Tiên Nghịch

Chương 1697: Hôm nay Vương mỗ tới nơi này đưa ngươi đi đầu thai!


trước sau

Đám người bên cạnh Vương Lâm lần lượt rời khỏi, mỗi một người trước khi đi đều vái
 
Vương Lâm một cái, rồi đi về phía đại môn của động phủ. Đi tìm giấc mộng của bọn họ.
 
Thập Tam quỳ trên hư không ở phía trước Vương Lâm, hướng về phía Vương Lâm vái một cái, ngẩng đầu hai mắt lộ ra vẻ kiên định.
 
- Sư tôn, Thập Tam đi đây, cho dù ký ức không thức tỉnh, Thập Tam cũng vẫn tin rằng bản thân sẽ không quên ân truyền đạo của sư tôn, cho dù chuyển thế đầu thai, chuyện này nhất định sẽ không quên!
 
Lời nói của Thập Tam như chém đỉnh chặt sắt, ý chí của hắn cực kỳ kiên định, sự kiên định này rất có thể sẽ khiến cho hắn dù ký ức bị phong ấn, nhưng vẫn còn có bản năng tồn tại. Bản năng này chính là tình cảm sư đồ với Vương Lâm khắc sâu trong lòng hắn.
 
Sau Thập Tam là Tư Đồ Nam. Tính cách Tư Đồ Nam lúc nào cũng sảng khoái, lúc này trong tiếng cười hóa thành một đạo cầu vồng đi về phía đại môn của động phủ. Một bầu rượu hiện ra trong tay hắn bị hắn ném về phía sau, bay thẳng tới Vương Lâm. Được Vương Lâm giơ tay chụp lấy.
 
- Đời này thích uống rượu, kiếp sau không biết sẽ như thế nào. Bầu rượu này cho ngươi, sau khi tìm được ta, ta sẽ lại là ta. Ha ha, lão tử nhất định sẽ đầu thai thành vương gia! Nhất định sẽ phải là vương gia!
 
Tiếng cười của Tư Đồ Nam vang vọng, theo những người đằng trước biến mất trong đại môn của động phủ.
 
Chỉ là không biết hắn có thể được toại nguyện, ở trên Tiên Cương đại lục có đầu thai chuyển thế thành vương gia không, điều này Huyền La không thể xác định. Vương Lâm cũng không biết được.
 
- Hy vọng hắn có thể được toại nguyện Thần sắc Vương Lâm có chút cổ quái, chung quy hắn cảm thấy chuyện này rất có khả năng sẽ không như Tư Đồ Nam tưởng tượng.
 
Người cuối cùng rời khỏi là Lý Thiến Mai. Lý Thiến Mai mỉm cười nhìn Vương Lâm. không nói những lời thừa thãi, chỉ nhẹ nhàng nói một câu, rồi đi về phía đại môn của động phủ.
 
- Ta sẽ chờ chàng. Nếu chàng không tìm được, ta sẽ ở trong luân hồi, hết lần này tới lần khác Lời nói êm ái, nhưng trong đó biếu đạt một sự quyết tâm, biếu lộ một cách hoàn chỉnh tính cách của Lý Thiến Mai. Đây chính là Lý Thiến Mai. Đã lựa chọn là vô oán vô hối.
 
Trong tinh không, bên ngoài đại môn của động phủ chỉ còn lại hai người Huyền La và Vương Lâm.
 
- Bọn họ cũng đã tiến vào rồi, lão phu phải triển khai thần thông đối phó với quy tắc của Tiên Cương, chừng nào thì ngươi muốn tiến vào?
 
Huyền La nhìn Vương Lâm, chậm rãi mở miệng.
 
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, nhìn đại môn của động phủ kia. Đột nhiên nói:
 
- Tiền bối có thể đưa thêm một người chuyển thế tới Tiên Cương đại lục được không?
 
- Không sao. Ta vốn tưởng rằng sẽ có hơn một ngàn người, hôm nay chỉ có chưa tới hai mươi người, đối với ta sẽ không tiêu hao nhiều lắm. Chỉ cần những người mà ngươi đưa tới thêm không nhiều lắm thì sẽ không có vấn đề gì.
 
Huyền La mỉm cười.
 
- Vậy thì phiền tiền bối hãy chờ ta trong năm ngày, ta muốn mang tới một vài người đưa họ đầu thai!
 
Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, lời nói bình tĩnh.
 
Có một vài người Vương Lâm vì lo ngại cho áp lực mà Huyền La phải chịu nên lần này không thể đi một cách thông thường. Những người này cũng không có thù hận trực tiếp với hắn, thậm chí còn không hề có một chút thù hận nào, nhưng vì sự bình yên của động phủ giới sau này mà đang đắn đo không biết nên giết hay không nên giết. Lúc này nghe thấy lời nói của Huyền La, Vương Lâm mới thay đổi chủ ý.
 
Hướng về phía Huyền La ôm quyền, Vương Lâm xoay người bước về phía tinh không. Thân ảnh hắn trực tiếp vặn vẹo, tiêu tan, lúc hiện ra đã ở bên rìa đại trận giữa giới nội và giới ngoại. Trận pháp mới ở giữa hai giới là do Vương Lâm năm đó bố trí ra, lúc này bước vào trong trận pháp, dựa vào sự quyết tâm của hắn, hắn không hề dừng lại chút nào, thông qua trận pháp này tiến vào trong Thái Cổ Tinh Thần của giới ngoại!
 
- Trong Thái Cổ Ngũ Tôn, Chưởng Tôn đã bị ta phong ấn giam giữ, Lam Mộng đạo tôn đã chuyển tới ở lại Tiên Giới, còn lại Tam Tôn là Diệu Âm, Hư Thần, Cửu Thiên. Giữ lại ba người này sau này sẽ có tai họa, thừa dịp lúc này họ đang suy yếu, nhất định phải tìm ra bọn họ. Đưa đi đầu thai!
 
Thần sắc Vương Lâm lạnh lùng, ngay khi đi vào trong Thái Cổ Tinh Thần, thần thức của hắn ầm ầm tản ra, tràn ngập bốn phía.
 
Tu vi của hắn sau khi trải qua ngũ hoa bát môn trong trung tâm của động phủ đã đạt tới đỉnh của Không Linh, lại thêm truyền thừa của Đạo Cổ gần như đã viên mãn, chiến lực mà Vương Lâm có thể phát huy ra lúc này đủ để đánh với Không Huyền Hậu Kỳ. Loại tu vi này nếu phối hợp với bảy bổn nguyên cùng với thần thông của Đạo Cổ, thì tam tôn đang bị thương kia hoàn toàn không phải là đối thủ! Trong lúc thần thức cường hàn của Vương Lâm đảo qua, hai mắt hắn lóe lên hàn quang, hắn tiến về phía trước, trong nháy mắt biến mất.
 
Ở phía đông của Thái Cổ Tinh Thần, có một tu chân tinh hình trăng lười liềm. Tinh cầu này không có quy tắc, trên đó lại có rất ít linh khí, giống như là đã tử vong, ngay cả mãnh thú cũng rất ít. Mặt đất đầy cát vàng, tinh cầu này không có ban ngày, toàn bộ đều là đêm tối. Cũng vì sự không hoàn chỉnh này khiến cho nơi này cây cỏ tuyệt diệt, chỉ có rất nhiều những tảng đá trôi nối trong thiên địa, loanh quanh vô ý thức.
 
Ở chỗ cao nhất trên tu chân tinh hình trăng lười liềm này, ở nơi đó cát vàng toàn bộ lơ lửng trên không trung, mặt đất toàn bộ đều là màu đen, chỉ có những vết nứt tràn ngập, ơ chính giữa một cái khe có một lão già đang khoanh chân ngồi. Lão già này sắc mặt tái nhợt, lúc này hai mắt nhắm nghiền, không ngừng trị thương, từng dòng máu đen từ trong khóe miệng hắn chảy xuống rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh róc rách.
 
Từng đạo khí tức như những làn khói theo lão già thổ nạp từ trong tu chân tinh này lan ra, chui vào trong thất khiếu của hắn, trở thành sức mạnh giúp hắn trị thương. Lão già này không phải ai khác chính là Cửu Thiên ma tôn bị Lam Mộng đánh trọng thương năm đó! Năm đó hắn bị Lam Mộng đánh trọng thương, bị chặt đứt mất Hương Hỏa giới, bị tổn thương tâm thần, vật lộn đến ngày nay, cố gắng giữ sức sống trong cơ thể không cho tản ra ngoài, nhờ vào tử khí trên tinh cầu này để khôi phục Hương Hỏa giới. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, thiên địa tối đen. Nhưng ngay lúc này lão già kia mở mạnh hai mắt, đồng tử trong mắt nhanh chóng co rút lại.Cùng lúc đó, bầu trời tối đen đột nhiên phát ra hào quang chói mắt. Hào quang kia bao phủ mặt đất vạn trượng, ngay khi xuất
hiện một thanh niên áo trắng từ trong đám hào quang đi ra, tóc trắng tung bay, vẻ mặt lạnh lùng. Vương Lâm xuất hiện khiến cho Cửu Thiên ma tôn kia hít sâu, hắn không chút do dự thân thể nhoáng lên một cái trực tiếp hóa thành một đạo cầu vồng chui vào trong cái khe bên cạnh, lao thẳng vào trong lòng đắt.
 
Thân thể Vương Lâm chưa động, hắn giơ tay phải lên hướng về phía mặt đất kéo mạnh một cái. Dưới một cái kéo này, hư không ở phía trước hắn lập tức ầm vang, một cái khe rất lớn bỗng nhiên xuất hiện, hướng về phía mặt đất ầm ầm lao tới. Ngay khi nó chạm tới mặt đất, toàn bộ mặt đất trên tu chân tinh này chấn động kịch liệt, bị xé ra một cái khe, hướng về hai bên không ngừng mở rộng ra.
 
Tiếng ầm ầm vang vọng, mặt đất kia nứt ra với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt, Vương Lâm đã nhìn thấy Cửu Thiên ma tôn đang bỏ chạy ở sâu bên trong lòng đất! Cửu Thiên ma tôn gần như hồn bay phách tán, hắn cảm nhận được rõ ràng mặt đắt ở phía sau bị một sức mạnh cường hàn xé rách ra, còn cảm nhận được ánh mắt của Vương Lâm đang nhìn chăm chú vào sau lưng mình.
 
- Vương Lâm! Ngươi không đuối cùng giết tận không được sao! Ta hoàn toàn không có thâm cừu đại hận gì với ngươi! Ngươi tha cho ta lần này, ta tuyệt đối sẽ không bước vào giới nội nửa bước!
 
Da đầu Cửu Thiên ma tôn tê dại, trong lòng dậy lên sóng lớn. Sự hùng mạnh của Vương Lâm vượt ra ngoài sự dự liệu của hắn, hắn không ngờ trong một thời gian ngắn ngủi Vương Lâm lại mạnh đến như thế này!
 
- Không phải sợ, Vương mỗ sẽ không giết ngươi, chỉ đưa ngươi đi đầu thai thôi!
 
Vương Lâm vừa nói xong liền giơ tay trái lên hướng xuống mặt đất của tu chân tinh phía dưới, hai tay đồng thời thi triển Tê Thiên Thuật, kéo mạnh một cái!
 
- Ngươi muốn giết thì cứ giết, cái gì mà đưa lão phu đi đầu thai chứ!
 
Cửu Thiên ma tôn hét lên một tiếng, bất chấp tất cả hai tay bắm quyết, ở bên ngoài thân thể bố trí ra toàn bộ thần thông của hắn lúc này, còn có rất nhiều pháp bảo tràn ngập, cố gắng chống cự với sức mạnh kinh thiên khiến cho hắn hoảng sợ này.
 
Thiên địa ầm vang, mặt đất chấn động đã xuất hiện dấu hiệu sụp đổ. Chỉ thấy cái khe trên tu chân tinh kia điên cuồng kéo dài ra, gần như trong nháy mắt, cả tu chân tinh hình trăng lười liềm này liền bị Vương Lâm hoàn toàn xé rách, trong tiếng ầm ầm phân thành hai nửa! Lực xung kích sinh ra do sự sụp đổ này hóa thành một lực dẫn động khổng lồ hướng về bốn phía nhanh chóng khuếch tán ra. Dưới lực xung kích này, thân thể Cửu Thiên ma tôn truyền ra tiếng nổ ầm ầm, toàn bộ thần thông và pháp bảo của hắn tan vỡ, cả người phun ra máu tươi. Đang lúc hắn cắn răng cố gắng chạy trốn, thân ảnh Vương Lâm liền vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt hắn, giơ tay phải lên, trực tiếp đặt lên mi tâm của Cửu Thiên ma tôn.
 
- Ta thật sự là muốn đưa ngươi đi đầu thai, không phải là giết ngươi!
 
Lời nói của Vương Lâm bình tĩnh. Đây là thanh âm cuối cùng mà Cửu Thiên ma tôn nghe được. Ngay khi lòng bàn tay của Vương Lâm hạ xuống, Cửu Thiên ma tôn trong đầu ầm một tiếng, bị Vương Lâm phong ấn thu vào trong Không Gian trữ vật. Cửu Thiên ma tôn đã bị Lam Mộng đạo tôn đánh trọng thương, phong thái của Vương Lâm rất là ung dung, từ lúc tới cho p đến lúc phong ấn thời gian chỉ có một vài nhịp thở. Lúc này đã làm xong, hai mắt Vương Lâm tràn ngập hàn quang, nhìn về phía tây. Ở nơi đó, hắn có thể cảm nhận được chỗ trị thương của Diệu Âm đạo tôn.
 
Chỗ của Diệu Âm đạo tôn là một tu chân tinh linh khí cực kỳ nồng đậm. Từ xa nhìn lại, tu chân tinh kia là một thủy tinh, trên đó không có đại lục, chỉ có một hòn đảo nhỏ, còn lại toàn bộ đều là nước biến. Nước biến kia cũng không phải là màu lam. mà là màu vàng. Hải dương màu vàng, trong gió nối lên từng cơn sóng, thoạt nhìn rất là xinh đẹp. Còn có một vài con cá bơi lội trong nước, thỉnh thoảng lại nối lên một đám bóng đen. Thân mình cũng cực lớn. Ở chỗ sâu nhất dưới biển, Diệu Âm đạo tôn ngồi khoanh chân ở đó. Bốn phía hoàn toàn tối đen. Nhưng nếu nhìn kỹ cũng có thể thấy nơi này tràn ngập xương trắng. Những bộ xương này phần lớn là xương của những con thú đủ loại. Trong khi Diệu Âm trị thương, ở chô sâu dưới đáy biển này, thỉnh thoảng lại có những tiếng kêu ở trong nước với một phương thức đặc biệt truyền lại.
 
- Vương Lâm, Lam Mộng, hai ngươi sẽ không được chêt tử tê đâu!
 
Diệu Âm đạo tôn mở hai mắt. Đồng tử vặn vẹo, tràn ngập tia máu. Hắn bị Lam Mộng đánh trọng thương, tu vi đã bị giảm xuống Không Linh, trăm năm nữa cũng không thể hồi phục lại tu vi đỉnh, chỉ có thể không ngừng trị thương, tranh thủ có thể rút ngắn thời gian. Trong tiếng gầm nhẹ, Diệu Âm giơ tay phải túm vào bên trong nước biển. Lập tức ở trước tay hắn xuất hiện một vòng xoáy, một con hải xà màu đen dài trăm trượng đang run rẩy không dám vùng vẫy hiện ra, bị Diệu Âm túm chặt lấy đầu, đặt ở trước người há miệng hút một cái. Con hải xà này toàn thân bị hấp thụ, trong thời gian ngắn đã trở thành một bộ xương trắng, bị Diệu Âm vứt sang một bên. Đang định tiếp tục thổ nạp, Diệu Âm đột nhiên thần sắc đại biến, ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Trên hải dương màu vàng này, không trung vặn vẹo, thân ảnh Vương Lâm toàn thân mặc áo trắng từ trong hư vô đi ra. Ánh mắt hắn như điện, trực tiếp nhìn xuống hải dương ở phía dưới.
 
- Diệu Âm, hôm nay Vương mỗ tới nơi này đưa ngươi đi đầu thai!
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện