời nói của Chiến lão quỷ và chưởng Tôn năm đó ở Vân Hải tinh vực. Nội phủ trong chuyện này tồn tại một sợi dây, xỏ xuyên qua những người này. Hoặc là còn có những chuyện ta chưa biết nhưng khi có thể liên hệ toàn bộ bọn họ với nhau thì chính là lúc ta tìm ra bí mật kinh thiên nhất giới nội giới ngoại.
 
-Hoặc có thể nói trước kia ta chưa có tư cách biết việc này. Nhưng hôm nay ta đã có!
 
Hai mắt Vương Lâm lóe lên, mang theo vẻ lạnh như băng, bước vào thông đạo đi tới Chu Tước Tinh.
 
Thân ảnh hắn trong nháy mắt dung nhập vào dòng xoáy, hoàn toàn biến mất.
 
Bên ngoài Chu Tước Tinh ở Côn Hư tinh vực, không môn to lớn vô hạn xuất hiện trong tinh không, bên ngoài lượn lờ sáu đạo bổn nguyên, khiến cho không môn này trở thành hiện tượng chưa từng xuất hiện từ cổ chí kim trong giới nội và giới ngoại.
 
Không môn này xuất hiện nhưng mãi lại không thấy có người phá nó đi ra, hình thành một bầu không khí hít thở không thông, khiến cho tu sĩ giới ngoại, thậm chí cả Hư Thần Thiên Tôn đều cảm thấy áp lực.
 
-Đáng chết, không ngờ lại có sáu đạo bổn nguyên. Loại chuyện này ngay cả Chưởng Tôn cũng không thể làm được. Người này rốt cục là ai. Hắn không ngờ lại lấy sáu đạo bổn nguyên dẫn động không môn. Nếu hắn có thể đánh tan không môn thì tu vi của hắn dù mới chỉ là Không Niết Sơ Kỳ nhưng cho dù là Không Huyền sơ kỳ hắn cũng có thể đánh một trận. Thậm chí trong một thời gian ngắn hắn có thể vượt qua không cảnh!
 
Người này, người này nếu là tu sĩ giới nội thì phải giết!
 
Sát khí trong mắt Hư Thần Thiên Tôn hiện lên, xoay người không đi tới không môn khiến hắn kinh hãi mà từng bước tiến về Chu Tước Tinh.
 
Dù hắn chỉ cho phân thân tới đây nhưng tu vi cũng đạt tới Không Huyền sơ kỳ. Giờ phút này hắn cất bước lại gần trận pháp bên ngoài Chu Tước Tinh trong tích tắc, tay phải giơ lên, bên ngoài cánh tay bất ngờ hóa thành sương mù màu tím, vỗ xuống. Sương mù này liền bành trướng, giống như một cơn lốc trực tiếp đánh vào trận pháp bên ngoài Chu Tước Tinh.
 
Tiếng ầm ầm vang lên. Trận pháp đã kiên trì vài tháng, vốn sắp sụp đổ lúc này vỡ tan, hóa thành vô số mảnh nhỏ bị cuốn đi, khiến cho Chu Tước Tinh không còn được bảo vệ nữa.
 
-Tiến vào chém giết đi. Sau khi diệt xong tu chân tinh này thì nhanh chóng rời đi.
 
Thân thể Hư Thần Thiên Tôn nhoáng lên, trực tiếp bước qua trận pháp sụp đổ, thấy được bức tượng Phong Tôn cao vút tận chân mây.
 
Bốn phía pho tượng này có mấy ngàn tu sĩ giới nội vờn quanh, muốn nhỏ này tiến hành một hồi tử chiến.
 
Cất tiếng cười lạnh. Hư Thần Thiên Tôn giơ tay phải lên, đang muốn hủy diệt pho tượng này thì đúng vào lúc này, hắn đột nhiên biến sắc, xoay phắt người nhìn về bên cạnh không môn trong tinh không.
 
-Người phá môn!
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện