Tiên Nghịch

Chương 1746: Kinh biến!


trước sau

Đồng thời khi tiếng dừng tay này truyền ra, mặt đất của thảo nguyên này ầm vang. Một nắm tay do bùn đất tạo thành từ mặt đất nhô cao lên, hướng về phía Vương Lâm đánh tới.
 
Thần sắc Vương Lâm như thường nhưng hai mắt khô héo lên lóe lên hàn quang. Cánh tay héo rũ của hắn nắm quyền, trong tích tắc khi nắm tay bùn đất kia đánh tới liền trực tiếp xuất ra một quyền.
 
Ầm một tiếng, thân thể Vương Lâm không nhúc nhích nhưng nắm tay bằng bùn đất kia bị một lực lượng mạnh mẽ đánh sâu vào. Lập tức sụp đổ, truyền ra tiếng kêu hoảng sợ.
 
Một thân ảnh màu vàng đất từ dưới nền đất biến ảo ra, không chút do dự đi sâu về phía thảo nguyên, thân ảnh dung nhập vào mặt đất, nhanh chóng bỏ chạy.
 
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy cỏ xanh lắc lư. ẩn dấu thân thể người này.
 
Cùng lúc đó, ngọn lửa bao phủ lấy thân thể của người thứ ba bên ngoài đang có ánh sáng xanh biếc kia. Lập tức một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra nhưng rất nhanh liền tắt ngấm.
 
Ngọn lửa ngập trời sau khi hoàn toàn cắn nuốt người kia, biển lửa liền cuốn lại, hình thành một cơn lốc lửa, bên trong có thân ảnh bổn nguyên chân thân của Vương Lâm đi ra.
 
Còn muốn chạy!
 
Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn mặt đất nơi thân ảnh kia đang dùng thổ độn thuật nhanh chóng bỏ trốn, bước từng bước tới, ầm một tiếng liền dẫm lên mặt đất.
 
Vốn là không muốn khai sát giới nhưng các ngươi lại muốn chết!
 
Giọng nói Vương Lâm lạnh lùng vang lên, đôi tay khô héo bỗng nhiên giơ lên, chưa truy kích mà nhấn mạnh xuống mặt đất một cái.
 
Một cái nhấn này khiến một luồng địa khí từ trong người Vương Lâm bộc phát ra, khiến cho mái tóc hắn tung bay. Cỏ xanh nơi hai tay hắn ấn vào lập tức héo rũ. Một tia nước từ đám cỏ nhanh chóng bị hai tay khô héo của Vương Lâm hấp thu.
 
Tốc độ hấp thu cực nhanh, trong phút chốc lấy Vương Lâm làm trung tâm, cỏ xanh bốn xung quanh hắn héo rũ. Một tia hơi nước tỏa ra, truyền thẳng tới đôi tay hắn.
 
Nhất là phía trước Vương Lâm, tốc độ héo rũ của cỏ càng nhanh tới kinh người. Nếu từ trên bầu trời nhìn xuống có thể thấy được cảnh tượng kinh thiên này. Thảo nguyên phía trước Vương Lâm nhanh chóng héo rũ, hơi nước nhanh chóng tiến vào toàn thân hắn. Tốc độ héo rũ kia lại càng nhanh, giống như truy kích kẻ đang dùng thổ độn thuật đào tẩu.
 
Tu sĩ trong bùn đất lúc này tâm thần chấn động, điên cuồng bỏ chạy. Hắn cảm nhận được rõ ràng một luồng khí tức tử vong kinh khủng ở phía sau, nếu để khí tức đó đụng phải thì trong nháy mắt mình nhất định phải tử vong.
 
Vừa bỏ chạy, cỏ cây phía sau lại càng héo rũ nhanh hơn. Ở cách đó không xa có mấy động phủ mơ hồ đã bị lan đến. Nhưng tu sĩ nọ đang bỏ chạy lại cắn răng nhanh chóng lao về phía những động phủ đó.
 
Đáng chết. Người này sao lại mạnh mẽ tới mức này! Nhưng hắn dù sao cũng chỉ là một người, trên Cực Thiên thảo nguyên này nếu hắn khiến mọi người phẫn nộ thì nhất định sẽ chết!
 
Tốc độ của người dùng thổ độn thuật này cực nhanh, lao thẳng về phía mấy cái động phủ. Phía sau hắn, cỏ xanh nhanh chóng héo rũ lan tới. Chỉ một vài nhịp thở sau, ngay lúc tu sĩ bỏ chạy lại gần những động phủ này, ánh mắt lộ ra hàn khí thì đột nhiên trong động phủ chợt bộc phát ra một luồng khí tức cường hãn. Ngay sau đó, một lão già tóc bạc từ trong động phủ bước ra.
 
Trong nháy mắt khi hắn xuất hiện, tu vi Không Kiếp sơ kỳ liền lan ra. Lão già này không chút do dự. Từng bước bước về phía người đang bỏ chạy, giơ tay lên vung mạnh một cái về phía trước.
 
Tiếng ầm ầm vang lên! Luồng sóng không khí này khiến mặt đất ầm ầm chấn động. Tu sĩ đang bỏ chạy kia thân thể sững lại, nhanh chóng bị cuốn đi.
 
Cút trở về đi!
 
Tu sĩ đang bỏ chạy kia phun một ngụm máu tươi, thân thể từ trong mặt đất ầm ầm bị cuốn ra. Nhưng ngay sau tích tắc khi hắn rời khỏi mặt đất, thảo nguyên đang héo rũ giống như mở to miệng, gào thét tới gần, đụng vào thân thể hắn.
 
Trong nháy mắt này, tu sĩ nọ phát ra tiếng kêu thê lương, thân thể nhanh chóng héo rũ đi, trong khoảnh khắc đã mấy hết nước và máu trong cơ thể, Nguyên Thần bay ra nhưng bị hắc khí bao phủ, nhanh chóng tiêu tán, lại bị Dĩ Ti khôi lỗi đuổi theo, cười nanh ác, hắc vụ ập tới, chỉ kêu thảm thiết được một tiếng liền từ từ tiêu tán.
 
Vị đạo hữu này, lão phu là Tả Trâu. Người này trêu chọc ngươi trước, nay đã mất mạng, xin đạo hữu hãy thu lại đạo pháp. Nơi này là vùng thấp nhất của Thiên Ngưu Châu, không nên để mất, không nên hủy diệt căn cơ của tán tu trên Cực Thiên thảo nguyên này!
 
Thân thể lão già tóc bạc biến ảo ra, từ xa nhìn về phía Vương Lâm, ôm quyền nói.
 
Đồng thời khi giọng nói của hắn vang lên, cỏ xanh trận mặt đất liền ngừng khô héo. Hơi nữa lượn lờ tiến tới thân thể Vương Lâm. Nhưng chút hơi nước này, thậm chỉ là tinh hoa toàn thân tu sĩ kia cũng không đủ để Vương Lâm hoàn thành lần tuần hoàn thứ chín.
 
Giờ phút nay hai tay hắn đang đặt trên mặt đất chậm rãi nhấc lên, nhìn thoáng qua lão già ở phía xa xa, lại nhìn thoáng qua Cực Thiên thảo nguyên đã bị khô héo này, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư.
 
Tán tu ở nơi này hầu hết đều ở sâu dưới lòng đất. Nơi này. Có điều cổ quái! Địa phương thấp nhất Thiên Ngưu Châu. Cũng có thể nói là nơi gần địa tâm nhất ở Thiên Ngưu Châu.
 
Vương Lâm không nói gì mà trầm tư, ánh mắt tùy ý quét qua lão già tóc bạc liền xoay người bước về phía bầu trời.
 
Dĩ Ti khôi lỗi giống như bị tâm thần Vương Lâm gọi, cùng Văn Vương hóa thành hai đạo cầu vồng bay về cạnh Vương Lâm, bị hắn phất tay áo lên một cái liền biến mất.
 
Cất bước đi, dưới chân Vương Lâm hiện ra sóng gợn, thân thể dung hợp với thiên địa. Trong tích tắc dùng súc địa thành thốn rời khỏi Cực Thiên thảo nguyên này.
 
Cho tới sau khi Vương Lâm rời đi. Lão già tóc bạc kia mới thở phào nhẹ nhõm. Phía sau hắn có hơn mười thân ảnh huyễn hóa ra, yên lặng nhìn Vương Lâm rời đi.
 
vẫn là tiến bối hành sự quyết đoán. Người này chúng ta không thể trêu chọc được. Khôi lỗi của hắn rất mạnh, cả mãnh thú kia cũng khá quỷ dị, thân thể hắn lại càng mạnh mẽ! Người như vậy không thể không môn không phái!
 
Không sai. Người này sát phạt quyết đoán, ngay trong khoảnh khắc đã xử lý trong bốn thầy trò Hắc Sơn, thủ đoạn tàn nhẫn. Mà nhìn bộ dáng của hắn thì rõ ràng là một ma tu!
 
Bốn thầy trò nhà Hắc Sơn gieo gió gặt bão. Đi theo đối phương nhiều ngày, chết thì cũng
chết rồi. Việc này coi như xong, chư vị đạo hữu cũng tản đi thôi!
 
Lão già tóc bạc kia trầm giọng nói, xoay người thoáng một cái liền dung nhập đại địa rời đi.
 
Lại nói tới Vương Lâm, lần thứ hai thi triển súc địa thành thốn, khi xuất hiện đã ở trên một vùng đất tràn ngập núi non. Dựa theo bản đồ của Viêm Loan, theo lộ trình ba tháng nữa về phía đông nơi này là có thể đi tới vùng biển giáp với Lục Ma Châu.
 
Thiên Ngưu Châu thật sự quá lớn.
 
Thân ảnh Vương Lâm huyễn hóa ra, gọi Văn Thú ra rồi ngồi lên lưng nó. Bay thẳng về hướng đông.
 
Tốc độ Văn Thú rất nhanh, hơn nữa nơi này đã gần tới biên giới Lục Ma Châu, tu sĩ không nhiều lắm chỉ thỉnh thoảng có thể thấy được một số thành trì của phàm nhân.
 
Đối với Lục Ma Châu Vương Lâm cũng không biết nhiều lắm. Nhưng trong ký ức của Khang Nhân, đối với Lục Ma Châu này hắn rất sợ hãi, giống như chỉ cần tu sĩ đi ra từ Lục Ma Châu đều là kẻ đáng sợ.
 
Thời gian mười ngày thoáng cái đã trôi qua. Trong vòng mười ngày này Vương Lâm cũng gặp không ít tu sĩ nhưng vẫn không xuất hiện bất cứ chuyện gì, chỉ nhìn thoáng qua nhau rồi vượt qua. Dù cũng có thần thức lượn lờn tới gần hắn nhưng sau khi nhìn rõ hình dáng Vương Lâm thì đều do dự rời đi.
 
Sau mười ngày, Vương Lâm lại một lần nữa thi triển súc địa thành thốn lần thứ ba. Thân ảnh biến mất khỏi vùng núi này.
 
Đông Châu rất lớn, ngoài Thiên Ngưu Châu và Lục Ma Châu còn có những vùng tiếp giáp rất rộng. Nơi này có một vùng gọi là Đan Hải - Một vùng biển trong lục địa, nghe đồn là biển hình thành sớm nhất, do một viên đan dược từ trên trời rơi xuống nổ tung mà biến thành.
 
Chẳng qua lời đồn này nghe quá mức hư ảo, không thể tượng tượng nổi rốt cuộc là đan dược gì mà có thể hóa thành một vùng biển rộng thế này. Từ từ cũng không ai tin tưởng lời đồn này, nhưng năm tháng trôi qua vẫn được các đời tu sĩ lưu truyền lại.
 
Đan Hải nhìn như vô tận, nước biển cuồn cuộn. Dù là biển trong lục địa nhưng nó vẫn có cuồng phong bão tố, sóng biển cuồn cuộn.
 
Bởi vì nơi này là nơi tiếp giáp giữa Thiên Ngưu Châu và Lục Ma Châu nên các thế lực tu sĩ tương đối hỗn loạn. Bầu trời lúc này bị một tầng mây dầy bao phủ, thỉnh thoảng lóe lên những tia chớp. Nước mưa ào ào trút xuống, dung hợp với nước biển.
 
Trong tầng mây này, dưới làn nước mưa như trút đột nhiên hiện lên những gợn sóng. Trong vòng sóng gợn này, thân ảnh Vương Lâm huyễn hóa ra, bước về phía trước, đứng bên trong Đan Hải.
 
Nhìn nước biển phía dưới, đôi mắt khô héo của Vương Lâm từ từ tỏa ra ánh sáng chói mắt. Thủy bổn nguyên của hắn chỉ còn thiếu một nửa là tuần hoàn đủ. Thủy bổn nguyên này thiếu cũng không nhiều, chỉ một tia mà thôi!
 
Nhưng trong thời gian ngắn ngủi, phương pháp hắn có thể nghĩ tới chỉ là đi tới đại hải vô tận, ngưng tụ ra một tia này. Còn cuối cùng có thể ngưng tụ được hay không thì hắn không biết.
 
Trầm mặc, thân thể Vương Lâm từ từ rơi xuống mặt biển, trực tiếp xâm nhập đáy biển, không ngừng hạ xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng không biết trải qua bao lâu, phía dưới Vương Lâm xuất hiện mặt đất.
 
Bốn phía tràn ngập các loại san hô đủ màu và vô số rong biển, tôm cá bơi tung tăng. Vương Lâm chậm rãi ngồi trong một đám rong biển, nhắm mắt lại, hai tay từ từ đặt lên đầu gối, bỗng nhiên bắt quyết.
 
Trong tích tắc khi hắn bắt quyết, nước biển bốn phía quanh hắn đột nhiên chấn động, nhưng có gợn sóng vô hình lan ra, truyền khắp bốn phương tám hướng.
 
Thủy bổn nguyên, ngưng!
 
Vương Lâm thì thào.
 
Trong nháy mắt khi lời nói của hắn truyền ra, Đan Hải vô tận này lập tức nổi lên sóng dữ, cuồn cuộn ngập trời, tiếng ầm ầm vang vọng không ngừng trong thiên địa, truyền ra xa khắp tám phương.
 
Thân thể Vương Lâm trong tích tắc này cũng không lộ ra chút khí tức. Cả người hắn giống như dung hợp vào đại hải, chẳng thế phân biệt nổi. Giống như hắn đã trở thành một bộ phận của nước biển này vậy.
 
Nước biển chấn động, ngoài khơi sôi trào, khiến cho rất nhiều tán tu trong Đan Hải lúc này chú ý. Nhưng giờ phút này cả Đan Hải đang xảy ra một trận chiến gió tanh mưa máu, hầu như không người này để ý tới Đan Hải đang gầm thét.
 
Cả Đan Hải bị một tầng cấm chế vô hình bao phủế cấm chế này cực kỳ huyền diệu, dù là Vương Lâm tiến vào cũng không hề phát hiện ra. Chỉ có trong lúc hấp thu ngưng tụ thủy bổn nguyên trong đại hải này thì hắn mới hơi phát hiện được.
 
Tầng cấm chế này có thể tiến vào nhưng không thể đi ra, chẳng khác gì hoàn toàn phong ấn Đan Hải này!
 
Vương Lâm lúc hấp thu thủy bổn nguyên của đại hải thì bên trong Đan Hải này, ở nhiều vị trí mơ hồ truyền tới những tiếng kêu thảm thiết. Chỉ thấy một tán tu của Thiên Ngưu Châu bị một đám tu sĩ bên ngoài mặc lục bào, thân thể có quỷ hỏa vờn quanh điên cuồng giết hại.
 
Tu sĩ như vậy lúc này ở trong Đan Hải có số lượng cực khổng lồ!
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện