Tiên Nghịch

Chương 1674: Lại tới cổ mộ


trước sau

Chấn động đau đớn truyền tới cánh tay trái của Vương Lâm chỉ trong nháy mắt đã khiến trán Vương Lâm đầy mồ hôi lạnh. Nhưng thần sắc của hắn lại không chút biến hóa, chậm rãi giơ tay phải lên, nhìn khí tức như làn khói chui từ trong lỗ hổng trong băng vào cánh tay trái của mình.
 
Làn khói kia như không có tận cùng, không ngừng chui vào cánh tay. Dần dần cánh tay trái của Vương Lâm trở nên thô ráp, cũng có những ký hiệu phức tạp như ẩn như hiện xuất hiện trên cánh tay hắn.
 
Cho tới sau một nén nhang, làn khói cuối cùng mới từ trong lỗ thủng dung hợp với cánh tay của Vương Lâm. Một cảm giác như có thể kéo rách thiên địa giống như năm đó đạt được cánh tay phải của Diệp Mịch lại xuất hiện trong tâm thần Vương Lâm.
 
Hắn chậm rãi cử động năm ngón tay trái, khiến những tiếng răng rắc vang lên. Vương Lâm nắm nắm tay, đứng dậy hướng về phía hư không bước một bước. Khi xuất hiện, thân thể hắn đã ở giữa không trung trên băng trì.
 
Giơ hai tay lên, một cảm giác cường đại tràn ngập tâm thần Vương Lâm. Sau khi dung hợp cánh tay trái của Diệp Mịch, ở mi tâm của Vương Lâm, trong hai mắt hắn, tinh điểm của tam tộc cổ bất ngờ xảy ra biến hóa kịch liệt!
 
Loại biến hóa này chính là dấu hiệu trước khi tinh điểm thứ chín xuất hiện. Mơ hồ có một hình ảnh tinh điểm tồn tại!
 
Nhắm hai mắt lại, cảm thụ Đạo cổ lực trong cơ thể và lực lượng cường hãn bộc phát ở hai tay, một lát sau Vương Lâm đột nhiên mở bừng đôi mắt, cúi đầu nhìn về phía hồ băng, đôi mắt bừng sáng. Hai tay hắn đồng thời giơ lên, hướng về hồ băng phía dưới cách không hung hăng kéo một cái!
 
-Tê Thiên!
 
Vương Lâm gầm nhẹ, hai tay đồng thời nắm lấy hư không. Cùng với động tác kéo mạnh ra ngoài, thiên địa ầm vang. Hồ băng phía dưới lập tức chấn động ầm ầm. Một cái khe khổng lồ bất ngờ xuất hiện trong hồ băng.
 
Cái khe này vừa xuất hiện liền phát ra những tiếng động kinh thiên sau đó ầm ầm sụp đổ, tầng tầng tan rã. Vô số khối băng bị cuốn đi, vỡ tung. Hồ băng đã hoàn toàn vỡ vụn!
 
Mặt đất run rẩy, cũng trong khi hồ băng sụp đổ liền xuất hiện một cái khe khổng lồ. Tiếng chấn động vang vọng, cái khe này giống như một con địa long, nhanh chóng lan tràn ra. Trong tiếng nổ càng kịch liệt, cái khe càng lan xuống sâu hơn.
 
Ở trung tâm của động phủ, nơi có hắc khí lượn lờ. Bên ngoài cái đinh khổng lồ, vốn bên trên đó tràn ngập những khuôn mặt của những người đã đi vào trong đinh, di động trên đó.
 
Nhưng giờ phút này những khuôn mặt này đã tiêu tán hơn phân nữa. Thậm chí ngay cả khuôn mặt đạo nhân bảy màu cũng mơ hồ, sau đó hoàn toàn tiêu tán. Trên đinh này có hai khuôn mặt cực kỳ rõ nét, đó chính là Chiến lão quỷ và Vương Lâm. Hai khuôn mặt này tỏa ra những luồng hắc quang, hấp dẫn hắc khí lượn lờ bên ngoài đinh.
 
Giờ phút này ở trong đóa hoa đóng băng thuộc ngũ hoa bát môn, ở rễ cây bất ngờ xuất hiện một cái khe lớn. Cái khe này không ngừng bị mở ra, cuối cùng hoàn toàn xuyên thấu qua bộ rễ.
 
Thuật Tê Thiên trong nháy mắt đã xé đôi mặt đất. Vương Lâm ngẩng đầu nhìn thiên địa bị đóng băng phía xa xa, không chút do dự, từng bước bước về phía cái khe, thân ảnh biến mất.
 
-Đạo nhân bảy màu đã không còn khiến ta sợ hãi. Lúc này cần phải đối phó với Chiến lão quỷ.người này tính tình đa nghi, đặt bẫy hắn rất khó khăn.
 
Lúc Vương Lâm xuất hiện thì đã ở đệ tam hoa trong ngũ hoa bát môn.
 
Nơi này màu xám xịt, không có chút sinh cơ, chỉ toàn tử khí. Ngay ra cánh hoa phía trước Vương Lâm lúc này cũng như mất đi hơi nước, sắp sửa rơi xuống.
 
Lá hoa khô héo, cánh hoa tàn phai, rõ ràng đã tử vong.
 
Nhìn đóa hoa thứ ba Vương Lâm biết mình không cần tiến vào nữa. Trong năm tháng vô tận, hiển nhiên đóa hoa này đã bị hủy diệt từ nhiều năm trước.
 
Nhìn chằm chằm vào đóa hoa hồi lâu, ánh mắt Vương Lâm lóe lên nhưng cuối cùng bỏ qua kế hoạch đặt mai phục ở nơi này. Loại mai phục đó chỉ có thể tiến hành một lần, nếu triển khai lần thứ hai Chiến lão quỷ sẽ không rút lui.
 
Thầm than một tiếng, thân thể hắn bước về phía trước, biến mất hoàn toàn trước đóa hoa đã tử vong, hướng về phía đóa hoa thứ tư trong ngũ hoa bát môn!
 
Thân ảnh Vương Lâm biến ảo ra bên ngoài đóa hoa thứ tư. Cảnh tượng trước mặt hắn khiến hắn nhìn mà giật mình. Những giọt nước đen từ trên đóa hoa này nhỏ xuống, rơi vào mặt đất, không biết đã đọng từ bao giờ mà khiến mặt đất này giống như bị bao phủ bởi một vùng biển đen.
 
Nước biển này vô cùng yên tĩnh, không có chút gió, chỉ có một đóa hoa này nở rộ, trông vô cùng yêu dị.
 
Nhìn đóa hoa màu đen, Vương Lâm lại ngửi thấy mùi máu tanh. Mùi này hiển nhiên đã tồn tại từ rất lâu rồi, lúc này ngửi thấy lại có cảm giác như đã hư thối.
 
Mùi máu tanh là từ trong vùng biển đen phía dưới tỏa ra.
 
Trầm mặc trong chốc lát Vương Lâm biết thời gian gấp gáp, hơi do dự một chút liền trở nên quyết đoán, thân thể bước nửa bước về phía trước, tiến lại gần đóa hoa màu đen này. Trong tích tắc khi hắn sắp dung nhập vào trong đó, đột nhiên bước chân Vương Lâm sững lại. Hắn mơ hồ nghe thấy trong vùng biển kia có tiếng rít gào.
 
Tiếng rít gào này Vương Lâm cực kỳ quen thuộc!
 
-Thác Sâm!
 
Vương Lâm sửng sốt, hai mắt ngưng trọng, cẩn thận nhìn thoáng qua bông hoa khổng lồ bên người, ánh mắt lóe lên. Vương Lâm trực tiếp đạp trên cánh hoa, toàn thân lóe lên hắc quang, biến mất hoàn toàn.
 
Nửa canh giờ sau khi Vương Lâm tiến vào bên trong bông hoa thứ tư, những người còn sống sót đều tìm tới nơi này. Sau khi nhìn thấy vùng biển chết chóc đen kịt, thần sắc đám người này đều trở nên ngưng trọng.
 
Nhưng họ cũng không chần chừ nhiều mà đều bước vào trong thế giới của bông hoa thứ tư.
 
Trong này là một vùng thiên địa hôn ám, bầu trời bị sương mù bao phủ, nhìn như vô tận. Sương mù quay cuồng, chuyển động không ngừng. Phía dưới lại càng tràn ngập sương mù, mơ hồ có tiếng gầm thét từ trong sương mù truyền ra, chấn động tâm thần.
 
Cũng ở nơi này còn có một đài cao đang trôi nổi. Xung quanh nó là những đài cao kỳ dị, thậm chí xung quang còn có một số thi thể hài cốt đã khô héo, giống như toàn bộ huyết nhục đều bị hút sạch vậy.
 
Vương Lâm đứng trên một đài cao, nhìn về
bốn phía, trên mặt lộ nụ cười khổ.
 
Hắn không thể không cười khổ. Nơi này hắn rất quen thuộc, chính là nơi hắn đạt được Đạo Cổ truyền thừa, vùng đất cổ mộ!
 
-Phải nên nghĩ ra từ sớm mới phải.nơi này là do Thất Thải Tiên Tôn bố trí ra, là mộ địa mai táng vùng đất cổ mộ. Thất Thải Tiên Tôn làm sao lại có thể vô duyên vô cớ tạo thành nơi này chứ. Hóa ra đây vốn là một trong ngũ hoa bát môn.
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ phức tạp nhìn tất cả mọi thứ ở nơi này.
 
-Thảo nào ta mơ hồ lại nghe được giọng nói của Thác Sâm.
 
Thác Sâm không phải là đang ở vùng đất cổ mộ sao?
 
Vương Lâm trầm mặc một lát, đi tới bên cạnh đài cao, nhìn về sương mù phía dưới.
 
Hắn nhớ rõ năm đó đã từng cảm nhận được sương mù này còn tồn tại mấy tầng! Trong đó có một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng, khiến cho hắn năm đó phải ngừng xem xét, lựa chọn rời khỏi nơi này.
 
Hắn vào lúc đạt được truyền thừa của Diệp Mịch cũng cạm nhận được ở tầng sâu nhất của vùng đất cổ mộ này còn có một trái tim! Trái tim đó hiển nhiên là của Diệp Mịch!
 
-Truyền thừa của Diệp Mịch ngoài mắt trái ra thì chỉ còn có trái tim thôi.
 
Vương Lâm hôm nay đã đạt được rất nhiều bộ phận truyền thừa của Diệp Mịch rồi. Hắn biết thân thể Diệp Mịch đã tan nát, chỉ có đôi tay là bị chặt bỏ, thế nên mới còn lại được tới bây giờ.
 
Truyền thừa đến ngày nay, nếu có thể hấp thu trái tim của Diệp Mịch ở tầng cuối cùng thì lúc đó coi như hắn đã đạt tới viên mãn. Đương nhiên sự viên mãn này còn thiếu mắt trái!
 
Chẳng qua nếu có thể hấp thu trái tim của Diệp Mịch thì cho dù không có mắt trái cũng rất có khả năng khiến Vương Lâm trở thành cổ Thần cửu tinh! Thậm chí tinh điểm cổ Ma cũng có khả năng lên tới chín điểm!
 
Do vậy sẽ khiến Đạo cổ lực của Vương Lâm ầm ầm tăng mạnh!
 
-Cổ Thần cửu tinh.nếu ta hoàn toàn bộc lộ thân thể thì không biết sẽ lớn tới mức nào.
 
Vương Lâm nhắm hai mắt, trầm mặc tính toán.
 
Cũng đứng trên đài cao, Huyền La Đại Thiên Tôn từ một phương hướng khác nhìn vào sương mù phía dưới hồi lâu, than nhẹ một tiếng.
 
-Nơi này chính là nơi mà đứa nhỏ Diệp Mịch tử vong rồi.
 
Một lát sau Vương Lâm bỗng nhiên mở bừng đôi mắt, trong đó lộ vẻ quyết đoán. Phú quý hiểm trung cầu, cả đời Vương Lâm đều phải chu du trong tử vong, có thể đạt tới tu vi như ngày nay thì hầu hết đều là dùng sinh mạng đổi lấy.
 
Lúc này có thử thêm một lần thì đã làm sao! Hơn nữa đối với khí tức kinh khủng tỏa ra từ tầng hai, lúc này khi Vương Lâm kết hợp với một bộ phận ký ức của hồn thứ ba thì trong lòng đã có phán đoán.
 
-Vùng đất cổ mộ, năm đó ta không dám tiến vào tầng hai. Nhưng hôm nay nếu ta đã tới đây một lần nữa thì không thể buông tha được!
 
Vương Lâm đã quyết định, trực tiếp hướng về sương mù bên ngoài đài cao mà bước tới, thân thể lập tức rơi vào trong biển sương mù. Sương mù gào thét quanh người hắn, Vương Lâm như một con cá bơi thẳng vào sâu trong sương mù.
 
Không ai hiểu rõ nơi này hơn hắn. Tất cả bản đồ của tầng thứ nhất này năm đó Vương Lâm đều đã đoạt được. Lần này hắn không cần thăng cấp đài cao để lấy bản đồ. Trong đầu hắn đã có tất cả đường lối, lúc này tiến tới cửa vào tầng tiếp theo!
 
Nếu như có một người hiểu rõ nơi này không kém mấy so với Vương Lâm thì chỉ có thể là tiên phi của Thất Thải Tiên Tôn, tam phi mà lúc này vẫn còn là xử nữ!
 
Vào lúc này tam phi đang bay trong sương mù, đôi mắt nhìn bốn phía. Rất lâu sau đó, hai mắt nàng lộ ra vẻ phức tạp.
 
-Đệ tứ hoa hóa ra lại là nơi này.
 
Năm đó tam phi cũng đạt được gần hết bản đồ. Cũng tại nơi này, trái tim bình tĩnh của nàng đã xuất hiện một sự rung động khó nói.
 
Ở nơi này nàng gặp Vương Lâm, cuối cùng lại được hắn trợ giúp, đưa ra khỏi nơi này, không bị rơi vào kết cục bị phong ấn. Cả đời nàng lạnh lùng, không muốn giao thiệp với người khác, năm đó khi trở thành tam phi của Thất Thải Tiên Tôn cũng là bởi vì tông phái nên mới cắn răng đồng ý.
 
Thậm chí trên Tiên Cương đại lục, bằng hữu của nàng cũng không nhiều. Cho dù là trong tông phái của nàng thì hầu hết thời gian đều chìm trong tu hành. Hôm nay trong động phủ giới, trong số các tiên phi chỉ có nàng là vẫn một mình.
 
Có thể nói, Vương Lâm là người đầu tiên trong đời ra tay giúp đỡ nàng. Loại cảm giác này nàng chưa bao giờ gặp phải, khiến cho trong lòng tam phi có một cảm nhận phức tạp mà bản thân nàng cũng không thể nói rõ.
 
-Hắn đã từng trợ giúp ta. Việc này phải báo đáp. Ta muốn về nhà. Sư tôn không biết có còn tại thế.còn có muội muội, nàng còn ưu tú hơn ta nhiều.
 
Tam phi trầm mặc, thần sắc lộ vẻ tưởng niệm.
 
Trong một khắc khí Vương Lâm tiến vào vùng đất cổ mộ, ở trong đại điện năm đó Vương Lâm đạt được Đạo cổ truyền thừa. Thác Sâm - Hoặc Đồ Ti mở mắt.
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện