Tiên Nghịch

Chương 1787: Bất công!


trước sau

-. Vương huynh!
 
Ánh mắt lười biếng của thanh niên kia biến mất, khí chất toàn thân bỗng nhiên biến đổi, bộc phát ra tu vi cực kỳ cường hãn, ngửa mặt lên trời cười ha hả.
 
Thân thể hắn nhoáng lên, trực tiếp bước tới mấy bước, trong tích tắc đã tới gần Vương Lâm.
 
Đồng thời vào lúc này, tay phải thanh niên biến thành đao, bỗng nhiên giơ lên. Chỉ thấy một luồng kim quang chói mắt bất ngờ từ trên tay phải của hắn bộc phát ra. Kim quang vô cùng chói mắt, hóa thành một thanh kim đao chém thẳng xuống đầu Vương Lâm!
 
Một đao này có uy thế khai thiên, khiến cả thiên địa biến sắc, bầu trời tràn ngập kim quang, mơ hồ giống như sắp sụp đổ. Dưới một đao này, tiên khí bốn phương tám hướng cấp tốc ngưng tụ lại, giống như kim đao này xuất hiện có thể cắn nuốt thiên địa lực bốn phía vậy.
 
Cảnh tượng đột nhiên này khiến cho thần sắc mấy tu sĩ dẫn đường cho Vương Lâm ở bốn phía và nam tử trung niên kia đại biến, không cần nghĩ ngợi mà nhanh chóng lui lại phía sau, dùng tốc độ nhanh nhất rời xa Vương Lâm.
 
Đồng tử trong hai mắt Đường Giai co rụt lại, nhìn chằm chằm vào thân ảnh thanh niên đang giơ đao trên tay phải chém xuống. Thân ảnh này và thân ảnh ngạo thiên địa trong ký ức của nàng nhanh chóng chồng lên nhau.
 
Nếu không dùng Hồn Khải thì ta không thể chống nổi một đao này!
 
Tu vi Đường Giai không đạt tới Không Kiếp, mới chỉ là Huyền Kiếp mà thôi. Một khi nàng vượt qua được chín lần Huyền Kiếp thì mới chính thức bước vào Không Kiếp sơ kỳ!
 
Còn cả lão già đang ngồi khoanh chân dưới chiếc chuông đôi mắt cũng đột nhiên mở ra, ngưng thần quan sát. Tu vi lão già này sâu không lường được, từ khí tức mơ hồ tỏa ra mà phán đoán thì đã đạt tới Không Kiếp trung kỳ, tương đương với Thất Thải Tiên Tôn năm xưa. Hiển nhiên là phải tới Không Kiếp trung kỳ đỉnh phong!
 
Thần sắc Vương Lâm như thường, vào lúc kim đao trong tay thanh niên nọ còn cách thân thể hắn không tới mười trượng, ánh mắt đột nhiên bừng sáng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt ẩn dấu kim quang của thanh niên kia, hai tay bỗng nhiên giơ lên điểm về phía trước một chỉ!
 
Một chỉ này khiến thiên địa đột nhiên sững lại, giống như có một luồng lực lượng kỳ dị đè ép, ngưng đọng tất cả thiên địa, khiến quy tắc biến hóa dừng lại. Thanh kim đao đang cắn nuốt tiên lực cuồn cuộn kia lúc này cũng bị ngưng lại. Mà cánh tay cùng cả thân thể thanh niên kia cũng đều dừng tất cả động tác!
 
Thanh kim đao đánh tan thiên địa trong tích tắc khi Vương Lâm điểm một chỉ liền tự sụp đổ! Trong nháy mắt khi đối phương bị chế trụ, thần sắc Vương Lâm vẫn bình tĩnh như trước, bước qua bên người thanh niên này. Đi tới dưới cái chuông trong sân rộng.
 
Cảnh tượng này hiện lên trong mắt Đường Giai khiến tâm thần nàng chấn động, xoay phắt người nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt lóe lên kỳ dị.
 
Còn lão già Không Kiếp trung kỳ kia thì nhíu mày. Đăm chiêu liếc Vương Lâm một cái.
 
Định Thân Thuật chỉ duy trì trong chớp mắt mà thôi. Thanh niên kia sau khi khôi phục hành động, vẻ mặt hiện lên nụ cười khổ, kim quang toàn thân lập tức tiêu tán, xoay người phức tạp nhìn Vương Lâm, chậm rãi lộ ra nụ cười chân thành.
 
Nhiều năm không gặp, Vương huynh không làm cho ta thất vọng rồi. Ta vẫn không phải là đối thủ của ngươi như trước.
 
Thanh niên này chính là Vân Dật Phong của Quy Nhất Tông!
 
Có thể sửa cái phương thức nghênh đón đặc biệt này của ngươi đi hay không?
 
Vương Lâm cau mày nhìn về hướng Vân Dật Phong.
 
Thân thể Vân Dật Phong nhoáng lên, rơi xuống bên cạnh Vương Lâm, cười ha hả. Nhìn thấy Vương Lâm hắn đích xác rất vui vẻ. Hai người bọn họ trong động phủ giới vừa là địch nhân, vừa là bằng hữu, vô cùng phức tạp, khiến Vân Dật Phong mỗi khi nhớ tại lại thấy hơi buồn bã.
 
Dù sao thì ký ức mấy vạn năm ở trong động phủ đối với hắn cũng đã chiếm một phần lớn đời người.
 
Vương huynh, ta sau khi trở lại tông môn lập tức phát động lực lượng tông môn tìm kiếm ngươi, đáng tiếc thủy chung không có tìm được. Không ngờ ngươi lại dùng phương thức này đột nhiên xuất hiện ở Quy Nhất Tông. Vân Dật Phong vui mừng, nhất thời nội tâm nhộn nhạo, tự nhiên muốn tiếp tục đánh một trận với Vương Lâm.
 
Vân Dật Phong nói, bước về hướng Vương Lâm. Đưa ra hai cánh tay, thần sắc rất chân thành.
 
Thân thể Vương Lâm dừng lại, nhìn Vân Dật Phong trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng cất bước đi tới, ôm lấy Vân Dật Phong.
 
Thần sắc Vân Dật Phong vui mừng, kéo Vương Lâm đi tới một bên tiếp tục nói chuyện.
 
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một giọng nói tràn ngập sự uy nghiêm, từ trong đại điện phía trước quảng trường ở nơi này từ từ truyền ra.
 
Người đã đến đông đủ Bước chân Vân Dật Phong dừng lại, cùng Vương Lâm liếc nhing nhau, thần sắc lập tức nghiêm túc hẳn lên, cung kính đứng đó.
 
Người nói chuyện là Tông chủ Quy Nhất Tông ta, tu vi Không Kiếp hậu kỳ.
 
Trong tâm thần Vương Lâm vang lên giọng nói của Vân Dật Phong. Hắn không thay đổi sắc mặt, nhìn về phía đại điện giống như một con cự thú đang phủ phục kia.
 
Ba người các ngươi hãy xưng tên đi.
 
Giọng nói uy nghiêm kia, từ từ truyền ra một lần nữa.
 
Hưu Sinh Môn, Đường Giai!
 
Thần sắc Đường Giai ngưng trọng, nhẹ giọng nói.
 
Tán tu, Biên Vân!
 
Lão giả kia đứng lên, hướng về phía đại điện ôm quyền nói.
 
Đại Hồn Môn, Vương Lâm!
 
Vương Lâm chậm rãi mở miệng, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, phát hiện nơi này trong lúc giọng nói từ đại điện truyền ra đã bị một cấm chế vô hình bao phủ. Bị phong ấn hoàn toàn. Do đó, giọng nói nơi này người ngoài không thể nghe được chút nào.
 
Càng khiến hắn phải âm thầm kinh hãi là biến hóa của thiên địa nơi này cũng bởi có cấm chế đảo loạn lên khiến người ta không cách nào tính toán dự đoán được, cấm chế này cũng không phải chỉ được bày ra đơn độc mà ngưng tụ toàn bộ cấm chế của Quy Nhất Tông ở nơi này.
 
Thiên Ngưu bảy huyệt, có ba cái đã bị hủy, ba sứ giả được Thiên Ngưu công nhận đã tử vong. Bốn người các ngươi giữ được Thiên Ngưu huyệt của mình là đã lập đại công!
 
Trải qua thương nghị giữa bổn tông và Đại Hồn Môn. Người có công tất nhiên sẽ được ban thưởng!
 
Giọng nói uy nghiêm kia lộ ra một luồng khí tức tang thương, hiển nhiên là một lão quỷ đã sống rất lâu, đã quên mất năm tháng trôi qua.
 
Biên Vân!
 
Giọng nói kia vang vọng không gian.
 
- Có!
 
Lão giả tên là Biên Vân tiến lên một bước.
 
Ngươi có công bảo vệ đệ tứ huyệt, ta phong ngươi làm trưởng lão kim hệ của Quy Nhất Tông, tặng ngươi chí bảo của Quy Nhất Tông - Ngũ Hành Khải kim hệ!
 
Giọng nói uy nghiêm kia truyền ra. Một đạo kim quang từ trong đại điện nhanh chóng bay ra, tỏa ra một luồng khí tức sắc bén như đao kiếm, bao phủ cả quảng trường.
 
Kim quang
này dừng lại trước người Biên Vân, hóa thành một bộ áo giáp màu vàng kim. Từng luồng uy áp đáng sợ tỏa ra, ập tới Biên Vân, khiến thần sắc hắn không còn bình tĩnh nữa. Mà hiện lên một tia kích động.
 
Tạ ơn tông chủ!
 
Biên Vân hít sâu một hơi, hướng về phía đại điện ôm quyền vái một cái. Trong nháy mắt khi hắn vái lạy, kim quang kia lập tức hóa thành vô số sợi tơ màu vàng kim, chui vào bên trong thân thể Biên Vân, biến mất hoàn toàn.
 
Đường Giai!
 
Giọng nói uy nghiêm kia lại truyền ra lần nữa.
 
Ngươi bảo vệ đệ lục huyệt có công, ta cho phép Hưu Sinh Môn ngươi khuếch trương sơn môn gấp ba lần, chiêu thu môn hạ đệ tử gấp ba, đạt được vật liệu tu tiên gấp ba. Ban cho ngươi chí bảo của Quy Nhất Tông, Ngũ Hành Khải thủy hệ!
 
Một đạo lam quang từ trong đại điện cấp tốc bay ra, hóa thành một vùng nước biển tràn ngập thiên địa, cuốn ngang qua, bao phủ bên ngoài thân thể Đường Giai, sau đó đột nhiên theo lỗ chân lông toàn thân chui vào. Thân thể Đường Giai run lên, trong mắt âm thầm hiện lên vẻ chấn động.
 
- Tạ ơn tông chủ tiền bối.
 
Nàng khom người cúi đầu, cung kính mở miệng.
 
- Vân Dật Phong!
 
Vân Dật Phong thần sắc nghiêm nghị, tiến lên một bước, vái thật sâu một cái.
 
Ngươi có công bảo vệ đệ tứ huyệt, bởi vì ngươi đã có Ngũ Hành Khải mộc hệ của bổn tông, ta truyền cho ngươi một trong bốn loại thần thông truyền thừa của bổn tông, ban cho ngươi tiên khí Đồ Linh Thứ của bổn tông!
 
Khi lời nói này vừa truyền ra, chỉ thấy hai đạo cầu vồng gào thét nhanh chóng bay ra từ trong đại điện. Một người trong đó cầm ngọc giản, người còn lại cầm một thanh có chủy thủ màu đen. Thanh được gọi là chủy thủ này rất quỷ dị, chỉ nhỏ như một thanh chủy thủ, nhưng lại có hình dạng như cái trùy, phía trên có chín cái gai sắc bén, tỏa ra từng luồng khí tức vô cùng kinh khủng.
 
Tạ ơn tông chủ!
 
Thần sắc Vân Dật Phong lộ vẻ kích động, nhận lấy hai vật phẩm này, hướng về phía đại điện vái một lần nữa.
 
- Vương Lâm!
 
Một lát sau, giọng nói uy nghiêm kia chậm rãi truyền ra.
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, nhìn đại điện kia, tiến lên phía trước một bước.
 
Ngươi có công bảo vệ đệ tam huyệt , ta ban cho ngươi Ngũ Hành Khải hỏa hệ!
 
Trong đại điện có ánh lửa lóe lên. Lại thấy một biển lửa gào thét bùng lên, thiêu đốt giữa không trung, hóa thành một bộ khôi giáp bùng cháy, lao thẳng về phía Vương Lâm.
 
Ban thưởng đã hoàn thành, kế tiếp, ta sẽ giao cho các ngươi những nhiệm vụ cực kỳ bí mật!
 
Giọng nói kia lại vang lên. Vân Dật Phong sửng sốt, mở miệng muốn nói gì đó nhưng liếc mắt nhìn về phía đại điện kia xong liền trầm mặc.
 
Ba người bọn họ đều có hai phần thưởng, duy chỉ có Vương Lâm là có một.
 
Không chỉ có Vân Dật Phong nghi ngờ. Đường Giai và lão giả Biên Vân kia, ánh mắt cũng đảo qua người Vương Lâm, hiển nhiên đều phát hiện ra điểm này.
 
Biên Vân tu vi cao thâm, tính tình âm trầm, chuyện không liên quan tới mình thì hắn cũng không để ý tới, liếc mắt một cái liền thu hồi ánh mắt, không nghe không hỏi.
 
Ấn tượng của Đường Giai đối với Vương Lâm không tốt, giờ phút này tự nhiên cũng sẽ không để ý tới.
 
Nhiệm vụ của các ngươi, là.
 
Giọng nói kia vang vọng, nhưng còn chưa nói xong thì hàn quang trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên.
 
- Chậm đã!
 
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào đại điện, giơ chân lên bước tới hai bước, cắt đứt lời nói của Tông chủ Quy Nhất Tông.
 
Giọng nói của hắn vừa vang lên liền khiến sắc mặt Vân Dật Phong lập tức đại biến, vội vàng đưa mắt ra hiệu với Vương Lâm. Kể cả Đường Giai ánh mắt cũng sững lại, nhìn về phía Vương Lâm, hiển nhiên không ngờ Vương Lâm lại dám cất lời vào lúc này.
 
Ngay cả Biên Vân kia cũng xoay người nhìn về phía Vương Lâm.
 
Nhiệm vụ của các ngươi, là đi tới Lục Ma Châu, lẻn vào trong Lục Ma Miếu Vũ, hủy đi Lục Ma yêu tượng, đánh trọng thương Lục Ma Hồn. Sau khi hoàn thành, bốn người các ngươi coi như đã lập được công lao cực lớn cho Thiên Ngưu Châu!
 
Giọng nói uy nghiêm kia căn bản không để ý tới lời nói của Vương Lâm, vẫn chậm rãi nói như cũ, từ từ nói ra nhiệm vụ cực kỳ bí mật này.
 
Lời nói này vừa thốt lên, thần sắc Biên Vân lập tức có biến hóa. Đường Giai cũng vậy, ngay cả Vân Dật Phong cũng không có gì khác, hiển nhiên cũng là lần đầu tiên nghe tin này. Sắc mặt ba người đồng loạt biến đổi.
 
Tiến vào Lục Ma Châu, chuyện này quá mức nguy hiểm, hơi không cẩn thận thì vĩnh viễn không cách nào trở lại.
 
Lục Ma Châu lúc này đã khá trống trải, về phần mấy lão tổ của Lục Ma Châu sẽ có người kiềm chế cho các ngươi. Nhiệm vụ này là như vậy. Tới bây giờ, Vương Lâm. Ngươi có lời gì cần nói.
 
Giọng nói kia vẫn chậm chạp như cũ, tựa trong thiên địa này có rất ít chuyện có thể khiến cho giọng nói này dao động.
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện