Vương Lâm thân mình nhoáng lên, biến mất tại chỗ, lúc hiện ra đã ở phía trước nguyên thần kia, đưa tay trực tiếp bắt lấy nguyên thần này.
Nguyên thần ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, đang muốn nói chuyện liền bị Vương Lâm bắt lấy, sau đó ném vào trong Tôn Hồn Phiên. Vương Lâm xoay người nhìn Triệu Tinh Sát đang đứng quan sát cách đó không xa, trầm giọng nói:
- Tiếp theo sẽ là ngươi!
Triệu Tinh Sát nhìn chằm chằm Vương Lâm, bỗng nhiên mỉm cười, nói:
- Lão thất, ngươi giết lão nhị là đã gây ra đại họa, không cần ta ra tay. Chấp pháp trưởng lão đâu, bắt người này giao cho sư tôn ta xử lý!
Vương Lâm thần sắc như thường, lạnh lùng nói:
- Hôm nay ai cản trở Vương mỗ sẽ trở thành kẻ thù của tại hạ!
Nói xong, thân mình hắn tiến về phía trước, vượt qua trăm trượng, trực tiếp hướng tới Triệu Sát Tinh!
Trong đám người của Tử Tông có một số chấp pháp trưởng lão, người nào trên mặt cũng lộ ra vẻ do dự nhìn nhau, không ai dám tiến lên nửa bước.
Triệu Tinh Sát sắc mặt khó coi, lui ra sau vài bước, quay mạnh đầu lại nhìn về phía Bạch Vi và lão tứ, quát:
- Lão tứ!
Nữ tử này trước sau vẫn bình tĩnh, ngẩng đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Triệu Sát Tinh một cái, bình thản nói:
- Ân tình của ngươi ba tháng trước ta đã đền đáp rồi, cũng đồng ý không tranh đoạt danh hiệu Thiên Vận Thất Tử với ngươi, bây giờ hãy cho ta một lý do để ra tay đi!
Triệu Tinh Sát cắn răng một cái, nói:
- Được! Được lắm!
Hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm Vương Lâm, ánh mắt lộ ra một vẻ âm trầm, nói:
- Lão thất, thuật này ta định đến khi tranh đoạt danh hiệu Thiên Vận Thất Tử mới lại sử dụng. Nhưng bây giờ nếu ngươi ép ta, ta sẽ cho ngươi nếm thử trước uy lực của thuật này!
Triệu Tinh Sát nói xong, hai tay bấm quyết, trong miệng niệm ra một loạt chú ngữ phức tạp khó hiểu.
Vương Lâm thần sắc như thường, há mồm phun một cái, Tôn Hồn Phiên lập tức xuất hiện trong tay. Hắn rung lên một cái, lập tức những chủ hồn còn lại không nhiều toàn bộ bay ra.
Vương Lâm chỉ tay một cái, những chủ hồn này lập tức gào thét hướng về Triệu Tinh Sát đánh tới.
Cùng lúc đó, Vương Lâm vung tay phải lên, Khu Thú Quyển ầm một cái hóa thành Xạ Thần Xa dừng ở một bên.
Triệu Tinh Sát ngẩng mạnh đầu, lúc này trên đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện một hư ảnh yêu dị rất lớn. Vật ấy cao chừng trăm trượng, trên đầu có hai sừng, tuy mờ nhạt nhưng lại phát tiết ra một luồng khí yêu tà cực kỳ nồng đậm.
Yêu vật này cực kỳ to lớn, trên thân mình ẩn hiện sắc lam yêu dị, nhất là bàn tay vô cùng lớn, mỗi móng tay trông như một thanh phi kiếm, tất cả đều thể hiện sự bất phàm của vật này.
Lúc này, hư ảnh yêu vật này hai mắt nhắm nghiền, chỉ thấy cái đầu rất lớn chuyển động một chút, cứ như có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Hư ảnh này càng xuống phía dưới lại càng mơ hồ, nhất là bên dưới còn có Triệu Tinh Sát. Người này sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên thi triển thần thông này với hắn mà nói cũng phải chịu không ít gánh nặng.
Giờ phút này, giữa lông mày của hắn có một ký hiệu cổ quái không ngừng lóe ra. Ký hiệu này mỗi lần lóe ra hư ảnh yêu vật phía sau lại ngưng tụ rõ ràng hơn một chút, đồng thời, thân thể Triệu Tinh Sát cũng suy yếu đi vài phần.
Vật ấy vừa hiện ra, lập tức tu sĩ các phái ở bốn phía đều khiếp sợ, tất cả vội vàng đứng dậy, tản ra bốn phía.
Ngay cả sáu Vấn Đỉnh tu sĩ kia trong mắt cũng lộ vẻ sợ hãi.
- Cổ yêu!?
Lão già Vấn Đỉnh Hậu Kỳ, trưởng lão của Thủy Vân Môn - Khương Thiên Tôn trong suốt bảy ngày nay ngồi im không nói lời nào, ngay cả lúc trước Vương Lâm sử dụng ma hỏa cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái, lúc này nhẹ giọng nói.
Trong thanh âm này còn có một vẻ nghi hoặc, hiển nhiên cũng không phải là hoàn toàn khẳng định.
- Khương đạo hữu, vật ấy thật sự là cổ yêu đã từng xuất hiện trong truyền thuyết thời thượng cổ?
Lão già bên cạnh Khương Thiên tôn trầm giọng hỏi.
- Rất giống!
Khương Thiên Tôn trầm ngâm ít lâu, trả lời.
Chủ hồn do Vương Lâm phóng thích ra giờ phút này tuy nhìn thấy yêu vật kỳ dị kia nhưng vẫn tiếp tục lao tới, đánh về phía Triệu Tinh Sát.
Triệu Tinh Sát hai mắt lộ ra những tia kỳ dị, chậm rãi nâng tay phải lên điểm vào hư không một cái. Hư ảnh lớn phía sau bất ngờ cũng theo đó mà hành động, yêu vật kỳ dị kia cũng chậm rãi nâng tay phải lên, cùng với Triệu Tinh Sát điểm vào khoảng không.
Lập tức, một luồng khí tức phức tạp từ ngón tay của Triệu Tinh Sát bỗng nhiên truyền ra, trên thực tế, chuẩn xác mà nói khí tức này chính là từ ngón tay của hư ảnh phía Triệu Tinh Sát phóng ra.
Khí tức này vượt xa linh lực, thậm chí so với tiên lực cũng không kém chút nào, so với ma lực ma hỏa tự nổ của Vương Lâm cũng không hề yếu hơn.
- Yêu lực!
Khương Thiên Tôn hít sâu, trầm giọng nói.
Vương Lâm hai mắt sững lại, chỉ thấy chỗ tay phải Triệu Tinh Sát điểm vào lập tức xuất hiện một cơn lốc xoáy màu đỏ. Cơn lốc xoáy này điên cuồng chuyển động, làm những chủ hồn được phóng thích ra từ Hồn Phiên bất ngờ không thể cưỡng lại, hướng về phía lốc xoáy bay tới.
Triệu Tinh Sát sắc mặt tái nhợt, chỉ thấy hư ảnh to lớn phía sau trên mặt lộ ra một tia màu xanh, hai mắt run rẩy, giống như sắp sửa tỉnh giấc.
Hai mắt Vương Lâm hàn quang lóe lên, trong lòng khẽ động, Tôn Hồn Phiên trong tay lập tức run lên, lá cờ bỗng hóa thành lớn trăm trượng, cuốn ngang ra, lập tức bao lấy những chủ hồn này thu vào bên trong.
Ngay khi những chủ hồn được thu hồi, hư ảnh phía sau Triệu
Tinh Sát bỗng nhiên truyền ra một tiếng rít gào kinh thiên động địa, hai mắt mở ra, lộ ra một ánh mắt làm cho hết thảy sinh linh nhìn thấy trong lòng sẽ chấn động mạnh. Ánh mắt này lạnh một cách dị thường, so với người luyện Vô Tình đạo còn lạnh hơn mấy lần, so với tu sĩ luyện Tuyệt Tình thuật còn lạnh thấu xương gấp ba phần.
Loại ánh mắt này Vương Lâm mới chỉ nhìn qua trong mắt hóa thân của cổ thần thiên đạo sứ giả!
Hư ảnh yêu dị to lớn này nháy hai mắt, lập tức nâng tay phải lên, bỗng nhiên hướng về Vương Lâm nhanh chóng chụp tới. Lúc nó nâng cánh tay lên, thân thể Triệu Tinh Sát có vẻ không thể tự kiểm soát, cũng đồng thời nâng cánh tay lên.
Vương Lâm không nói lời nào, thân mình lui nhanh về phía sau, cùng lúc đó hai tay bấm quyết, bỗng nhiên lui tới bên cạnh Xạ Thần Xa, tay phải vỗ lên trên một cái.
Một tiếng rít gào thật lớn lập tức từ trên Xạ Thần Xa phát ra. Hồn Thú chẳng khuất phục thiên địa tiên ma lập tức từ trên Xạ Thần Xa biến hóa ra, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm yêu vật kỳ dị kia, lại rít gào một tiếng nhằm phía đối phương liều lĩnh xông tới.
Yêu vật kỳ dị kia ánh mắt lóe lên, bỏ qua Vương Lâm mà tập trung vào Hồn Thú, tay phải đổi hướng, bỗng nhiên hướng vào Hồn Thú chộp tới.
Hồn Thú vùng vẫy gầm rú vang vọng trời đất, lập tức toàn bộ thân mình nó hóa thành sao băng, lôi kéo Xạ Thần Xa trực tiếp đâm thẳng vào yêu vật.
Chỉ nghe thấy một tiếng oanh kích vô cùng kịch liệt vang lên khắp phạm vi ngàn dặm, thân mình Hồn Thú bất chấp tay phải của yêu vật trực tiếp xuyên thấu qua, chui thẳng vào bên trong cơ thể của yêu vật này.
Hư ảnh yêu dị to lớn kia trên mặt lộ ra vẻ kỳ dị, tay phải túm vào ngực một cái, bất ngờ lôi Hồn Thú ra, lạnh lùng nhìn thoáng qua, mở to miệng định nuốt vào.
- Nghiệt súc! Cút đi cho ta!
Một tiếng hét lớn từ bên trong tổng tông của Thiên Vận Tông ở phía xa điên cuồng truyền đến.
Thanh âm này vừa xuất hiện, yêu vật kỳ dị kia thân mình lập tức run lên, mắt lộ vẻ giãy giụa, cuối cùng như thể thầm than một tiếng, lập tức buông Hồn Thú ra, toàn bộ thân mình bỗng nhiên thu nhỏ lại, hóa thành một đạo thanh quang quay về bên trong ký hiệu giữa lông mày của Triệu Sát Tinh chớp động dữ dội, lúc này mới từ từ biến mất. Triệu Sát Tinh thân mình run lên, phun ra một ngụm máu tươi, cố chịu đựng sức mạnh phản hồi, nhìn chằm chằm Vương Lâm, khóe miệng lộ một nụ cười u ám.
Sau khi Hồn Thú được thả ra, cực kỳ lạ thường không hề giãy giụa rít gào mà quắc mắt nhìn chằm chằm Triệu Tinh Sát, cuối cùng thân mình nhoáng lên một cái về tới bên trong Xạ Thần Xa biến mất, biến trở lại thành Khu Thú Quyển.
Lúc này một đám mây đỏ từ chân trời mạnh mẽ tiến đến, dừng ở trên không trung, lập tức ngưng tụ lại với nhau, cuối cùng hóa thành một lão già mặc hồng bào. Người này sắc mặt đỏ như lửa, trên người toàn mùi rượu, ở sau lưng đeo một hồ lô thật lớn. Sau khi hiện thân, hắn như say rượu nấc lên một cái rồi trừng mắt mắng:
- Đánh cái gì mà đánh, nếu các ngươi cứ đánh tới đánh lui, lão bất tử Thiên Vận Tử kia sẽ trách mắng ta mất. Bọn đệ tử các ngươi làm hại lão tử rượu mới uống được có một nửa!
Vương Lâm sắc mặt bình tĩnh, tay phải vung lên khoảng không thu lấy Khu Thú Quyển, thân mình khẽ động, tiến một bước đi tới bên dưới tư sư tỷ, sau đó ngồi vào cái bàn trống thứ ba. Chỗ này chính là chỗ ngồi của hắn.
Vương Lâm hất vạt áo, ung dung ngồi xuống.
Triệu Tinh Sát liếc mắt nhìn lão già mặt đỏ một cái, cung kính ôm quyền, nói:
- Đệ tử tham kiến Xích Liệt sư thúc.
Lão già mặt đỏ kia quét mắt liếc nhìn Triệu Sát Tinh một cái, nói:
- Ngươi nhận ra ta?
Triệu Tinh Sát gật đầu, cung kính nói:
- Đệ tử mấy ngàn năm trước khi mới bái nhập Thiên Vận Tông đã từng gặp mặt sư thúc một lần.