Vương Lâm thầm nhủ, toàn lực vận công, lập tức giống như tia chớp bay nhanh lên không trung. Không có còn dị lực hạn chế, tốc độ khôi phục bình thường.
Mặt đất sụp đổ nhanh hơn. Trong nháy mắt, thần thức Vương Lâm phát hiện, phía ngoài chu vi trăm trượng là một mảnh hắc ám hư vô.
Mảnh kia giống như một miệng lớn không ngừng cắn nuốt.
Hắn lập tức kinh sợ. phía ngoài vẫn liên tục sụp đổ, đã hơn cả trăm trượng, phía trước mặt cũng đạt tới năm mươi trượng.
Vương Lâm không nói, bay thẳng chạy trốn hướng ra phía trước.
Động phủ vẫn liên tục bị sụp xuống, mười trượng, hai mươi, ba mươi trượng….
Vương Lâm sắc mặt tái nhợt. Hắn chỉ còn cách mặt đất có một khoảng, giờ phút này nó bị sụp xuống cực nhanh. Hiển nhiên không thể sụp đổ trước khi hắn di chuyển.
Hắn ánh mắt lộ ra một tia độc ý, vỗ trữ vật lấy ra một vật kết tinh to chừng hạt gạo. Vật ấy là tiên giới khí cô đọng mà thành.
Hắc ám hư vô cắn nuốt rít gào thêm ba trượng, năm trượng.
Vương Lâm nhìn ra xa, thấy như có một cái miệng hư vô há to.
Hắn nuốt tiên khí kết tinh trong tay vào một hơi. Lập tức, lần đầu tiên nguyên thần bên trong cảm giác được một loại đau đớn, đó là do tiên khí nguyên thần bị thiêu đốt.
Ở giờ khắc này, nguyên thần của Vương Lâm gần như sắp sửa sụp đổ. Trong cơ thể hắn truyền đến từng trận đau nhức, đồng thời cũng có một tia. sức mạnh như thể đại địa chống trời nảy sinh.
Bốn phía hắc ám hư vô vẫn cắn nuốt liên tục một, hai, ba trượng. .
Vương Lâm bay về phía trước. Tiếng ầm ầm ù ù như thể một dòng chảy đang đuổi theo dưới chân. Trong một khắc mà hắc ám hư vô kia cắn nuốt tới, Vương Lâm liền xông ra ngoài. Tốc độ của hắn tăng nhanh hơn rất nhiều lần so với trước. Trong nháy mắt hắn vừa chạy ra khỏi mặt đất, toàn bộ tiên giới toái phiến bị sụp đổ, gần như tuyệt đại bộ phận chỉ còn lại hắc ám và hư không.
Dưới chân hắn là một mảnh tối đen. Chỉ còn vài chỗ giống như cây thạch trụ chống đỡ thiên địa vẫn cố gắng đứng vững, nhưng cũng một vài trong số đó đang không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng dần biến mất.
Trên không trung khắp nơi đều là các khe nứt.
Nhưng Vương Lâm dĩ nhiên không cảm giác được hết thảy những thứ đó. Ý thức của hắn như đang lâm vào điên cuồng, tốc độ như sao băng, thậm chí có thể nói còn nhanh hơn cả sao băng, lao ra khỏi mặt đất, hướng lên không trung, rầm rầm phóng đi.
Ngày càng nhiều khe nứt toạc ra,liên tiếp tạo thành những lỗ hổng lớn giống như hắc sắc hư vô.
Vương Lâm bay lên, giống như phượng hoàng đang vật lộn với ngọn lửa, bay lên càng ngày càng cao. Đúng lúc này, phía trước hắn có vết nứt liên tiếp cùng một chỗ, hình thành một mảnh hư vô.
Vương Lâm lập tức vọt lên lẫn vào bên trong đám đen. Một khối khí lạnh lập tức vây lấy hắn, kích thích vào não, khiến hắn kêu lên một tiếng.
Hắn không nói hai lời, khống chế thân thể của chính mình lùi về phía sau. Đang không ngừng giãy dụa, một vết nứt bên trong lại tiếp tục lao ra.
Một chút sáng suốt, hắn tránh được cái khe. Cuối cùng thì mảnh thiên địa nhỏ kia, chính là tiên giới toái phiến (mảnh vỡ của tiên giới), cũng hoàn toàn bị sụp đổ. Trong một khắc đó, rốt cục, hắn cũng xông ra ngoài, biến mât trên trong không trung.
Bay cao thật cao một lúc, phía trước xa xa xuất hiện một vòng xoáy lớn. Nơi này đúng là nơi lúc trước hắn bước vào tiên giới toái phiến.
Phía dưới vòng xoáy còn có một bình đài, có nhiều người đang há hốc mồm nhìn ngó về phía này.
Hắn vừa đáp xuống, thân hình chợt lóe lên. Sau đó, phun ra một mồm máu tươi, ngã xuống đất. Một lúc sau, hắn dồn chút sức lực còn lại, điểm tại mi tâm. Lập tức, một đám du hồn bay ra.
Trong hành trình ở ngoại vực chiến trường, Vương Lâm đã góp nhặt được hơn vạn du hồn, toàn bộ đều xuất hiện, vờn quanh rít gào, hình thành một cơn lốc màu đen khiến mấy người trên bình đài khiếp sợ, biến sắc mặt, lùi về phía sau.
Vương Lâm té trên mặt đất giãy dụa, cố khoanh chân ngồi xuống, từ trong túi trữ vật xuất ra mấy bình đan dược, nuốt một hơi vào trong miệng, sau đó ngồi xuống thổ nạp.
Trên bình đài dưới vòng xoáy lớn, hàng vạn du hồn phát ra âm thanh thảm thiết, chúng cứ xoay tròn, ánh mắt âm trầm nhìn về phía mấy người đứng nơi bình đài.
Những du hồn này, chính là du hồn ở vực ngoại chiến trường. Lúc trước Vương Lâm thu nạp chúng cũng đã hao công tốn sức lắm, cuối cùng thông qua tịch diệt pháp tắc mới có thể xuất được chúng ra.
Trên thực tế, lúc hắn ở vực ngoại chiến trường mấy năm, thu hoạch vượt qua mười vạn du hồn, chỉ có điều, cuối cùng mang tới chỉ có một vạn này mà thôi.
Những du hồn khác với ma đầu ở chỗ, chúng mặc kệ tu vi đối phương như thế nào, chúng cũng ngang ngược không sợ, cho dù có bị luyện hóa nó cũng không sợ.
Trên một vạn du hồn liệu có thể khiến một Hóa Thần tu sĩ bỏ mạng hay không? Vương Lâm chưa thử nghiệm nên không biết. Dù sao nếu không phải trường hợp vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn hao tổn toàn bộ số du hồn mà mình đã rất vất vả để thu thập này.
Nhưng Vương Lâm cũng là nhớ rõ, năm đó Cổ Đế bị vô số du hồn vây đánh, thân thể bị cắn nuốt.
Ở giữa các du hồn này, có một tồn tại khác biệt rõ ràng. Tuy thoạt nhìn bề ngoài của nó rất giống du hồn nhưng hai mắt nó lại có một tia linh động. Đó chính là ma đầu Hứa Lập Quốc.
Ở bên trong đám du hồn, hắn có chút đắc ý, nhủ thầm:
" Lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ đều
đã chết hết, còn mình thì vẫn bình yên vô sự. Hơn nữa, bên mình còn có rất nhiều du hồn tiền bối như vậy, sau này chắc hẳn mình sẽ rất an toàn." Trên bình đài, mấy người vẫn nhìn bọn du hồn không chớp mắt. Trong đó có một người ánh mắt sáng ngời, ở trán có một dấu vết hình búa rìu lấp lánh.
Người này là người trong Cự Ma tộc, cùng đến từ Chu Tước tinh như Vương Lâm.
Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra Vương Lâm. Hai mắt hắn chợt lóe, trầm mặc không nói.
Lúc này, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên mặc áo xám. Người này hai mắt âm trầm. Chiếc mũi hơi cong, dáng vẻ âm trầm. Hắn liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, bước chân về phía trước.
Người đàn ông của Cự Ma tộc liếc mắt nhìn Vương Lâm, không nói gì, nhưng trong ánh mắt hiện lên vẻ châm chọc. Tu vi người này ngay cả Hóa Thần cũng chưa đạt tới, chẳng qua chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, nếu muốn lấy mạng Hóa Thần tu sĩ, khác gì lấy trứng chọi đá.
Gã áo xám cẩn thận đúng trên mặt đất. Khoảng cách du hồn càng ngày càng gần. Hắn nâng tay phải lên. Trong miệng lẩm bẩm. Dần dần, một ngọn lửa màu đen thành hình trong tay.
Ngọn lửa vừa hiện, lập tức bốn phía dấy lên một tầng sóng nhiệt.
Hắn nhìn Vương Lâm, ánh mắt hiện lên một tia tham lam. Tay phải ném về phía trước, ngọn lửa lập tức bay đi.
Đúng lúc này, bọn du hồn bay xoay quanh Vương Lâm lập tức tạm dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn người này. Gã áo xám lập tức lui ra phía sau vài bước.
Nhưng bọn du hồn đột nhiên phát ra tiếng rú chói tai, bỗng tản ra bốn phía, trong đó khoảng một phần ba đám du hồn đánh về phía hỏa cầu, còn lại hai phần ba, tức là mấy ngàn du hồn lao thẳng về hướng gã áo xám, thanh thế này cực kỳ kinh người.
Gã áo xám mặt biến sắc, tay phải vung lên, lập tức phóng ra một thanh phi kiếm, dùng ngón tay điều khiển, phi kiếm quét ngang, hướng tới đám du hồn.
Nhưng, bọn du hồn đều không phải là ma đầu, có sức chống cự nhất định đối với pháp thuật thần thông. Chỉ thấy kiếm quang kia quét ngang, một ít du hồn bên ngoài giảm tốc độ, nhưng bọn du hồn phía trong vẫn ồ ạt lao ra, chỉ nháy mắt áp sát gã áo xám, đánh tiếp.
Trong đó có một ít du hồn chui vào người gã áo xám. Gã lập tức biến sắc, cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm tiên huyết (máu tươi). Máu tươi vừa ra, lập tức hóa thành một mảnh lửa, vây quanh bảo vệ hắn. Người này lập tức khoanh chân ngồi xuống, trán vãi mồ hôi, ngồi xuống thổ nạp, nghĩ cách đẩy bọn du hồn trong cơ thể ra.
Bên ngoài ngọn lửa bao quanh thân thể hắn, rất nhiều bọn du hồn vẫn vây quanh ngọn lửa, thay nhau bổ vào. Ngọn lửa quanh thân hắn bắt đầu lay động, có cảm giác có thể tắt bất cứ lúc nào.
Về đám du hồn bị hỏa cầu tấn công, tuy có một số bị tử vong nhưng số còn lại hung hãn tấn công, nên hỏa cầu chỉ tồn tại một lúc rồi tắt lịm khi còn cách chỗ Vương Lâm ngoài ba trượng.
Số du hồn còn lại cũng không tiến lên mà xoay quanh Vương Lâm, ánh mắt hướng về mấy người trên bình đài, trong mắt lộ ra vẻ âm trầm.
Gã áo xám trong lòng kêu khổ, thầm nghĩ
"sau này không nên mạo muội ra tay". Hắn tuy biết, những tu sĩ có thể đi vào tiên giới đều có đại thần thông, là hạng nhân tài kiệt xuất ở các tu chân tinh.
Nhưng không ngờ, rõ ràng đối phương đang bị trọng thương vậy mà vẫn khó đối phó đến thế. Đối phương mới chỉ phóng ra đám sinh vật kỳ dị này đã khiến cho hắn mệt mỏi ứng phó. Nếu tu vi của đối phương khôi phục lại, sợ là hôm nay mình phải chết ở nơi đây.
Nhìn thấy ngọn lửa xung quanh có thể tắt bất cứ lúc nào, mà số du hồn rất đông, gã áo xám cắn răng một cái, tay trái vừa lật, trong tay có thêm một tiểu đỉnh. Mắt y lộ vẻ không cam lòng, đang muốn mở tiểu đỉnh để trở lại tu chân tinh tương ứng.
Chỉ trong nháy mắt y sắp sửa mở tiểu đỉnh, bỗng nhiên ở giữa sự bảo hộ của đám du hồn, Vương Lâm mở hai mắt, tay phải của hắn cách khoảng không một trảo.
Tiểu đỉnh trong tay nam tử áo xám lập tức bay ra khỏi tay hắn.