Thân thể sư thú ở phía dưới hai người cũng trong chớp mắt này kịch chấn, hai mắt lộ vẻ hoảng sợ, run rẩy nhìn vào trong tinh không đen tối.
Ở trong màn đen phía sau hai người, một đám ánh sáng bảy màu loé lên, từ xa nhìn lại giống như tinh không bị xé mở, đám ánh sáng bảy màu này mạnh mẽ tiến nhập vào trong.
Đồng tử trong mắt Vương Lâm co rụt lại, không cần nghĩ ngợi, thân thể bước về phía trước, tốc độ ầm ầm tăng lên, na di trong một phạm vi lớn. Phía sau hắn, Phàn San Lộ cũng không chút do dự, thân thể mềm mại thoáng một cái liền giống như một con bướm xinh đẹp, theo sát phía sau Vương Lâm.
Nàng vừa bỏ chạy vừa giơ ngọc thủ lên hướng về phía sư thú ở phía sau vỗ một cái. Sư thú này lập tức phát ra một tiếng rít gào, hướng về phía ánh sáng bảy màu tràn ngập phía sau điên cuồng phóng tới.
- Huyết tế!
Ánh mắt Phàn San Lộ loé lên, mở miệng khẽ nói.
Trong nháy mắt khi lời nói này truyền ra, toàn thân sư thú tràn ngập huyết quang, ầm ầm một tiếng thân thể nổ tung, hoá thành một đám huyết nhục mơ hồ, cũng tràn ra một đám sương mù màu máu. Đám sương mù này quay cuồng, hướng về bốn phía tản ra. Ngay sau đó, bên trong tinh không, từ bốn phương tám hướng đột nhiên có những gào thét cao vút vang lên.
Những luồng khí tức của mãnh thú chợt bùng lên, vọt về nơi này.
Vương Lâm hầu như thi triển toàn bộ lực lượng, hoá thành một đạo cầu vồng gào thét lao đi, thân thể dung nhập tinh không.
- Nơi này!
Phàn San Lộ nhanh hơn Vương Lâm một chút. Tu vi nàng vốn cực cao, cho dù thương thế chưa lành nhưng những năm gần đây cũng bị nàng áp chế đi không ít.
Nhoáng một cái nàng đã vượt qua Vương Lâm, dẫn đường đi thẳng về phía trước, sau đó xoay mình, bay nhanh về hướng khác. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, không chút do dự, theo sát phía sau.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một tiếng hừ lạnh truyền từ khoảng không phía sau hai người tới. Giọng nói này không giống như lôi đình ầm vang nhưng lại tồn tại một uy áp như thiên uy và sóng âm đánh tới.
Phía sau hai người lúc này có trên trăm con mãnh thú. Chúng bị huyết vụ đưa tới, nhưng cơ hồ vừa xuất hiện thì đã bị tiếng hừ lạnh khiến cho phát ra nhưng tiếng kêu thê lương, thân thể giống như bị một luồng lực lượng mạnh mẽ đánh tới, cuốn về phía sau.
Trong khi bị cuốn đi, nhưng tiếng ầm ầm vang lên. Chi thấy trên trăm con mãnh thú này thân thể đều toàn bộ vỡ tung.
Vài giọt máu tươi và thịt nát gào thét bay qua người Vương Lảm, khiển cho thần sắc hắn trờ nên âm trầm.
Trong khi hơn trăm con mãnh thú này tan xác, ánh sáng bảy màu xuyên thấu qua đám máu thịt của chúng. Chỉ thấy đạo nhân bảy màu thần sắc bình tĩnh, chắp tay sau lưng bước từng bước đi ra.
- Vương Lâm, giao cây cung của Lý Quảng cho ta.
Lời nói này thong thả nhưng khi truyền tới tai Vương Lâm lại ầm ầm đánh thẳng vào tâm thần, khiến thân thể hắn chấn động, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Phàn San Lộ ôm lấy cánh tay Vương Lảm, sắc mặt tái nhợt, mang theo Vương Lâm vội vàng bỏ chạy.
- Ta nhớ rõ ngươi. Ngươi là đệ nhất phi của bổn tôn. Tại sao khi nhìn thấy bổn tôn lại bỏ chạy?
Ánh mắt đạo nhân bảy màu kia đảo qua, rơi lên người Phàn San Lộ, cánh tay phải vung lên về phía trước. Đột nhiên lúc này trước người đạo nhân bảy màu xuất hiện chín con hỏa điểu màu đỏ.
Chín con hỏa điểu này không phải là Chu Tước nhưng trên người chúng cũng truyền ra nhiệt độ cao mà ngay cả Chu Tước cũng không sánh được! Mà trong mơ hồ, trên người đám hỏa điểu này lại có cả khí tức của hồn phách tu chân tinh tồn tại!
Đây đâu phải là hỏa điểu, rõ ràng là chín tu chân tinh thiêu đốt cực kỳ hiếm thấy trong động phủ này bị đạo nhân bảy màu luyện hoa! Cũng có thể nói đó chính là chín mặt trời!
Giờ phút này tay áo hắn phất lên, chín con hỏa điểu này rít lên, tốc độ cực nhanh hóa thành chín đạo cầu vồng lửa, lao thẳng về phía Vương Lâm và Phàn San Lộ.
- Ngươi tới ngăn hắn!
Trong lúc nguy cơ, Vương Lâm không còn ẩn dấu thực lực nữa, trong tiếng gầm nhẹ liền vung tay lên. Phàn San Lộ không chút do dự, mượn lực nhảy về phía sau, hai tay bắt quyết đặt lên ngực, phun ra một ngụm máu tươi. Đồng thời nàng phát ra một ảm thanh thê lương.
- Đại Hồn đạo, Dẫn Hồn Minh, tế hiến hồn ta, thành hồn cắt một giới!
Tay phải Phàn San Lộ giơ lên, chụp vào hư không một cái. Đám máu tươi nàng vừa phun ra liền hóa thành một đám sương mù máu dung nhập bên trong tay phải, bất ngờ hóa thành một thanh trường đao đỏ như máu!
Cầm thanh đao này, Phàn San Lộ giơ mạnh lên, hướng về chín con hỏa điểu kia chém xuống. Một đao này hạ xuống, thanh đao liền ầm ầm tan nát, hóa thành chín phần lao thẳng tới chín con hỏa điểu, hơi ngăn được chúng lại.
Nương theo lúc này, Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, tay trái hướng về hư không phía trước chụp một cái. Cây cung của Lý Quảng lập tức xuất hiện, tay phải kéo cung, Vương Lâm rống to một tiếng, trán nổi gân xanh, hai mắt lóe lẽn kim quang, kéo cây cung này!
Cây cung của Lý Quảng vốn Chưởng Tôn tính không sai, Vương Lâm đích xác chỉ còn lực lượng kéo hai cung nữa. Nhưng Chường Tôn lại không biết là trong tay Vương Lảm còn có một giọt huyết mạch tiên nhân nữa!
Giọt máu này là do năm đó Hứa Lập Quốc và Lưu Kim Bưu lừa từ người điên, cuối cùng rơi vào tay Vương Lâm! Giọt máu này tuy không nhiều huyết mạch tiên nhân lắm nhưng cũng đủ để khiến Chưởng Tôn tính sai!
Ong một tiếng, cây cung của Lý Quảng bị kéo ra, mũi tên biến ào hiện lên. Trong nháy mắt khi nó biến ảo ra, tay phải Vương Lâm buông mạnh. Tiếng vù vù vang vọng, dây cung bật ngược lại, cùng với tiếng chấn động, mũi tên rời cung lao đi.
Trong nháy mắt, tiếng xé gió của mũi tên này thay thế toàn bộ âm thanh trong thiên địa. Nó xuyên qua bên cạnh Phàn San Lộ, cuồn cuộn mang theo gió lốc thổi mái tóc nàng tung bay, cũng làm đứt vài sợi tóc.
Nhoáng qua bên người nàng, mũi tên này liền trực tiếp va chạm với chín con hỏa điểu.
Ầm ầm ầm, một luồng sóng không khí tràn tới. Phàn San Lộ bị cơn sóng này đánh vào, khoé miệng tràn máu tươi. thân thể lập tức lui lại phía sau, được Vương Lâm nắm lấy một cánh tay. Hai người cũng không nhìn kết quả một tiền uy lực này, quay đầu bỏ chạy - Phía trước bốn trăm ngàn dặm là động phủ của ta. Nơi đó có trận pháp và cấm chết
có thể chống cự được một thời gian ngắn!
Phàn San Lộ gấp giọng truyền âm. Vương Lâm không nói tiếng nào, cầm tay nữ tử này, thân thể nhoáng lên liền biến mất.
Lúc xuất hiện thì hắn đã ờ ngoài hai trăm ngàn dặm, sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, lại một lần nữa bay vọt đi.
- Hắn có phải là Thất Thải Tiên Tôn hay không?
Vương Lâm lao về phía trước, biến thành một đạo cầu vồng không dừng lại chút nào, nhưng lại truyền thần niệm tới cho Phàn San Lộ.
- Đúng, mà cũng không phải.hắn.
Không đợi cho Phàn San Lộ nói xong, một tiếng hừ lạnh lại truyền tới từ phía sau lưng hai người.
- Lão phu đương nhiên là Thất Thải Tiên Tôn. Ta vốn không muốn giết ngươi, chi cần thu hồi cung tên. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đưa cung tên cho ta.
Xa xa trong tinh không, thân ảnh đạo nhân bảy màu biến ảo ra. Thần sắc hắn thoạt nhìn so với lúc trước không có chút biến hoá gì. Một tiễn kia không ngờ lại chẳng có chút tác dụng nào với hắn!
Nhưng Vương Lâm tuyệt đối không tin là vậy. Chẳng qua giờ phút này không phải là lúc quan sát. Nếu đối phương cố tình giấu diếm thì Vương Lâm cũng không cách nào lần ra dấu vết.
- Thôi, ngươi đã muốn chết thì bổn tôn sẽ giúp ngươi vậy.
Thần sắc đạo nhân bảy màu lộ vẻ tiếc nuối, lắc đầu, tay phải giơ lên, hướng về phía Vương Lâm và Phàn San Lộ điểm một chỉ.
Một chỉ này điểm tới, chỉ thấy trong ngón tay của đạo nhân bảy màu lập tức có ánh sáng như tinh thể lóe lên. Tinh thể này vừa mới xuất hiện lập tức lao thẳng về phía trước, đánh về phía Phàn San Lộ và Vương Lâm.
Trong tích tắc khi nó tới gần, ầm một tiếng, tinh thể này đột nhiên biến mất, ánh sáng bảy màu bao phủ trong vòng vạn trượng, trực tiếp vây cả Vương Lâm và Phàn San Lộ lại. Từ xa nhìn lại, thứ bao vây bọn họ nào phải là ánh sáng bảy màu gì, rõ ràng là tinh thể vừa tiêu tán kia.
Cũng trong thời gian ngắn, tinh thể bao vây hai người liền nhanh chóng co rút lại, phát ra những tiếng răng rắc. Toàn thân Vương Lâm lập tức truyền ra từng cơn đau đớn. Một luồng áp lực thật lớn từ bốn phương tám hướng truyền tới, muốn hoàn toàn nghiền nát thân thê hắn.
Sắc mặt Phàn San Lộ tái nhợt, trong lúc nguy cấp này tay phải liền giơ lên bắt quyết. Lập tức thủ ấn bảy màu lại xuất hiện một lần nữa, vờn quanh trước người. Nữ tử này sau đó phun một ngụm máu tươi lên trên thủ ấn.
- Tỷ tỷ, trợ giúp ta!
Giọng nói thê lương tới cực điểm, trong tích tắc truyền ra, tinh không như chấn động, hình như có một luồng khí tức từ bên ngoài đột nhiên hiện ra! Cũng trong lúc này, trên một vùng đất đóng băng của Tiên Cương đại lục, đưa mắt nhìn chỉ toàn là tuyết trắng, bầu trời cũng có tuyết đang rơi, bốn phía lạnh giá tới mức có thể đóng băng tất cả sinh linh, cho dù là tu sĩ cũng rất khó sống sót ở nơi này.
Trong lòng đất đóng băng này có một núi băng. Bên trong đó có một nữ tử ngồi khoanh chân. Tướng mạo nữ tử này không ngờ lại giống hệt như Phàn San Lộ!
Trong tích tắc này, nữ tử trong băng sơn đột nhiên mở mắt, tay phải giơ lên, điểm một chỉ lên mi tâm.
Dưới một chỉ này, ánh sáng bảy màu lập tức từ trên mi tâm nữ tử này lóe lên. Cùng lúc đó, ở trong cái khe bên trong Vân Hải tinh vực của thế giới trong động phủ, mi tâm của Phàn San Lộ cũng lóe lên ánh sáng bảy màu. Dường như có một luồng lực lượng dùng một phương thức không thể nói thành lời dung nhập vào trong cơ thể nàng, trong chớp mất liền ầm ầm khởi động.
Nương theo luồng lực lượng này, ấn quyết bảy màu trước người Phàn San Lộ lập tức tỏa ra ánh sáng vạn trượng, ẩm một tiếng liền bành trướng lên, hóa thành trăm trượng, ngàn trượng, rồi tới mấy ngàn trượng. Tinh thể đang co rút vây khốn hai người lúc nàv trong tiếng ầm vang liền sụp đổ.
Trong tích tắc khi nó sụp đổ, chưởng ấn bảy màu liền gào thét lao thẳng tới đạo nhân bảy màu.
- Ta thi triển toàn lực rồi, mang ta đi!
Hai mắt Phàn San Lộ lộ vẻ ảm đạm, lảo đảo lùi lại phía sau. Vương Lâm ôm lấy nàng, thoáng một cái liền biến mất hoàn toàn, lúc xuất hiện đã ở cách đó gần hai ngàn dặm.
Phía trước hắn có một chiếc thuyền lớn tương đương với một thành trì của phàm nhân. Chiếc thuyền này toàn thân màu tím, thoạt nhìn cực kỳ đồ sộ, bốn phía còn có tầng tầng phòng hộ, bao phủ tám phương, tản ra uy áp rất mạnh.
Nhất là cánh buồm của nó lúc này không gió mà tung bay, trên đó có vẽ một cái mặt quỷ, thoạt nhìn mà giật mình! Vương Lâm mang theo Phàn San Lộ, nhanh chóng lao vào bên trong tầng phòng hộ. Dưới ánh sáng lóe lên từ cơ thể Phàn San Lộ, hai người tiến vào không bị ngăn trở chút nào.
- Hắn rốt cục là ai!
Vương Lâm đặt chân lên boong thuyền, hướng về phía Phàn San Lộ đặt câu hỏi. Chuyện này đã tồn tại trong đáy lòng hắn rất lâu rồi!