Những giọt máu cũng không dính vào trên áo mà lại xuất hiện bên ngoài cơ thể. Xung quanh bổn tổn từ từ hình thành vô số giọt máu, số lượng càng lúc càng nhiều.
Sắc mặt bổn tôn dần tái nhợt. Tu vi đang từ Kết Đan hậu kỳ bắt đầu giảm xuống.
Mười ngày sau, toàn thân bổn tôn không khác một lão già. Ngoài tu vi đã giảm xuống Kết Đan sơ kỳ, số huyết châu bên ngoài cơ thể đã hòa lẫn vào với nhau tạo thành một vầng sáng đỏ như máu.
Chợt có tiếng răng rắc vang lên. Kim đan của bổn tôn đột nhiên vỡ vụn, hóa thành những luồng linh lực yếu ớt, chạy loạn trong cơ thể. Đúng lúc này, ánh mắt phân thân lóe lên, tay phải chỉ một cái vào mi tâm của bổn tôn. Nhất thời, linh lực trong cơ thể bổn tôn như tìm được một lối thoát mà chui ra khỏi mi tâm.
Toàn bộ số linh lực đó đều ngưng tụ trên đầu ngón tay của phân thân. Dần dần một dòng chất lỏng mầu vàng từ mi tâm của bổn tôn bị phân thân hút ra. Thoáng cái, bổn tôn trở nên uể oái, nhưng ánh mắt vẫn hết sức bình tĩnh.
Sau đó, từ bộ xương và thân thể của bổn tôn từ từ lại xuất hiện một tia linh lực. Linh lực chầm chậm ngưng tụ tại đan điền, hình thành một cái vòng sáng. Đây cũng là dấu hiệu của cơ bản của tu sĩ tu chân mà cũng là dấu hiệu của Trúc Cơ kỳ.
Vòng ánh sáng từ từ sáng lên, càng lúc càng rực rỡ. Lúc này, đầu ngón tay của Vương Lâm lại động, điểm vào đan điền của bổn tôn. Nhất thời, thân thể bổn tôn run rẩy. Vòng ánh sáng lập tức biến mất, hóa thành từng làn linh lực từ trong đan điền chui ra, ngưng tụ trên đầu ngòn tay phân thân.
Ngay sau đó, tu vi của bổn tôn như mất đi rào chắn bắt đầu nhanh chóng giảm xuống: Ngưng khí kỳ tầng thứ mười bốn,.tầng mười ba.tầng mười hai.tầng thứ tám.tầng thứ sáu.rồi về đến tầng thứ một.
Vào lúc này, linh lực trong kinh mạch của bổn tôn đã biến mất toàn bộ. Thân thể hắn ngả người dựa vào vách đá, thở hổn hển. Chỉ có điều, ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh như cũ.
Trong mắt hắn, một tia chớp màu đỏ lóe lên. Phân thân hít một hơi thật sâu. Lúc này, ngón tay của hắn liền điểm về hai mắt của bổn tôn. Nhất thời, tia chớp màu đỏ chui ra. Sau khi ra khỏi hai mắt của bổn tôn nó đang định bỏ chạy thì phân thân hét lớn một tiếng, hai tay nhanh chóng huy động, hóa thành một vòng sáng nhốt lấy tia chớp. Sau đó, tay hắn giơ lên chộp một cái, nhất thời, tia chớp màu đỏ rít lên một tiếng không cam lòng mà từ từ đứng yên.
Bàn tay của phân thân nắm lấy tia chớp màu đỏ vào trong tay. Sau khi dụng lực một chút, tia chớp liền biến thành một giọt máu. Liếc nhìn nó một chút, Vương Lâm liền ném vào trong túi trữ vật. Giọt huyết màu đỏ đó chính là Cực cảnh.
Bổn tôn phế bỏ tu vi liền bức được Cực cảnh ra ngoài. Sau đó, biến nó thành một loại pháp bảo.
Ngay lập tức, bổn tôn hít một hơi thật sâu, cố gắng khoanh chân, nhắm hai mắt lại. Vào lúc này, tay phải Vương Lâm lại điểm một cái, linh lực do vòng sáng Trúc Cơ hóa thành liền bắn ra, dung nhập vào trong cơ thể bổn tôn. Sau đó, chất lỏng màu vàng do Kim Đan biến thành lại bắn ra, tiến vào trong cơ thể bổn tôn.
Linh lực dồi dào nhanh chóng vận chuyển trong cơ thể bổn tôn. Nhưng bổn tôn cũng không hề có ý định tu luyện mà vận khởi Cổ Thần quyết. Nhất thời, chỗ linh lực đó bị toàn bộ thân thể, xương cốt của bổn tôn hấp thu.
Trong quá trình hấp thu, cơ thể bên ngoài bổn tổn có một vầng sáng màu đỏ. Từ từ có một tia khí màu hồng chui vào trong cơ thể bổn tôn.
Quá trình đó diễn ra thật lâu.
Vào lúc này, bổn tôn Vương Lâm và phân thân đã đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau. Bổn tôn luyện thể chính là đi theo con đường của Cổ Thần.
Phân thân tu luyện chính là con đường tiên thiên.
Cả hai cái vẫn cùng là thân thể Vương Lâm không có gì khác. Chỉ có điều, trước khi chưa đạt tới đại thành, bổn tôn và phân thân chỉ có thể dung hợp trong thời gian ngắn mà không thể giữ được một thời gian dài.
Nhưng khi dung hợp, thực lực sẽ tăng lên mấy lần.
Trong cơ thể hắn đang thực hiện một loạt thay đổi. Trên thực tế thân thể bổn tôn đã đạt tới tiêu chuẩn cấp một của Cổ Thần. Kể từ đây, coi như đã đặt chân vào con đường Cổ thần. Chỉ có điều, do trước kia Vương Lâm vân không hạ quyết tâm nên mới khiến cho con đường Cổ Thần bắt đầu hết sức khó khăn.
Nhưng vào lúc này, sau lĩnh ngộ nơi cổ miếu, hiểu được ý cảnh Sinh Tử khiến cho Vương Lâm đã hiểu được cảnh giới kỳ diệu giữa sự sống và cái chết. Vì vậy mà hắn hạ quyết tâm cho bổn tôn đi theo đạo Cổ thần.
Vương Lâm nhìn bổn tôn đang trong quá trình vận công mà suy nghĩ một chút. Bất chợt, hắn vỗ túi trữ vật. Nhất thời, từ bên trong bay ra mấy quả cầu huyết sát. Ánh mắt hắn lóe lên, ngón tay phải búng khẽ một cái, nhất thời mấy quả cầu huyết sát bay đến đỉnh đầu bổn tôn mà hạ xuống.
Mái tóc của bổn tôn đang trắng như tuyết trong nháy mắt liền biến thành màu đỏ. Sát khí toàn thân hắn lập tức đạt tới mức độ cao nhất. Vào lúc này, hình dạng bổn tôn cùng với Cổ Thần có một chút giống nhau.
Sau khi hấp thu toàn bộ linh lực, bổn tôn chợt mở hai mắt. Cặp mắt của hắn không hề có đồng tử chỉ có hai luồng ánh sáng màu đỏ, kết hợp với mái tóc khiến cho cả người hắn
giống như một vị thượng cổ Ma tôn vậy.
Vương Lâm và bổn tôn cùng mỉm cười. Nhưng nụ cười đó lại mang tới cho người ta những cảm giác khác nhau. Nụ cười của phân thân mang tới một phong thái tao nhã. Còn bổn tôn lại chứa một chút huyết ý.
Vương Lâm vỗ túi trữ vật. Nhất thời hơn trăm cái bình ngọc mà Lý Mộ Uyển đã chuẩn bị cho hắn liền bay ra hơn một nửa. Số đan dược đó vừa mới xuất hiện, bổn tôn lập tức há miệng hút một cái. Nhất thời tất cả các bình ngọc đều nổ tung, đan dược bên trong liền bay vào trong miệng bổn tôn, hóa thành linh lực, lưu động toàn thân.
Cổ Thần quyết trong cơ thể bổn tôn nhanh chóng vận chuyển. Tất cả linh lực do đan dược hóa thành liền tiến hành ngưng kết thân thể. Từ từ thân thể bổn tôn càng thêm cứng rắn. Thậm chí còn có nét gì đó giông như một khối sắt.
Cuối cùng, từng sợi tơ màu vàng từ trong các lỗ chân lông của bổn tôn chui ra. Quần áo của bổn tôn vào lúc này liền biến thành mây khói.
Những sợi tơ màu vàng sau khi đan dược chui vào miệng được Cổ Thần quyết vận chuyển, càng lúc càng nhiều. Cuối cùng chúng bay lượn bên ngoài cơ thể bổn tôn, hình thành một cái kén lớn màu vàng.
Một luồng uy áp mạnh mẽ từ trong cái kén phát ra. Trong uy áp ẩn chứa một nguồn sống rất mạnh, giống như một trái tim đang đập phát ra âm thanh rất to. Nhưng có điều những thanh âm đó người ngoài không thể nghe được mà chỉ có phân thân cảm nhận được mà thôi.
Phân thân liếc mặt nhìn cái kén ở vị trí của bổn tôn rồi khoanh chân ngồi xuống thổ nạp, đồng thời làm hộ pháp.
Qua mười ba ngày, nhịp đập của cái kén càng lúc càng nhanh, giống như có người nào đó đang gõ trống. Cuối cùng, ngay khi thanh âm trở nên dồn dập, trên cái kén vàng liền xuất hiện một vết nứt.
Vết nứt càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn. Cuối cùng tỏa ra khắp cái kén. Từng luồng ánh sáng màu tím từ bên trong tỏa ra ngoài khiến cho người ta phải chói mắt.
Một tiếng động thanh thúy từ trong cái kén vang lên. Ngay sau đó từ trên một vết nứt lớn nhất, một bàn tay có làn da màu đồng xuất hiện.
Sau đó, bổn tôn từ trong cái kén chui ra. Mái tóc của hắn màu đỏ giống hệt như màu máu, xõa trên vai hắn. Tại mi tâm của Vương Lâm có hai điểm sáng màu tím giống như thái cực đang chầm chậm chuyển động. Ánh mắt hắn không còn ánh sáng màu đỏ mà chúng hoàn toàn nội liễu vào bên trong. Nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy được trong ánh mắt thấp thoáng một biển máu.
Cổ Thần luyện thể. Sau khi hấp thu vô số đan dược khiến cho tu vi của Vương Lâm rốt cuộc cũng đạt tới lột xác lần thứ hai Mỗi một lần Cổ thần lột xác linh lực lại tăng hơn lúc trước vô số lần. Nhưng càng lên cao, khó khăn lại càng lớn.
Sau khi bổn tôn xuất hiện liền trầm mặc nhìn về phía phân thân. Tinh quang trong ánh mắt phân thân chợt lóe lên. Tay phải vỗ vào túi trữ vật, nhất thời một thanh phi kiếm xuất hiện trong không trung. Ngón tay hắn chỉ một cái, phi kiếm liền lao về phía bổn tôn.
Bổn tôn cũng không né tránh, tùy ý để phi kiếm tới gần. Trong nháy mắt khi phi kiếm tới gần thân thể, một loạt tiếng va chạm giữa kim loại vang lên, thấp thoáng có cả tia lửa bắn ra.
Thần sắc bổn tôn vẫn như thường, tay phải hắn chộp một cái, bắt lấy phi kiếm.
"Rắc" một tiếng, phi kiếm biến thành hai, không còn ánh sáng chẳng khác gì đống sắt vụn.
Phân thân và bổn tôn cùng mỉm cười hài lòng. Sau khi trầm ngâm một chút, bổn tôn dẫm nhẹ một cái, thân thể từ từ chìm xuống mà biến mất.
Theo ký ức của Cổ Thần Đồ Ti thì Cổ Thần mới sinh ra nếu không có kinh nghiệm khảo nghiệm ở trong lòng tinh cầu thì không thể trở thành Cổ thần chính thức. Vì thế sau khi Vương Lâm để cho bổn tôn bước lên con đường Cổ thần đã có quyết định.
Thân thể bổn tổn cứ thế chìm xuống. Áp lực của lớp đất xung quanh đã đạt tới một mức độ nhất định. Đối với tu sĩ khác mà nói thì áp lực đó cực kỳ kinh khủng, nhưng đối với bổn tôn mà nói thì có thêm Cổ Thần quyết cũng vẫn có thể chịu được. Vì vậy mà bổn tôn tiếp tục chìm xuống.