Đông Lâm Tông trong cửu tông thập tam môn luôn luôn thần bí, không biết bên trong có tu sĩ Thiên Tôn hay không!
Vương Lâm từ trên bản đồ trong ngọc giản có được rất ít tin tức về Đông Lâm Tông.
Tông môn này rất ít có môn nhân xuất ngoại.
Nếu tông môn này có thể ở trong nhóm cửu tông thập tam môn thì chắc hẳn cũng không tầm thường. Nhưng dù là tu sĩ Thiên Tôn thì cũng đã làm sao.
Vương Lâm hơi trầm ngâm, thần thức tản ra bốn phía xong, đang định dựa vào bản đồ đi tới Đông Lâm Tông thì bước chân hắn nhấc lên liền sững lại, toàn thân ngây ra.
Thần thức hắn vừa tản ra, mơ hồ thấy ở trong một thành trì của phàm nhân một luồng dao động quen thuộc. Dao động này là do hắn ghi lại trên tất cả những người chuyển thế từ động phủ giới, ở xa thì không thể phát hiện ra nhưng nếu không xa lắm thì thần thức có thể cảm thụ được.
Luồng dao động này là ai đây.
Trên mặt Vương Lâm lộ ra nụ cười mỉm. Hắn không biết dao động này là thuộc về cố nhân nào, giống như năm đó khi nhận ra Chu Dật và Thanh Sương vậy.
Chỉ có thể phát hiện ra, nếu không tận mắt nhìn thấy thì rất khó biết được thân phận của đối phương.
Dù sao thì năm đó phong ấn đều thống nhất bố trí, không có nhiều khác biệt lắm.
Trên mặt Vương Lâm hiện lên vẻ vui mừng, ở vùng đất xa lạ này có thể gặp được cố nhân năm xưa, dù là ai cũng khiến trong lòng hắn khó kìm được vui sướng.
Thân thể hắn nhoáng lên, thay đổi ý niệm đi tới Đông Lâm Tông mà tiến thẳng về thành trì của phàm nhân ở cách đó ngàn dặm.
Với tu vi của hắn thì khoảng cách ngàn dặm này chỉ chớp mắt là vượt qua. Nhìn thành trì dưới mặt đất này, càng tới gần luồng dao động nọ lại càng mãnh liệt, khiến Vương Lâm đi tới thành trì này nhìn xuống liền thấy trong vòng vây một đám người có một lão già tóc bạc trông tiên phong đạo cốt, thần sắc ẩn ẩn vẻ cao ngạo. Lập tức thần sắc Vương Lâm lộ vẻ cổ quái.
Lão già này chính là người có dao động truyền tới!
Thậm chí không cần dao động này, vừa nhìn thấy khuôn mặt của lão già là Vương Lâm có thể nhận ra ngay đối phương!
Lưu Kim Bưu!
Thần sắc Vương Lâm càng cổ quái hơn, khóe miệng lộ nụ cười.
Lưu Kim Bưu này năm đó tự ngộ ra đạo lừa gạt nhưng không ngờ sau khi chuyển thế lại cũng vẫn như vậy. Một đường này.
Với kiến thức của Vương Lâm, hơn nữa hắn hiểu rõ Lưu Kim Bưu. Đảo qua một cái liền phát hiện ra mục đích của Lưu Kim Bưu.
Nhìn Lưu Kim Bưu ẩn dấu vẻ đắc ý thật sâu, còn cả phàm nhân đang cung kính bốn phía xung quanh. Vương Lâm không nhịn được càng cười tươi, trong đó có cả vẻ cười mà như mếu.
Lừa gạt phàm nhân. Lưu Kim Bưu này ở động phủ giới là nhân vật có thể lừa gạt tu sĩ, làm sao ở nơi này lại phải đi lừa gạt phàm nhân? Trên người hắn có dao động tu vi, những năm gần đây không ngờ đã tu luyện tới cảnh giới Kim Đan.
Tu vi như vậy mà lại đi lừa gạt phàm nhân, không biết hắn nghĩ gì nữa.
Vương Lâm nhìn lại, nhíu mày, hơi trầm ngâm một chút. Hắn không lập tức đi xuống đánh thức trí nhớ của Lưu Kim Bưu mà đứng trên bầu trời xem người này lừa gạt ra sao.
Hắn không muốn người ta phát hiện ra mình thì rất ít người có thể phát hiện ra trên bầu trời có một thân ảnh.
Lưu Kim Bưu tiến vào trong thành trì. Đang đi tới thì đột nhiên tâm thần run lên, hơi sửng sốt. Hắn mơ hồ có cảm giác không ổn. Loại cảm giác này đến cực bất ngờ, trước kia hắn chưa từng có. Nó giống như từ linh hồn truyền ra, cẩn thận nhìn bốn phía, lại nhìn lên bầu trời, Lưu Kim Bưu trừng mắt, hơi kinh ngạc.
Kỳ quái, sao ta đột nhiên lại có cảm giác này. Loại cảm giác này không ngờ lại giống như trẻ nhỏ phạm sai lầm, khi nhìn thấy người lớn trong nhà vậy. Đúng là kỳ quái.
Lưu Kim Bưu cau mày, nén nghi hoặc trong lòng, cũng may là cảm giác này chỉ hiện ra trong chớp mắt mà thôi.
Sau khi tiến vào trong thành, thời gian thoáng chốc đã trôi qua ba ngày. Trong ba ngày này rất nhiều người danh vọng trong thành đều mang con cái tới cho Lưu Kim Bưu. Trong ánh mắt hiền lành của hắn lần lượt được kiểm tra. Đến ngày thứ tư hắn rời đi, mang theo năm đứa trẻ.
Trong đó có ba nam hai nữ, lớn tuổi nhất là mười ba, ít nhất là tám tuổi.
Trong khi mọi người cung kính đưa tiễn, Lưu Kim Bưu mang theo năm đứa trẻ, ngồi trên kiệu, để cho những người khác ôm đám trẻ này bay lên không trung.
Vương Lâm trong ba ngày này quan sát hành động của Lưu Kim Bưu. Lông mày nhíu chặt.
Lưu Kim Bưu này rốt cục muốn làm gì. Không lừa gạt lấy chút vật mà lại chỉ mang theo năm đứa nhỏ hơi có khả năng tu tiên rời đi. Năm đứa nhỏ này dù có chút tư chất nhưng căn bản không thể khiến bất cứ tông phái Tiên Tộc này coi trọng! Nếu hắn có ý niệm gì xấu xa thì ta rất khó tha cho hắn!
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, không nhanh không chậm đi theo sau Lưu Kim Bưu trên bầu trời.
Trên bầu trời, Lưu Kim Bưu ngồi trên kiệu, thần sắc ẩn chứa vẻ vui mừng. Ánh mắt hắn đảo qua năm đứa nhỏ, lộ ra vẻ âm thần hưng phấn.
Không ngờ trong thành trấn này lại có năm người thích hợp. Ha ha, lần này không tồi, nhất định phải kiếm một món lớn.
Năm đứa nhỏ nọ bị ánh mắt của hắn đảo qua, lập tức trở nên hồi hộp và chờ mong. Chúng khát khao được vào Tiên Tông, trở thành tiên nhân. Chẳng những chúng muốn mà đó cũng là ước vọng của cha mẹ và thân nhân chúng.
Mấy ngày sau, trong một vùng núi non của Đại Thánh Châu, chiếc kiệu của Lưu Kim Bưu dừng lại. Hắn đứng dậy, thần sắc uy nghiêm, nhìn thoáng qua đám tùy tùng.
Các ngươi ở lại nơi này, chờ bổn tiên trở về.
Bốn đại hán khênh kiệu và đồng tử cầm bảo vật bốn phía vội vàng vâng dạ. Tu vi của bốn đại hán và đám đồng tử phần lớn đều có tu vi Luyện Khí kỳ, trong đó hơn phân nửa là do sau khi Lưu Kim Bưu truyền thụ liền tự mình tu thành.
Thân thể Lưu Kim Bưu nhoáng lên, mang theo năm đứa trẻ hóa thành một luồng hắc phong bay thẳng vào trong dãy núi, trong nháy mắt liền biến mất.
Vương Lâm ở giữa không trung, nhìn hành động của Lưu Kim Bưu. Thần sắc âm trầm, cất bước đi theo.
Chỉ thấy hắc phong do Lưu Kim Bưu biến thành lao đi trong dãy núi này một lát liền huyễn hóa ra thân ảnh trong một sơn cốc. Sơn cốc này không lớn, bên trong có một vài động phủ được mở ra. Trong một động phủ ở đó, Lưu Kim Bưu ngồi khoanh chân,
đối diện là năm đứa trẻ.
Ánh mắt hắn lóe lên, thần sắc nghiêm túc nhìn năm đứa trẻ này.
Năm đứa trẻ này bị hắn nhìn như vậy lập tức khấn trương, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cắn răng không khóc.
Không tồi. Thật ra trước mặt thân nhân các ngươi lão phu đã nói lời không thật. Tư chất của các ngươi đều giống nhau, chỉ hơi có chút cơ hội tu tiên mà thôi. Lão phu sở dĩ chọn các ngươi bởi vì các ngươi có tâm chí kiên định!
Người tu tiên tư chất tầm thường không sợ, nhưng có tâm chí kiên định mới là cực kỳ trọng yếu!
Năm đứa nhỏ này khẩn trương nhìn Lưu Kim Bưu. Trầm mặc không nói.
Trầm mặc bên cạnh đó còn có Vương Lâm đang đứng trầm mặc nhìn Lưu Kim Bưu. Chờ đợi hành động tiếp theo.
Lưu Kim Bưu. Ngươi đi lừa gạt tu sĩ ta có thể không để ý. Nhưng ngươi nếu lừa gạt đám trẻ nhỏ này. Thật khiến ta thất vọng rồi!
Trong lòng Vương Lâm thầm nói.
Ta là một tên lừa gạt!
Lưu Kim Bưu đột nhiên mở miệng.
Lời nói này khiến năm đứa nhỏ sững ra, cũng khiến Vương Lâm ngẩn người.
Ta chính là một tên lừa gạt, lừa gạt thân nhân các ngươi, đưa các ngươi tới nơi này!
Thần sắc Lưu Kim Bưu không thay đổi, nhìn năm đứa nhỏ trước mắt này, chậm rãi nói.
Lời nói của hắn kinh người khiến cho năm đứa nhỏ trong thời gian ngắn không thể phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn Lưu Kim Bưu.
Không lo.
Lưu Kim Bưu mỉm cười, ánh mắt đảo qua, tiếp tục mở miệng.
Chẳng qua ta có thể cho ngươi gia nhập tiên môn Đại Thánh Tông, nhưng muốn các ngươi tự mình quyết định. Đầu tiên với tư chất của các ngươi, muốn thông qua kiểm tra của tông môn này, nhất định sẽ bị tông môn này không nhận làm đệ tử. Dù các ngươi có hơi có tư chất nhưng với tư chất như vậy thì rất khó có thể phát triển cao.
Với hiểu biết của ta và Đại Thánh Tông, bọn họ sẽ không nhận các ngươi, cũng không lãng phí thời gian bồi dưỡng các ngươi. Điểm này ta không lừa các ngươi.
Lưu Kim Bưu nói lời này rồi dừng lại một chút.
Vương Lâm ở bên cạnh thấy cảnh tượng này hơi suy nghĩ. Hắn biết những lời này của Lưu Kim Bưu không sai. Tư chất mấy đứa trẻ này rất khó được tông môn tiên tông nhìn trúng.
Nhưng ta có một phương pháp có thể khiến cho tư chất của các ngươi có thể giống như giấu trời vượt biển, lừa gạt được tu sĩ khảo hạch tiến vào tông môn, thậm chí có thể cho các ngươi có tư chất thoạt nhìn cực kỳ ưu tú!
Nhưng chẳng qua dù sao cũng là giả, nếu sau khi các ngươi tiến vào tông môn mà biểu hiện khó coi, lại bị người ta dò xét một lần nữa thì đến lúc đó, tính mạng các ngươi sẽ có nguy hiểm, hầu hết sẽ bị khu trừ khỏi tông môn, cuối cùng công sức trôi xuống sông xuống biến mà thôi.
Cho nên như ta vừa nói, tư chất không quan trọng, mà quan trọng nhất là tâm chí phải kiên định!
Lưu Kim Bưu từ từ nói, mắt nhìn năm đứa nhỏ trước mặt.
Như ta đây chính là nhờ đưa các ngươi vào tông môn, bởi tư chất các ngươi không tồi nên đổi được không ít vật tốt. Tư chất các ngươi càng tốt thì đãi ngộ càng tốt, vật ta đổi được càng nhiều. Nhưng tư chất như vậy sẽ càng có khả năng bại lộ nhiều hơn.
Ta giúp các ngươi giấu trời vượt biển, tiến vào trong tông môn xong thì tất cả đều phải xem vào cơ duyên của các ngươi. Còn ta kiếm được chút lời, coi như cũng là thỏa đáng.
Chẳng qua các ngươi cũng phải suy nghĩ kỹ. Nếu không đồng ý thì ta sẽ xóa đi đoạn trí nhớ này, sau đó đưa các ngươi trở về với thân nhân. Nếu các ngươi đồng ý thì phải tự mình lựa chọn lấy tư chất gì tiến vào tông môn. Ưu việt, thượng giai, tầm thường, đây là ba lựa chọn!
Ta đề nghị các ngươi chọn tầm thường nhập sơn môn! Dù sao ta cũng buồn bán trường kỳ, không muốn bại lộ sớm, bị người ta nhớ tới mà đuổi giết.
Lưu Kim Bưu vừa nói, tay phải giơ lên vỗ lên lưng một cái, lấy ra từ trong Túi Trữ Vật một ít đậu phộng bỏ vào miệng.
Vương Lâm nhìn cảnh này trên mặt lộ ra vẻ cười khổ, thầm nghĩ Lưu Kim Bưu đời trước là một tên lừa gạt, đời này dường như thuật này lại càng cao minh hơn.
Năm đứa nhỏ này có ba đứa sợ hãi, lựa chọn trở về. Nhưng có hai đứa nhỏ một nam một nữ đôi mắt lộ vẻ kiên định. Đứa bé gái lựa chọn tư chất tầm thường để nhập môn, còn đứa trẻ năm thì lại kiên định lựa chọn thượng giai.
Đối với lựa chọn của đứa bé trai, Lưu Kim Bưu nhìn thật sâu hắn một cái. Đứa trẻ này là đứa bé có tư chất tốt nhất trong năm đứa. Lại có trái tim kiên định. Nhà hắn cũng không phải giàu có gì, chỉ là phàm nhân tầm thường, chẳng qua cơ duyên mà gặp phải hắn thôi.
Lưu Kim Bưu gật đầu, xóa đi ký ức của ba đứa nhỏ kia xong liền vung tay áo, đẩy ba đứa nhỏ ra khỏi động phủ. Đưa tới chỗ đám tùy tùng bên ngoài dãy núi, truyền âm ra cho họ đưa ba đứa này trở về thành trấn, báo cho thân nhân chúng là nhập môn thất bại.