Tiên Nghịch

Chương 1909: Tiếng chuông trên đỉnh Cổ Đạo Sơn


trước sau

Trong vùng đất của bộ tộc Đạo Cổ, tại một tuyệt cốc ẩn tàng trong dãy núi kia, có một đầm lầy bên trong một bình nguyên khô héo, còn có một táng đàn ở dưới lòng đất không biết được dựng nên từ bao giờ. Ba chỗ này ẩn chứa một tạo hóa rất lớn, là Huyền La chuẩn bị cho đệ tử của mình, chuẩn bị cho Vương Lâm.
 
Trong dãy núi, có thân ảnh của Vương Lâm và Huyền La. Bên ngoài đầm lầy, trong táng đàn. Thân ảnh của hai sư đồ vẫn thủy chung tồn tại.
 
Bên trong đầm lầy trên bình nguyên có ẩn chứa khí tức sát lục nồng đậm. Vương Lâm ngồi xuống đắm chìm ở bên trong, hắn đã ngồi ở đó ba tháng!
 
Huyền La vẫn luôn ở bên ngoài đầm lầy, hộ pháp cho Vương Lâm, đồng thời yên lặng quan sát đệ tử này của mình, trên mặt lộ ra một nụ cười hiền từ.
 
Trên vách đá xung quanh tuyệt cốc trong dãy núi có khắc những ký hiệu ấn ký. Trong mỗi một ký hiệu ấn ký còn ẩn chứa trận pháp cấm chế. Năm tháng trôi qua, dần dần khiến cho cốc này trở thành một cấm trận cốc cực kỳ nổi danh trong Đạo Cổ nhất mạch!
 
Người tầm thường không được đi vào nơi này, nơi này mấy trăm năm trước còn bị Huyền La ngăn cấm, trở thành một nơi hắn chuẩn bị để cho đệ tử của hắn cảm ngộ cấm chế bổn nguyên.
 
Vương Lâm đã ở trong cấm trận cốc này cảm ngộ được ba tháng.
 
Bên dưới Tàng Quận của Đạo Cổ kia còn có một táng đàn cực kỳ thần bí ở dưới lòng đất, nhưng nơi này không mai táng người, mà là Pháp Bảo bỏ đi. Những Pháp Bảo này đã không còn có thể sử dụng, thậm chí không còn chút giá trị nào, nhưng vào một thời kỳ mà không ai biết được, đã bị người ta đưa vào mai táng ở sâu trong chỗ này, trở thành một tế điện.
 
Nơi này vì có Pháp Bảo tồn tại, nên khiến cho nó bị ngũ hành lực bao phủ. Theo năm tháng lắng đọng, khiến cho ngũ hành càng ngày càng nồng đậm. Dần dần còn có cả khí tức bổn nguyên.
 
Bên trong táng đàn này, Vương Lâm cũng đã ngồi ở đây ba tháng, trong lòng không muốn, nhưng hắn vẫn quyết định không hấp thụ ngũ hành bổn nguyên kia nữa, mà cùng Huyền La rời đi.
 
Trên vùng đất của Thủy Cổ, Vương Lâm được nhìn thấy Đại Thiên Tôn của Thủy Cổ nhất mạch. Bên trong mười hai quận của Thủy Cổ, hắn còn ở tại ba nơi ngồi xuống tiến hành cảm ngộ suốt năm tháng.
 
Tại vùng đất của Cực Cổ, Vương Lâm không nhìn thấy được Đại Thiên Tôn của Cực Cổ, nhưng cũng ở trong một vài nơi thuộc mười hai quận tiến hành cảm ngộ được nửa năm.
 
Thời gian thoáng một cái, từ khi Vương Lâm cùng với Huyền La rời khỏi Đạo Cổ hoàng thành đã qua một năm rưỡi.
 
Một năm rưỡi này, Vương Lâm không gặp nguy hiểm gì, không cần phải giăy giụa trong sinh tử, việc hắn muốn làm là hấp thụ càng nhiều bổn nguyên lực càng tốt, dùng tốc độ nhanh nhất để đề cao tu vi của mình.
 
Hắn không cần phải lo lắng nhiều, tất cả đã có sư tôn Huyền La của hắn lo!
 
Vương Lâm có thể cảm nhận được Huyền La thật sự xem mình là đệ tử chân truyền, không hề có giả bộ, không hề có mưu toan, bên trong ánh mắt nhìn mình khi tĩnh tọa còn ẩn chứa một sự ấm áp, giống như là người thân vậy.
 
Cảm giác này cả đời Vương Lâm cảm nhận được không nhiều lắm, càng ít như vậy hắn lại càng quý trọng. Hắn quý trọng khoảng thời gian này, quý trọng sư ân của Huyền La đối với mình, quý trọng sự sung sướng mà hắn khao khát trong suốt cuộc đời của mình.
 
Trong lòng hắn muốn khoảng thời gian này sẽ kéo dài mãi, thậm chí khi nhẫn nhịn ở trước Đạo Cổ Điện, đối mặt với sự áp bức của Đạo Cổ hoàng tôn, Vương Lâm cũng không cần phải lo lắng.
 
- Sư tôn đối với ta như vậy ta phải bảo vệ cho Đạo Cổ nhất mạch.
 
Trong lòng Vương Lâm lại một lần nữa tự nhủ.
 
Hắn trọng ân, trọng tình. Trong động phủ Huyền La đã có ân với hắn, Cổ Tộc này đối với hắn có tình, tất cả những chuyện này hắn đều ghi tạc trong lòng.
 
Hắn không muốn làm cho Huyền La thất vọng.
 
Một năm rưỡi ở bên ngoài, cho tới một ngày cũng phải kết thúc. Hai người sau khi lưu lại thân ảnh ở rất nhiều nơi trong cổ tam tộc, Huyền La mang theo Vương Lâm đi tới Cổ Đạo Sơn!
 
Cổ Đạo Sơn ở nơi giao nhau giữa ba tộc, là nơi ở của Cổ Đạo Đại Thiên Tôn!
 
Ngọn núi này được xưng tụng là thánh sơn, thánh địa, tất cả đều bởi vì có Cổ Đạo Đại Thiên Tôn này.
 
Dưới chân Cổ Đạo Sơn, cho dù là Huyền La thần sắc cũng phải cung kính, không phi hành thuấn di đi lên, mà mang theo Vương Lâm giống như là phàm nhân đi lên những bậc thang ở chân thânh sơn kia.
 
Những bậc thang này cao tới trời, từ xa nhìn lại, mây mù lượn quanh, nhìn không thấy điểm cuối, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy một hình dáng rất mơ hồ, còn có một sự uy nghiêm vô hình bao phủ.
 
Nếu Cổ Đạo Đại Thiên Tôn nhìn ngươi, thì ngươi phải nhớ nhất định phải càng tỏ ra cung kính. Cổ Đạo Đại Thiên Tôn là bậc tiền bối, cho dù vi sư nhìn thấy cũng phải hành lễ.
 
Trên những bậc thang dưới chân núi. Huyền La đi ở phía trước, quay đầu lại nhìn Vương Lâm, dặn dò.
 
- Sư tôn yên tâm, đệ tử hiểu rồi.
 
Thần sắc Vương Lâm ngưng trọng, nhưng trong lòng lại rất ấm áp. Dọc đường đi, Huyền La dặn dò như vậy rất nhiều, giống như là một lão nhân vậy, không muốn con cháu mình phạm sai lầm, cho dù bề ngoài Huyền La thoạt nhìn như một thanh niên, không khác biệt lắm so với Vương Lâm.
 
- Cổ Đạo Đại Thiên Tôn, là bậc tiền bối cùng thời với Cổ Tổ, còn là người bảo vệ cho Cổ Tộc ta. Nếu không có hắn, sợ rằng Cổ Tộc ta trong suốt những năm tháng qua đã bị Tiên Tộc thâu tóm, không còn tồn tại nữa.
 
Huyền La ngẩng đầu nhìn Cổ Đạo Sơn, thần sắc mang theo vẻ cung kính đến từ trong nội tâm.
 
- Khi đệ tử còn ở Tiên Tộc, cũng từng nhìn thấy trong một vài điển tịch có miêu tả về Cổ Đạo Đại Thiên Tôn. Trên đó có nói tu vi của Cổ Đạo Đại Thiên Tôn đã vượt qua cả cấp độ Đại Thiên Tôn, là người duy nhất đã giết chết rất nhiều Đại Thiên Tôn cùng cấp. Cao thủ như vậy, đệ tử rất tôn trọng.
 
Vương Lâm bước lên những bậc thang, nhẹ giọng nói, mắt nhìn lên đỉnh Cổ Đạo Sơn.
 
- Liên quan tới tu vi của Cổ Đạo Đại Thiên Tôn, vi sư cũng đoán không ra, chỉ là ở trước mặt lão nhân gia, vi sư cảm thấy mình như là phàm nhân Huyền La lắc đầu, than nhẹ một tiếng.
 
- Cổ Đạo tiền bối ngoài Đại Thiên Tôn sẽ không dễ dàng triệu kiến tộc nhân của Cổ Tộc. Chỉ có mỗi một đời Cổ Hoàng được tuyển chọn mới có thể được triệu kiến tới đây, tiếp nhận phúc trạch.
 
Huyền La yên lặng nhìn lên những bậc thang, trong lòng lại có một chút bất an.
 
- Lần này ta mang Vương Lâm
tới đây, không biết Cổ Đạo Đại Thiên Tôn có muốn gặp hay không. Năm đó ta đã từng đem chuyện Vương Lâm có được mười giọt máu Cổ Tổ kể cho Cổ Đạo Đại Thiên Tôn biết, cả chuyện giọt máu thứ mười chính là Hồn Huyết, nghĩ rằng như vậy Cổ Đạo Đại Thiên Tôn hẳn sẽ muốn gặp đệ tử của ta.
 
Huyền La trở nên trầm mặc, càng lên tới gần đỉnh núi, sự bất an trong lòng hắn lại tăng thêm vài phần.
 
- Nếu Cổ Đạo Đại Thiên Tôn triệu kiến Vương Lâm, thì chuyện Vương Lâm bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch sẽ được thuận lợi, thân phận cũng sẽ được Cổ Đạo xác nhận. Trong bộ tộc Đạo Cổ, Vương Lâm lập tức sẽ trở nên siêu nhiên, cho dù là Diệp Đạo kia có ghen ghét, thì cũng không dám nhiều lời ở trước mặt Vương Lâm.
 
Nhưng nếu Cổ Đạo Đại Thiên Tôn không triệu kiến hắn Huyền La thầm than. Trên thực tế lần này hắn mang Vương Lâm tới đây cũng là mạo hiểm, khả năng bị Cổ Đạo Đại Thiên Tôn không thích, không triệu kiến, tự mình đưa tới.
 
Tất cả mọi chuyện hắn cũng đều làm vì Đạo Cổ nhất mạch, đồng thời cũng là vì đệ tử của mình, không phải nhịn nhục khi bảo vệ Đạo Cổ.
 
Một bên là tộc mạch mà hắn bảo vệ cả đời, một bên là đệ tử mà hắn ưng ý nhất, thậm chí còn xem như con cháu. Huyền La muốn đem hết sức mình để suy trì sự cân bằng giữa hai bên.
 
Vương Lâm đi theo sau Huyền La, nhìn bóng lưng của Huyền La. Bóng lưng này không cao lớn. Nhưng khiến cho Vương Lâm cảm thấy ấm áp. Sự ấm áp này đã làm bạn với hắn suốt thời gian một năm rưỡi.
 
- Cổ Tộc, ta không có một chút lòng trung thành nào, sở dĩ ta tới nơi này là vì sư tôn Huyền La, sở dĩ ta muốn bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch cũng là vì sư tôn Huyền La Vương Lâm yên lặng mà đi.
 
Bước chân hai người không có tiếng động, giống như là đã dung nhập vào trong sự yên tĩnh của Cổ Đạo Sơn. Khi bước lên đỉnh núi, Vương Lâm nhìn thấy một tòa tháp cao!
 
Tòa tháp này có chín tầng, bốn phía có bốn cây cột rất lớn, trên đó có những sợi xích sắt, nối liền lên trên đỉnh tháp. Trên những sợi xích sắt kia còn có rất nhiều chiếc chuông, khi Vương Lâm và Huyền La đi tới. Dường như có gió thổi qua, khiến cho những chiếc chuông kia rung lên, phát ra những âm thanh leng keng.
 
Thanh âm này rất dễ nghe, truyền vào trong tâm thần, có thể khu trừ hết những tạp niệm, khiến cho suy nghĩ trong đầu người ta trở nên thông suốt. Ngay cả sức mạnh Cổ Tộc cũng vận chuyển nhanh hẳn lên.
 
Đứng ở nơi này, sắc mặt Vương Lâm có chút tái nhợt. Hắn cảm nhận được rõ ràng tu vi trong cơ thể mình bị áp chế một cách kịch liệt. Duy chỉ có sức mạnh Cổ Tộc chẳng những không bị áp chế, ngược lại còn lan ra một cảm giác dư dật.
 
Bổn nguyên và tu vi bị áp chế khiến cho thân thể Vương Lâm như phải gánh một ngọn núi lớn, khiến cho hắn gần như không thở nổi, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, đứng ở phía sau Huyền La.
 
Trên bốn cây cột lớn kia có bốn người khoanh chân ngồi. Bốn người này đều là những trung niên, thân thể khô gầy, mặc quần áo màu xám. Ở trong gió, quần áo của họ phập phồng, nhưng họ thủy chung vẫn nhắm hai mắt, không hề mở ra.
 
Dường như cho dù Huyền La có đến, thì cũng không thể khiến cho bốn người này mở mắt.
 
Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, nhưng khi ánh mắt đảo qua bốn người này, thần sắc hắn có hơi kinh ngạc. Bốn người này hắn nhìn giống như là phàm nhân, không có một chút sức mạnh Cổ Tộc nào.
 
- Vãn bối Huyền La, cầu kiến Cổ Đạo Đại Thiên Tôn.
 
Huyền La hai tay ôm quyền, hướng về phía ngọn tháp kia vái một cái.
 
Vương Lâm ở phía sau cũng ôm quyền, cúi đầu vái.
 
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng chuông bị gió thổi qua kêu vang vọng, không hề dừng lại. Thanh âm leng keng kia dường như lộ ra một lực lượng quỷ dị, khiến cho bổn nguyên và tu vi trong cơ thể Vương Lâm càng bị áp chế mạnh, trên trán hắn toát ra mồ hôi lạnh.
 
Hồi lâu sau, cánh cửa tầng thứ nhất của ngọn tháp yên lặng hướng vào phía trong mở ra. Từ bên trong tháp có một người đi ra. Người này là một thiếu niên, đầu nhẵn bóng, cũng mặc áo bào xám. Sau khi đi ra, hắn hướng về phía Huyền La khom người vái một cái.
 
- Cổ chủ đang thần du, xin mời Huyền La Đại Thiên Tôn chờ trong chốc lát.
 
Thần sắc thiếu niên kia bình tĩnh, thái độ mang theo một vẻ cung kính.
 
- Không sao, ta sẽ chờ ở đây.
 
Huyền La không ngần ngại, mỉm cười gật đầu.
 
Thiếu niên kia liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, rồi thu ánh mắt lại, sau khi lại hướng về Huyền La vái một cái, lui về phía sau tiến vào trong tháp. Cánh cửa kia chậm rãi đóng lại.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt đã qua ba ngày. Trong ba ngày này, Huyền La thủy chung vẫn đứng ở đó, không một chút nào mất kiên nhẫn, vẫn tôn kính như cũ. Vương Lâm đứng ở phía sau Huyền La, ba ngày này đối với hắn mà nói giống như là ba năm, ba trăm năm!
 
Vì tiếng chuông kia thủy chung vẫn tồn tại, không ngừng vang vọng, truyền vào trong tâm thần Vương Lâm như muốn hòa tan bổn nguyên và tu vi Tiên Tộc của hắn.
 
Giống như buộc hắn phải hủy đi bổn nguyên và tu vi, khiến cho cơ thể hắn chỉ còn lại sức mạnh Cổ Tộc, khiến cho một giọt Hồn Huyết ẩn trong cơ thể hắn hòa tan ra trong huyết mạch toàn thân hắn.
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện