Tiên Nghịch

Chương 1929: Ngày mai


trước sau

Sóng gió trong hoàng thành Đạo Cổ, đệ tử Vương Lâm của Huyền La xông vào cung, lấy cái chết để báo ân. Trước ánh mắt của hàng vạn người đánh chết Đạo Cổ hoàng tôn ngay cả Thánh Hoàng Tổ Diệp Vi kia cũng không thể ngăn cản Vương Lâm này rời đi.
 
Chuyện này theo tộc nhân của hai tộc kia rời đi dần dần đã truyền khắp Cổ Tộc. Nhưng phàm là những người có tư cách biết chuyện này đều không có ai hiểu được.
 
Chuyện này vốn phải gây ra chấn động, nhưng trước một sự kiện còn kinh người hơn cũng chậm rãi tan thành mây khói. Đó chính là Thái Cổ Thần Cảnh đã sớm mở ra khiến cho toàn bộ Cổ Tộc thậm chí là toàn bộ Tiên Cương đại lục phải chấn động.
 
Vùng biển mênh mông giữa Tiên Tộc và Cổ Tộc kia hôm nay đã trở thành một cái hố sâu khổng lồ. Cái hố này vô biên vô hạn tản mát ra từng đợt mùi hư thối, ở chính giữa của vùng biển này nước biển bị dựng lên, chuyển động không ngừng, phát ra tiếng nồ ầm ầm.
 
Bên trong nước biển xoay tròn kia, cánh cửa do chín cây cột chống trời khổng lồ tạo thành như ẩn như hiện. Cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của tất cả những cao thủ trên Tiên Cương đại lục, khiến cho rất nhiều người bằng đủ loại thần thông đi tới, nhưng cũng chỉ quan sát, sau đó lại trầm mặc rời khỏi.
 
Cửu Đế cũng đích thân đi tới, nhưng cơn lốc nước biển xoay tròn kia với tu vi của hắn cũng không thể bước vào quá sâu, hoàn toàn không thể đi sâu vào bên trong. Huống chi cánh cửa như ẩn như hiện kia vẫn còn chưa mở ra nhưng với tu vi của hắn phối hợp với tính toán của Hải Tử kia cũng có thể mơ hồ tính ra. Đại khái gần năm trăm năm sau Thái Cổ Thần Cảnh này sẽ chính thức mở ra.
 
Lần mở ra đó cũng là chưa từng có, là mở ra hoàn toàn!
 
Đạo Nhất, Võ Phong, còn có một vài Đại Thiên Tôn đến từ Cổ Tộc bao gồm cả Huyền La đều lần lượt đi tới, cũng đều dừng lại ở bên ngoài cơn lốc nước biển xoay tròn, sau khi yên lặng quan sát hồi lâu liền trầm mặc rời đi.
 
Nhưng cùng lúc đó một câu nói từ trên Cổ Đạo Sơn truyền xuống, truyền vào trong tâm thần của tất cả Đại Thiên Tôn và hoàng tộc của tam mạch Cổ Tộc. Nội dung câu nói kia đơn giản là báo cho mọi người biết đừng tới quan sát Thái Cổ Thần Cảnh nữa, nơi đó năm trăm năm sau sẽ mở ra, muốn tất cả Đại Thiên Tôn và hoàng tộc của tam mạch trong năm trăm này chuẩn bị cho chiến tranh.
 
Đối với chuyện Đạo Cổ hoàng tôn tử vong, trên Cổ Đạo Sơn không hề để ý tới. Hiện tượng kỳ dị này cũng khiến cho một bộ phận tộc nhân của Đạo Cổ nhất mạch chủ trương muốn truy sát Vương Lâm, muốn khẩn cầu Cổ Đạo Đại Thiên Tôn ra tay đều trầm mặc, không nhắc tới vấn đề này nữa.
 
Cũng giống như ở Cổ Tộc, trên vùng đất của Tiên Tộc, từ Đế Sơn trong Tổ Thành, cùng với hoàng cung của Tiên Tộc cũng truyền ra một thánh chỉ bố cáo thiên hạ. Thái Cổ Thần Cảnh năm trăm năm sau sẽ mở ra muốn tất cả tông môn trong bảy mươi hai châu trong năm trăm này phải toàn lực bồi dưỡng những cao thủ của các tông môn, nhất là các Thiên Tôn, Dược Thiên Tôn khiến cho trong lòng mọi người đều kích động không thôi. Thái Cổ Thần Cảnh này đối với bọn họ mà nói giống như là cá chép vượt long môn. Một khi có được tạo hóa thì có thể một bước lên trời, trở thành Đại Thiên Tôn!
 
Vì sự xuất hiện của Thái Cổ Thần Cảnh, toàn bộ Tiên Cương đại lục trong thời gian ngắn ào ào như vũ bão, nhưng trước thời hạn năm trăm năm này cũng đều nhẫn nhịn, tràn ngập những dòng chảy ngầm, giống như là sự bình yên trước cơn bão.
 
Bất luận là tiên hay cổ nhưng phàm là những người tự nhận là có tư cách tiến vào Thái Cổ Thần Cảnh đều có thể cảm nhận được áp lực đến từ bốn phía những động tĩnh đến từ các châu. Họ mơ hồ biết được năm trăm năm sau ngay khi cánh cửa Thái Cổ Thần Cảnh mở ra sẽ có một sự kiện trọng đại giống như là một đại hội võ lâm.
 
Nhưng điều này rất có thể khiến cho chiến tranh đã rất lâu không xảy ra trên Tiên Cương đại lục bùng phát trở lại, mở ra một trận đại chiến Tiên Cổ không biết sẽ kéo dài bao lâu!
 
Cổ Tộc đang chuẩn bị Tiên Tộc cũng như vậy!
 
Năm trăm năm, chỉ có năm trăm năm! Đối với con người, đối với tu sĩ cấp thấp và tộc nhân của tam tộc thì năm trăm năm có lẽ là dài dằng dặc. Nhưng đối với những cao thủ thì năm trăm năm cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.
 
Ngay khi Thái Cổ Thần Cảnh xuất hiện trên Tiên Cương đại lục, manh nha bùng phát lên chiến tranh, ở một châu quận thuộc mười hai quận của Đạo Cổ nhất mạch tiếp giáp vùng đất của Thủy Cổ, nơi này mưa rơi liên miên. Trong thời điểm này khắp nơi đều mưa tầm tã, mưa không lớn nhưng liên miên không dứt, hình thành nên một tấm màn mưa duy trì rất lâu.
 
Bên trong nước mưa, ngoài những thành trì của Đạo Cổ vẫn phồn hoa như trước, mặt đất bên ngoài thì hoàn toàn yên tĩnh. Mưa rơi lên lá cây phát ra những tiếng lách tách, rơi trên mặt đất tích lũy thành những con sông nhỏ
 
Bầu trời u ám như có một vẻ mông lung. Chỉ thấy trên một ngọn núi không cao ở đằng xa có một thanh niên mặc áo trắng cầm một cái ô. Ở bên cạnh hắn còn có một nữ tử đang đứng. Nữ tử này có dáng người rất đẹp, cùng đứng một chỗ với nam tử kia cũng nhìn về phía trước.
 
Vậy, đó chính là những chuyện cũ của ngươi và tàn hồn của Uyển nhi đang ở trong cơ thể ta sao?
 
Nữ tử kia nhẹ giọng nói, thu ánh mắt đang nhìn trời mưa lại, quay đầu nhìn nam tử áo trắng ở bên cạnh.
 
Chính nam tử này là người đã xông vào hoàng cung của Đạo Cổ, giết Đạo Cổ hoàng tôn, lấy sức một người đi ra không ai dám ngăn cản, mang theo nàng tới nơi này.
 
Nàng không biết đối phương muốn đi tới nơi nào, nhưng dọc đường đi sự ôn nhu và ân cần của nam tử này khiến cho nàng cảm nhận được một sự ấm áp đến từ sâu trong tâm thần.
 
Trên đường, nam tử này đã nói cho nàng biết những chuyện xưa. Đó một câu chuyện dài và buồn. Một lần ngẫu nhiên gặp nhau, với một câu nói ta mang ngươi đi giết người đã mở ra một thiên tình sử.
 
Với câu nói trời bắt nàng chết, ta cũng phái cướp nàng trở về này làm kết cục, giữ lại sự đau thương và tưởng nhớ suốt mấy ngàn năm.
 
Vương Lâm nhìn nữ tử trước mắt. Trong mắt lộ ra vẻ nhu hòa hơi gật đầu.
 
Nữ tử trầm mặc, nàng có thể cảm thấy sự nhu hòa trong mắt đối phương không phải là dành cho mình, mà là cho tàn hồn ở trong cơ thể mình. Nàng
yên lặng nhìn tấm màn mưa trong thiên địa phía xa xa, hồi lâu sau nhẹ giọng nói.
 
Chúng ta sẽ tới nơi nào?
 
Tới nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.
 
Vương Lâm ôm lấy Tống Trí đã dung nhập tàn hồn của Lý Mộ Uyển, thân thể nhoáng lên một cái đón lấy nước mưa đi về phía xa xa.
 
Dọc đường hắn không triển khai tốc độ cao nhất, muốn giữ gìn cho thân thể của Tống Trí vẫn còn đang suy yếu cùng với tàn hồn vẫn còn bất ổn ở trong cơ thể nàng. Cho nên thời gian hắn đi đoạn đường này đã qua một năm kể từ khi hắn giết Đạo Cổ hoàng tôn.
 
Trong một năm này Vương Lâm không gặp phải một sự truy sát nào đến từ Cổ Đạo Sơn. Đạo Cổ nhất mạch đối với chuyện này cũng không nói gì, vẫn luôn yên lặng. Vương Lâm mang theo nữ tử này dần dần đi tới một khu vực bên rìa của Đạo Cổ nhất mạch.
 
Đi qua nơi này chính là phạm vi của Thủy Cổ.
 
Nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là Hắc Thạch Thành sao Nữ tử ở trong vòng tay Vương Lâm. Tóc trên đầu bị gió thổi gợn lên, có một vài sợi quét lên mặt Vương Lâm như nối liền với những sợi tóc bạc của Vương Lâm.
 
Vương Lâm không nói gì, mang theo nữ tử này dần biến mất giữa màn mưa.
 
Mấy tháng sau, Vương Lâm cùng với Tống Trí này đã đi ra khỏi Đạo Cổ nhất mạch, bước lên vùng đất của Thủy Cổ. Sau khi về tới nơi này tâm tình Tống Trí không còn sa sút nữa. Nàng nhìn khung cảnh của Thủy Cổ, mơ hồ tìm được một sự thân quen.
 
Nhưng càng ngày nàng lại càng ít nói khi đối mặt với Vương Lâm, nhiều lúc nàng chỉ trầm mặc, trong lòng rất phức tạp. Trong thời gian một năm này đối phương thỉnh thoảng lại đưa một luồng khí tức ấm áp vào trong thân thể nàng. Khí tức này nàng không biết là cái gì nhưng có thể cảm thấy linh hồn đang chậm rãi dung hợp ở bên trong thân thể mình có dấu hiệu phân tách.
 
Hắn đang phân tách hồn của nữ tử tên là Uyển nhi ở trong thân thể ta, có lẽ khi hồn này hoàn toàn được tách ra thì cũng là lúc ta chết, nhưng trước khi chết có thể nhìn thấy quê hương, nhìn thấy Thường Di, Đông Mai cũng là tốt lắm rồi.
 
Tống Trí trong lòng đau khổ, càng thêm trầm mặc.
 
Nàng rất sợ hãi nhưng bất lực.
 
Đối với hết thảy chuyện này Vương Lâm vẫn nhìn thấy, nhưng hắn không giải thích gì, khoảng cách đến Hắc Thạch Thành càng ngày càng gần.
 
Lại qua mấy tháng.
 
Ngày mai là có thể tới được Hắc Thạch Thành rồi sao?
 
Khi trời trở tối, không còn nhìn thấy ánh hoàng hôn nữa. Tống Trí nhìn về phía xa xa nhẹ giọng hỏi nam tử ở bên cạnh.
 
Vừa rồi Vương Lâm nói cho nàng biết ngày mai là có thể trở lại quê hương Hắc Thạch Thành của nàng.
 
Vương Lâm gật đầu.
 
Tống Trí trầm mặc trong chốc lát trên mặt hiện lên một nụ cười, than nhẹ một tiếng, xoay người nhìn Vương Lâm. Nhìn người đã làm bạn với nàng suốt hơn một năm này, nhìn đối phương như là một thanh niên, nhưng thực tế lại tràn ngập một vẻ tang thương.
 
Tống Trí rất hạnh phúc. Hi vọng ngươi có thể cùng nàng hạnh phúc cả đời.
 
Vào giữa trưa của ngày thứ hai, phía đằng xa Hắc Thạch Thành mơ hồ hiện ra. Thành trì do những tảng đá đen lớn tạo thành hiện lên trước mắt Tống Trí khiến cho nàng càm nhận được khí tức của quê hương.
 
Có thể để ta ghi nhớ khuôn mặt của ngươi được không?
 
Ở ngoài thành chưa tới một dặm Vương Lâm ngừng bước, Tống Trí nhìn Vương Lâm nhẹ giọng nói.
 
Vương Lâm nhìn nữ tử trước mắt, hồi lâu sau nhẹ nhàng gật đầu.
 
Tống Trí mỉm cười, khuôn mặt xinh xắn đột nhiên đỏ ửng, giơ hai tay lên vỗ lên gương mặt bình thường của Vương Lâm. Nửa ngày sau, nàng dựa đầu vào trong lòng Vương Lâm như có thể nghe thấy nhịp tim trong lồng ngực của Vương Lâm.
 
Tiếng thình thịch này khiến cho nàng nhắm hai mắt lại.
 
Vương Lâm cúi đầu giơ tay phải lên vuốt ve mái tóc nữ tử này, có mùi hương truyền đến chui vào trong mũi Vương Lâm. Hai người cứ như vậy để mặc cho thời gian trôi qua.
 
Khi ánh hoàng hôn ở đằng xa mơ hồ tản mát ra hồng quang, thiên địa dần trở nên u ám, Tống Trí ngẩng đầu rời khỏi ngực của Vương Lâm.
 
Nếu như ta chết, xin hãy… Ngươi sẽ không chết.
 
Vương Lâm bình tĩnh nhìn nữ tử này. Trong lúc nói tay phải điểm lên mi tâm của nữ tử này. Trước mắt Tống Trí trở nên mơ hồ, nàng chậm rãi ngả xuống một bên giống như là thiếp đi.
 
Nửa canh giờ sau nàng lại tỉnh lại, ánh mắt lộ ra một vẻ mê man nhìn bốn phía, rồi trầm mặc ở đó cúi đầu, nhăn đôi mi thanh tú lại. Hồi lâu sau nàng hình như nhớ ra điều gì đó.
 
Lúc này ánh hoàng hôn đã hạ xuống hơn phân nửa, thiên địa trở nên u ám. Tống Trí đứng lên, liếc mắt một cái có thể thấy được trên cổ mình có một cái vòng bằng ngọc, tản mát ra một sự ấm áp.
 
Nàng có thể cảm nhận được bên trong cơ thể mình không còn tàn hồn của Uyển nhi nữa, nàng vẫn là Tống Trí, không hề bị thương tổn một chút nào. Chỉ là trái tim nàng lại có một chút phiền muộn, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, nhìn bốn phía không một bóng người hồi lâu rồi xoay người đi về phía Hắc Thạch Thành cách đó không xa.
 
Nơi đó là quê hương của nàng.
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện