Tiên Nghịch

Chương 1834: Hải Tử


trước sau

Vương Lâm không lập tức xông lên tầng Thiên Tôn Niết tiếp theo. Tuy rằng hắn lúc này muốn dùng tốc độ nhanh nhất đại phá Thiên Tôn Niết, bởi muốn khiến cho Đại Thiên Tôn chú ý thì đây chính là lựa chọn tốt nhất.
 
Nhưng hiện giờ hắn còn một việc khác cần làm, giờ phút này hơi trầm ngâm một chút, trong kim quang của bốn tòa cùng điện tràn ngập nổi thành một dải, thân ảnh Vương Lâm trong ánh mắt của đám tu sĩ bên dưới liền nhoáng lên, hạ xuống, trong phút chốc từ tòa cung điện thứ tư đi tới mặt đất.
 
Ánh mắt của hầu hết tu sĩ phía dưới đều rơi lên người Vương Lâm, giống như cảnh tượng Trúc Lâm Thiên Tôn gây chấn động lúc trước. Thậm chí ngay cả đồng tử trong hai mắt Trúc Lâm Thiên Tôn cũng co rút lại, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
 
Theo hắn thấy, Vương Lâm có vẻ không giống tu sĩ tầm thường khác. Hễ là người xông lên Thiên Tôn Niết này, dù biết rõ tầng cung điện tiếp theo không thể vượt qua nhưng vẫn muốn đi tới xem một lần, biết được sự khó khăn trong đó liền có thể căn cứ vào đó mà tu luyện tiếp.
 
Nhưng Vương Lâm sau khi xông qua bốn tòa cung điện lại không hề để ý tới cung điện thứ năm chút nào. Hành động như vậy khiến người khác có thể nghĩ là hắn cẩn thận, nhưng Trúc Lâm Thiên Tôn sau khi phát hiện ra điều này lại kiêng kỵ Vương Lâm hơn.
 
Hắn nếu không phải là không nắm chắc xông qua được tầng thứ năm này vậy thì phải là hắn không cần nhìn tới tầng thứ năm, chỉ cần hắn muốn là có thể dễ dàng xông qua. Rốt cục là điều trước hay là điều sau. Ta thật sự kỳ vọng là điều sau!
 
Trúc Lâm Thiên Tôn trầm mặc, ánh mắt lóe sáng.
 
Vương Lâm rơi xuống mặt đất, tu sĩ bốn phía liền có không ít người ôm quyền mỉm cười với hắn, những lời chúc mừng vang lên. Những người này phần lớn đều là những người đã từng quen biết, giao chiến với hắn trong năm mươi năm qua.
 
Còn có một số người hắn chưa từng gặp nhưng có ý kết giao.
 
Đối với tất cả những người chúc mừng mình Vương Lâm đều mang theo nụ cười ôn hòa, ôm quyền đáp lễ.
 
Chư vị đạo hữu. Vương mỗ còn có chuyện quan trọng phải làm. Xin đi trước một bước, ngày khác có thời gian sẽ trở lại ôn chuyện, cáo từ!
 
Thân thể Vương Lâm lóe lên, hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng về phía Truyền Tống Trận cổ xưa hắn xuất hiện khi tới nơi này, thân thể hóa thành sương mù, trong nháy mắt liền biến mất.
 
Cho tới sau khi hắn biến mất, tu sĩ Thiên Tôn bốn phía ở nơi này mới thu hồi ánh mắt, những người có quen biết đều truyền thần niệm bắt đầu nói chuyện.
 
Người này rõ ràng còn chưa bộc lộ toàn lực. Nhìn hắn vượt qua tầng bốn nhẹ nhàng như vậy, ta tin rằng Bạch Phát Thiên Tôn này nhất định ít nhất có thể xông tới tầng bảy!
 
Chưa chắc, ba mươi năm trước ta đã từng đấu với hắn. Tầng thứ tư đã là cực hạn của người này rồi!
 
Khó mà nói được. Ba mươi năm dù rất ngắn nhưng nếu có chút cơ duyên thì tu sĩ Thiên Tôn chúng ta cũng có thể tiến bộ. Cứ chờ xem. Hắn hẳn là còn đến Thiên Tôn Niết này lần thứ hai.
 
Tạm thời không nhắc tới những tu sĩ Thiên Tôn đang dùng thần niệm trao đối với nhau ở nơi này, tại Sơn Hải Châu, trong động phủ ở dãy núi bên cạnh Sơn Hải, Vương Lâm đang ngồi khoanh chân bỗng nhiên mở hai mắt, trong mắt có ánh sáng kỳ dị lóe lên.
 
Trong tích tắc khi hắn mở mắt, Hải Long Kim Tôn đang bảo vệ hắn lập tức lộ vẻ vui mừng, thu nhỏ thân thể lại, vờn quanh bốn phía Vương Lâm, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ thân mật.
 
Tay phải Vương Lâm giơ lên, vỗ lên đầu Hải Long vài cái, nhìn cấm chế bốn phía. Trong Cấm chế này hắn cố ý lưu lại một đạo Tuế Nguyệt cấm, thông qua cấm chế này Vương Lâm có thể phán đoán ra bản thân đã rời đi bao lâu.
 
Thời gian ở Thiên Tôn Niết so với bên ngoài giống nhau.
 
Vương Lâm đứng dậy, bước về phía trước. Hải Long lập tức theo sát phía sau hắn.
 
Một người một rồng trong thời gian ngắn đã xuất hiện ở thiên địa bên ngoài động phủ. Giờ phút này màn đêm bao phủ, trên bầu trời là một vầng trăng sáng treo cao, ánh trăng nhu hòa phủ xuống biển khơi, cùng với sóng biển trập trùng tạo thành tầng tầng sóng bạc lộng lẫy.
 
Những tiếng sóng rì rào truyền đi trong đêm. Còn cả gió biển từ ngoài khơi thổi tới, bao phủ thân thể Vương Lâm, thổi tung mái tóc bạc của hắn. Mái đầu bạc trắng của hắn dưới ánh trăng trông lại càng rực rỡ, giống như phản chiếu ánh trăng vậy.
 
Nhìn Sơn Hải, Vương Lâm trầm mặc một lát, thân thể nhoáng lên, lập tức đứng lên Hải Long. Hải Long gầm thét hướng về phía Sơn Hải lao đi.
 
Đối với tu sĩ đạt chiến lực Thiên Tôn mà nói, trong bảy mươi hai châu trên đại địa của Tiên Tộc, trừ Đại Thiên Tôn và bốn mươi tám Dược Thiên Tôn ra thì bất cứ chỗ nào họ cũng có thể đi tới. cửu tông thập tam môn cũng có thể đạp dưới chân, có thể nói là đứng trên đỉnh phong của Tiên Tộc!
 
Mặc dù là những hồn phách bị phong ấn cổ xưa thì Thiên Tôn cũng có thể đánh một trận! Như hiện tại Vương Lâm chuẩn bị động tới Sơn Hải Thụ. Nếu hắn không có chiến lực Thiên Tôn thì căn bản sẽ không thể hoàn thành loại chuyện như thế này.
 
Nhất là trong Sơn Hải còn tồn tại Hải Tử Thiên Tôn có thể dung nhập bảy mươi đạo thần thông vào một chỉ.
 
Nhưng hiện tại Vương Lâm lại có thể!
 
Tốc độ của Hải Long đạt tới tu vi Kim Tôn cực nhanh, cũng không phải bay trên không trung mà tiến vào khu vực của Sơn Hải xong, thân thể nhoáng lên, giống như dung nhập vào biến vậy. Nó vốn là một con Hải Long, vào trong Sơn Hải này giống như cá gặp nước, tốc độ càng tăng mạnh.
 
Tiếng gào thét cao vút trong đêm tối này vọng khắp bốn phía.
 
Thiên Ngưu Hồn Khải không thể mặc trong thời gian quá dài, dù là hôm nay cũng không quá nửa canh giờ. Hải Tử Thiên Tôn kia rất mạnh, nhưng ta có Hồn Khải và Tốc Thần Quyết, muốn đánh bại ta là chuyện không có khả năng!
 
Chẳng qua ta muốn thắng thì cũng tốn không ít thời gian. Tuy thế việc này vẫn có thể thực hiện được!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, Hải Long dưới thân liền tăng tốc độ. Lao thẳng vào sâu trong Sơn Hải.
 
Dao động nó tạo ra cuốn nước biển, tạo thành một dòng xoáy vô tận, thanh thế kinh người, khiến cho nước biển gào thét không ngừng. Vô số hải thú bị uy áp của Hải Long này kinh động, lập tức tránh đi, không dám tiến lại gần chút nào.
 
Thời gian không dài,
ngay lúc Vương Lâm sắp tới trung tâm của của Sơn Hải thì đột nhiên ngoài khơi bất ngờ có sóng biển ngập trời cuốn tới, bốc thẳng lên bầu trời, giống như một bức tường khổng lồ xuất hiện, ngăn cản Hải Long tiến về phía trước.
 
Hai mắt Hải Long lộ vẻ hung ác, cái đầu khổng lồ va chạm với bức tường nước kia. Tiếng chấn động ầm ầm truyền ra, bức tường nước lập tức sụp đổ. Bị Hải Long đánh tan, mạnh mẽ chui qua. Vào lúc này, nước biển lập tức giống như sôi trào, sau đó nổ tung.
 
Trong nước biển vừa nổ tung có một cái xúc tua mang theo dịch nhầy từ sâu trong đó uốn lượn cuốn tới. Chỉ thấy ngoài khơi đột nhiên nổi lên một thứ giống như hòn đảo chừng vạn trượng.
 
Nhìn giống như một hòn đảo nhưng nếu tới gần thì đây đâu phải là hòn đảo gì, rõ ràng là một con hải thú dạng bạch tuộc. Một luồng khí tức tương đương với Kim Tôn từ thân thể nó bỗng nhiên bộc phát ra.
 
Con hải thú này trồi lên trên mặt nước, trên đầu nó có một nữ tử tuyệt mỹ đang đứng. Nữ tử này mặc y phục xanh biếc, dáng người dù bị y phục che đi nhưng vẫn khiến người ta nhìn mà tim đập chân run. Trong tay nàng cầm một cây sáo màu lục, mái tóc dài tùy ý buộc phía sau, đôi mắt sáng ngời lộ vẻ xinh đẹp tới kinh tâm động phách.
 
Trên đầu nàng có một con sao biển, trông như đồ trang sức, khiến cho vẻ đẹp của nữ tử này giống như một đóa thiên địa kỳ hoa đang nở rộ.
 
Vương Lâm, ngươi lại tới làm gì! Thụ linh của Sơn Hải đối với ta dù vô dụng nhưng tuyệt đối không thể cho ngươi lấy đi!
 
Đôi mày thanh tú của nữ tử này nhíu lại, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang đứng trên đầu Hải Long vừa đánh tan tường nước.
 
Hải Long gầm nhẹ nhưng không phải hướng về phía nữ tử kia mà là còn bạch tuộc dưới chân nàng. Con hải thú này thân thể khổng lồ. Đôi mắt âm u cũng đang nhìn về phía Hải Long.
 
Hai con vật này là bá chủ trong biển khơi, hiển nhiên không phải gặp mặt lần đầu. Trước đó đã từng tranh đấu.
 
Thụ linh của Sơn Hải đối với Vương mỗ có tác dụng trọng yếu, mà ta cũng không cần toàn bộ, chỉ cần một bộ phận mà thôi. Vật ấy đối với ngươi vô dùng, cũng không ảnh hưởng tới biến hóa của Sơn Hải, ngươi cần gì phải làm khó ta!
 
Mà vật này cũng không phải là sở hữu của Hải Tử Thiên Tôn ngươi mà là năm đó bị Tiên Tổ phong ấn ở nơi này, gần đây mới bị ngươi chiếm cứ, trở thành động phủ. Chẳng lẽ ngươi muốn chiếm luôn vật này mới được!
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, đứng trên lưng Hải Long, nhìn nữ từ tuyệt mỹ kia, chậm rãi nói.
 
Nữ tử xinh đẹp này ba năm trước Vương Lâm đã từng gặp. Nét đẹp của nàng có thể nói là hiếm có trên đời. Cả cuộc đời của Vương Lâm, người có thể so sánh không hơn không kém với Mộc Băng Mi chỉ còn mình nàng!
 
Mà nữ tử này thân là Thiên Tôn khiến nàng lại càng có một khí chất đặc biệt.
 
Ta ở nơi này, tất cả mọi thứ trong Sơn Hải đều là của ta! Ngươi nếu có thể chiến thắng ta thì hiển nhiên có thể lấy đi. Nhưng ngươi có thể sao! Ba năm trước tất cả phân thân đều bị ngươi lôi ra cũng không tiếp nổi ba thức của ta. Giờ mới qua ba năm, còn muốn tới rước nhục, đúng là làm càn!
 
Nữ tử tuyệt mỹ này hất cằm, lạnh lùng nhìn Vương Lâm, tay phải giơ lên điểm về phía trước một chỉ.
 
Một chỉ này khiến thiên địa biến sắc, sóng biển gầm thét. Bất ngờ nước biển bốn phía giữa nàng và Vương Lâm xuất hiện bảy mươi dòng xoáy, trong mỗi dòng xoáy lại ẩn chứa một đạo thần thông của nàng.
 
Lần này nàng ra tay đã dùng thuật cực mạnh, hiển nhiên là nữ tử này muốn một thức thần thông đánh lui Vương Lâm!
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, trong nháy mắt khi nữ tử này giơ ngón tay lên, trên khuôn mắt hắn lóe lên u quang. Chỉ thấy Thiên Ngưu ấn ký vốn đã bị hắn ẩn đi bất ngờ huyễn hóa ra, hình thành một vùng ánh sáng tràn ngập toàn thân Vương Lâm.
 
Thiên Ngưu Hồn Khải sau hơn năm mươi năm lại một lần nữa hiện ra!
 
Trong nháy mắt khi Thiên Ngưu Hồn Khải xuất hiện, khí tức tu vi toàn thân Vương Lâm ầm ầm tăng vọt, thân thể từ trên Hải Long trực tiếp bay lên, cúi đầu lạnh như băng nhìn về phía Hải Tử Thiên Tôn đang vì nguyên nhân Thiên Ngưu Hồn Khải hiện ra mà chấn kinh kia.
 
- Hồn giả!
 
Đồng tử trong hai mắt Hải Tử Thiên Tôn co rụt lại. Nàng năm đó đánh một trận với Vương Lâm đã nhận ra đối phương còn chưa dùng hết sức nhưng không thể ngờ rằng hắn lại có thể là hồn giả có số lượng còn ít hơn cả Dược Thiên Tôn!
 
Thân là Thiên Tôn, lại cũng là hồn giả. Nhưng dù là thế mà ngươi muốn chiến thắng ta cũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn. Thời gian mặc Hồn Khải không lâu. Ta muốn thử xem người mặc Hồn Khải này có thể chống đỡ được bao lâu!
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện