Tiên Nghịch

Chương 341: Liễu Mi và Kiền Phong


trước sau

Hai mắt Liễu Mi lộ ra vẻ trầm tư, hồi lâu sau, gật gật đầu, hạ giọng nói :
 
- Đệ tử có một chút ấn tượng, nhưng không sâu sắc lắm.
 
- Tên Tằng Ngưu đó là Vương Lâm.
 
Liễu Mi trong mắt không có một chút biểu hiện nào, chỉ im lặng gật đầu, không nói gì.
 
- Nguyên bản mà ta chuẩn bị cho ngươi chính là Chu Dật của Ngũ Tông. Kẻ này có si tình ý cảnh mà thế gian hiếm thấy. Nếu như ngươi có thể lưu lại thân ảnh vào bên trong đạo tâm của hắn, đem si tình ý cảnh chuyển sang cho ngươi… Đáng tiếc… Người này lại mất tích ở tiên giới.
 
Liễu Mi trầm mặc.
 
- Hôm nay ngươi hãy xuất quan, ngươi và tên Tằng Ngưu kia sẽ sớm gặp nhau. Khi ngươi tiếp xúc với hắn, bất kể là dùng biện pháp nào cũng phải lưu lại thân ảnh bên trong đạo tâm của hắn, lấy người này làm lò luyện. Đến khi ý cảnh của ngươi đại thành là lúc phá lò , sinh tử luân hồi ý cảnh của hắn cũng sẽ bị ngươi nắm giữ. Từ đó, ngươi so với Phong nhi càng có nhiều cơ hội hơn để tiếp nhận danh hiệu Chu Tước!
 
Lão già liếc mắt nhìn Liễu Mi một cái, nói.
 
Liễu Mi thầm than, cắn môi, trở nên trầm mặc.
 
- Ô? Ngươi không muốn?
 
Lão già trong mắt lóe lên một tia màu đỏ, không giận nhưng oai nghiêm.
 
- Đệ tử xin vâng lời!
 
Liễu Mi hạ giọng nói.
 
Lão già ngẩng đầu nhìn về phía xa xa. Ánh mắt hắn như có thể xuyên thấu hang động, xuyên thấu khoảng cách, nhìn vào một lão già đang gặm chân gà bên trong một tu chân quốc cấp một.
 
- Sư đệ, trong bốn người ngươi chọn, Tằng Ngưu là kẻ yếu nhất, ta sắp đặt như vậy, chắc ngươi cũng không để ý!
 
- Lão phu sắp sửa lại bế quan, hy vọng lần tới xuất quan, ngươi sẽ thành công.
 
Sau hồi lâu, lão già thu hồi ánh mắt, hồng quang chợt lóe, biến mất bên trong hang động.
 
Liễu Mi đứng lên, quần áo mỏng manh bó sát cơ thể, nổi bật lên một dáng người tuyệt hảo. Nàng than nhẹ một tiếng, ra khỏi hàn đàm, khẽ vung tay phải lên, trên thân thể nàng dâng lên một làn sương trắng. Sau khi sương mù tiêu tan, lộ ra bên trong là một tuyệt đại giai nhân.
 
Khoác trên người một chiếc áo hoa màu hồng nhạt, bên ngoài là một chiếc áo mỏng màu trắng, lộ ra đường cong duyên dáng trên cổ và còn thấy rõ cả xương quai xanh. Chiếc quần vải như ánh trăng tinh khiết trôi qua trôi lại trên mặt đất, kéo dài hơn ba thước.
 
Ba nghìn sợi tóc đen được dây cột tóc bó lại, đồng loạt rũ xuống trước ngực. Da thịt như tuyết, hai bên gò má ẩn hiện sắc hồng tạo nên một vẻ yểu điệu quyến rũ làm lay động lòng người. Cả thân hình vừa giống như một con bướm theo gió bay lượn giữa không trung, lại vừa giống như băng tuyết thanh tao trong suốt… … Nàng chính là Liễu Mi, so với năm đó càng thêm xinh đẹp, càng thêm động lòng người.
 
- Vương Lâm… là thiếu niên sau lưng đeo một thanh đại kiếm ở Hằng Nhạc phái sao… Đúng rồi, hắn là người năm đó có đôi mắt sáng ngời nhất, không ngờ qua năm trăm năm, hắn đã lọt vào mắt lão tổ. Người này quả không đơn giản… Liễu Mi than nhẹ, đi ra khỏi hang động.
 
- Lưu lại thân ảnh bên trong đạo tâm của hắn, việc này không khó… Chỉ có điều làm như vậy, có đúng không… … Ánh mắt Liễu Mi lộ ra một vẻ bối rối.
 
Lúc này, nam tử tà dị tên Kiền Phong kia từ phía xa đi tới. Ở phía sau hắn còn có một người đi theo, chính là Hồng Điệp.
 
Nhưng hai mắt Hồng Điệp lộ ra vẻ trống rỗng, thân thể không còn một chút sức sống, cứ như là một con rối.
 
Ánh mắt Liễu Mi bình thản, đưa mắt liếc nhìn Hồng Điệp một cái, không nói gì.
 
Kiền Phong dừng lại phía trước cách Liễu Mi ba trượng, mỉm cười để lộ hàm răng trắng nõn, ôn hòa nói :
 
- Sư muội, có phải sư muội muốn xuất quan?
 
Liễu Mi gật đầu, hạ giọng nói :
 
- Kiền Phong sư huynh, người phía sau ngươi có phải là Hồng Điệp?
 
Kiền Phong cười nói:
 
- Hồng Điệp đã chết, đây là người hầu lò luyện của ta, tên gọi là Tuyệt Tình.
 
Liễu Mi cẩn thận nhìn Hồng Điệp, trong mắt hiện lên một vẻ không đành lòng, than nhẹ một tiếng, đi ra khỏi cửa động. Nàng biết sức sống của Hồng Điệp này chính là ý cảnh, dĩ nhiên khi toàn bộ biến mất, sẽ hoàn toàn trở thành con rối của Kiền Phong.
 
Thân là kiêu nữ một đời lại có kết cục như vậy, trong lòng nàng cũng có chút phiền muộn. Trong những năm gần đây, Hồng Điệp là người thứ ba bị thôn phệ ý cảnh và sức sống, mỗi một lần như vậy tu vi của Kiền Phong lại tăng thêm không ít.
 
Lão tổ vì để có thể bồi dưỡng nên Chu Tước nên cũng không để ý.
 
Ánh mắt Kiền Phong chớp động những tia tà dị, nhìn chằm chằm hình dáng Liễu Mi, hạ giọng nói :
 
- Sư muội, sớm muộn cũng sẽ có ngày ngươi trở thành người hầu của ta! Tuyệt tình, ngươi thấy sao?
 
Hồng Điệp phía sau hắn vẫn không nhúc nhích, hai mắt không có ánh sáng, giống như chỉ còn lại một bộ xương khô. Ở một nơi bên trong tu chân quốc cấp một Chu Tước Tinh, một lão già lôi thôi đang gặm chân gà. Lão ho khan vài tiếng, đem miếng thịt gà đã nuốt phun ra ngoài, ngẩng đầu nhìn về hướng Chu Tước Quốc. Sắc mặt lão âm trầm như nước, đang định đứng lên rời khỏi lại chậm rãi ngồi xuống.
 
Sắc mặt lão cực kỳ khó coi, thì thào lẩm bẩm :
 
- Sư huynh, ngươi đã đấu với ta cả đời, chẳng lẽ gần đến lúc chết mà vẫn muốn tiếp tục đấu hay sao… Danh hiệu Chu Tước, năm đó ta thua, để cho ngươi là… Nhưng không phải ngươi hơi quá đáng sao! Tên Vương Lâm này, nếu
hắn có thể sống sót từ tiên giới trở về thì chính là người mà ta chọn. Nếu ngươi giết hắn, ta sẽ giết Kiền Phong!
 
Hắn cầm chân gà trong tay ném đi, ánh mắt chớp nhẹ.
 
- Tuy nhiên nếu tên Vương Lâm này có thể lật ngược thế cờ, đem Liễu Mi trở thành lò luyện, khả năng này cũng rất lớn… Sư huynh, ta muốn xem đệ tử của ngươi cao tay, hay người ta lựa chọn tốt hơn, đảo ngược mới là hứng thú!
 
Vương Lâm đang cưỡi trên Văn Thú, nhắm mắt tĩnh tọa. Hồi lâu sau, hắn mở hai mắt, thầm than một tiếng.
 
- Thương thế trên thân thể đã ổn, nhưng hao tổn nguyên thần thì có chút phiền phức. Hơn nữa trong Chu Tước quốc này, ta vẫn luôn cảm thấy có một mối nguy cơ, loại cảm giác này tuyệt đối không sai!
 
- Thương thế của Hồng Điệp cũng giống như ta, cũng không nhiều lắm. Nhưng hình như nàng có điều cảm ngộ, sau khi bế quan chắc chắn sẽ đột phá. Nếu ta không thể đạt tới Hóa Thần Hậu Kỳ, lần tới chạm trán, sợ là không thể chống cự.
 
Vương Lâm đang trầm tư bỗng nhiên biến sắc. Văn Thú dưới chân lập tức dừng lại, ngơ ngác nhìn bốn phía.
 
- Đấu chuyển!
 
Một thanh âm tang thương đột nhiên từ trong hư vô truyền đến. Ngay sau đó, phía trên không trung lập tức xuất hiện một trận đồ cực lớn.
 
Vương Lâm không chút do dự thu hồi Văn Thú lại, thân mình chợt lóe, thuấn di thoát đi. Chỉ có điều khi ra ngoài trăm dặm, thân mình hắn ầm một cái liền bị bắn đi.
 
Ngay sau đó, trận đồ trên không khẽ động. Một luồng lực đạo khổng lồ từ bên trong điên cuồng phát tiết ra. Vương Lâm kinh hãi, thân mình lập tức bị hút lấy, hướng về phía trận đồ bay tới như cầu vồng.
 
Trong nháy mắt, thân ảnh hắn liền biến mất vào trong trận đồ.
 
Trận đồ chậm rãi tiêu tan. Một lão già đầu bạc xuất hiện giữa không trung, trong miệng lẩm bẩm tự nói :
 
- Tuyết Vực quốc. Lần này các ngươi thiếu nợ lão phu một món ân tình rồi!
 
Người này chính là người ngày đó ngồi bên cạnh Công Tôn Phá. Hắn là ngoại sự trưởng lão của Thiên Ngọc Tông.
 
Cực bắc của đại lục Chu Tước, nơi này là một vùng hoang vắng. Giờ phút này giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một trận đồ cực lớn. Từ bên trong trận đồ có một bóng người bay ra rơi xuống.
 
Thân mình Vương Lâm ở giữa không trung liền nhảy dựng lên, thận trọng nhìn bốn phía. Sau đó sắc mặt không khỏi trở nên âm trầm .
 
Ở phía trước có một người đàn ông trung niên. Phía trước người hắn có một cái bàn, bên trên có một bộ đồ uống trà.
 
Lúc này hắn ngồi ở trên ghế, cầm chén trà, thổi một chút rồi khẽ nhấp một ngụm, ngẩng đầu cười nói :
 
- Anh bạn trẻ Tằng Ngưu, tại hạ là Tông chủ Tuyết Vực quốc Lý Nguyên Phong, thay Hồng Điệp lấy tính mạng của ngươi!
 
- Anh Biến lão quái!
 
Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra bản lãnh của đối phương. Trong lòng không khỏi càng thêm âm trầm. Hắn không nói lời nào, tay phải rạch lên không trung một nhát, định xé rách không gian, lấy Tinh La Bàn để bỏ trốn.
 
Đối mặt với lão quái Anh Biến Kỳ, Vương Lâm biết rõ không thể chống cự, chỉ có thể chạy trốn.
 
Nhưng lập tức, hai mắt Vương Lâm liền hiện lên một tia âm sương. Ngày trước, với bản lãnh của hắn, hắn có thể xé mở một khe không gian dễ như trở bàn tay. Nhưng hiện tại, hắn dốc toàn lực, không ngờ vẫn không thể xé rách được không gian.
 
Việc này cùng với việc bản lãnh của hắn bị hạ cũng không có liên hệ quá lớn. Mặc dù bản lãnh của hắn bị hạ nhưng cũng vẫn là Hóa Thần Sơ Kỳ, quyết không thể có việc không xé được không gian.
 
Người đàn ông trung niên uống trà kia buông chén trà, lắc đầu nói :
 
- Tiểu tử kia, để đề phòng ngừa ngươi chạy trốn, nơi đây đã bị giam cầm, không có cái khe không gian nữa. Tinh La Bàn của ngươi coi như là thứ bỏ đi.
 
Vương Lâm không nói lời nào, xoay người thuấn di đi. Nhưng lập tức, trong mắt hắn vẻ lạnh lẽo càng đậm, phép thuấn di cũng không thể sử dụng!
 
Tinh La Bàn vô dụng. Phép thuấn di cũng vô dụng. Hiển nhiên là đối phương đối với chính mình đã hiểu rất rõ, cho nên mới bày ra thiên la địa võng, không để cho mình có một nửa cơ hội bỏ chạy.
 
Vương Lâm đạp chân một cái, bay nhanh về phía sau.
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện