Tiên Nghịch

Chương 568: Chu Tước đệ nhất mạc


trước sau

Độ mạnh yếu phôi thể trực tiếp quyết định sự thành công của Nguyên thần thứ hai. Một khi luyện hóa Nguyên thần thứ hai thất bại, đối với tu sĩ sẽ giống như là một lần bị thương nặng Mặt khác, Nguyên thần thứ hai đối với thân thể tu sĩ tổn hao cực kỳ nghiêm trọng. Cho nên hầu hết tu sĩ Vấn Đỉnh không có lựa chọn luyện hóa Nguyên thần thứ hai. Ít nhất trong số những tu sĩ Vấn Đỉnh Vương Lâm đã gặp gần như không có người luyện ra Nguyên thần thứ hai. Về phần tu vi vượt qua Vấn Đỉnh có Nguyên thần thứ hai hay không, Vương Lâm lại chưa từng gặp.
 
- Vật này thân là một trong những Tán ma dưới trướng Cổ ma. Trong thiên hạ này chỉ sợ cực kỳ ít phôi thể có thể vượt qua nó. Lấy vật này luyện hóa Nguyên thần thứ hai, ta hoàn toàn nắm chắc có thể luyện một lần thành công!
 
Vương Lâm thầm nhủ trong lòng.
 
- Lúc này thân thể và Nguyên thần của ta đã hoàn toàn dung hợp, chân chính ổn định tu vi Vấn Đỉnh, không còn nguy hiểm. Hơn nữa vẫn còn chuyện phải lập tức đi làm, kiếm khí còn lại của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu ta nhất định phải đoạt được. Vật ấy để lại trong tay đám đệ tử rác rưởi đó thật quá mức lãng phí!
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, người cũng từ trong hồ đứng dậy.
 
Lúc này hắn mặc bộ áo giáp đen kịt trên người có vẻ giống như Ma Tôn, nhất là tóc dài xõa trên vai lại có một vẻ yêu dị.
 
Vương Lâm sờ sờ áo giáp trên người, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn. Bộ áo giáp này rất mạnh, mặc ở trên người liền có một cỗ ma khí nồng nậm từ trong truyền ra. Chẳng qua ma khí này Vương Lâm không thể hấp thu, cho nên hơi có chút đáng tiếc.
 
- Nói thì như thế, nhưng mặc áo giáp này thi triển thần thông Hóa Ma chỉ, uy lực so với Đạo hóa Hoàng tuyền của ta còn mạnh hơn vài phần. Chỉ là tu vi của ta không đủ, không thể làm cho áo giáp này nhận chủ, không thể nhìn thấu tất cả thần thông ở trong. Tuy nhiên chờ ta luyện hóa Tán ma này thành Nguyên thần thứ hai, uy lực bộ Ma giáp này sẽ hoàn toàn được thi triển ra!
 
Vương Lâm sờ sờ áo giáp vỗ túi trữ vật lấy từ trong ra một cái bao cổ tay.
 
Bao cổ tay này vừa xuất hiện lập tức hóa thành một sợi màu đen bao lấy cánh tay Vương Lâm, ngưng hóa thành hình.
 
- Ngươi, có phải là muốn đi… Lúc này tiếng của Cổ Yêu từ pho tượng kia truyền ra.
 
Vương Lâm xoay người ôm quyền hướng về pho tượng, nói:
 
- Cổ Yêu tiền bối, ngài ba lần giúp ta, ân này Vương mỗ không quên. Lần này đi ra ngoài là thực hiện ước định, tuy nhiên trước lúc đi còn vài việc phải hoàn thành, cần sự trợ giúp của tiền bối.
 
Cổ Yêu trầm lặng một lúc, từ từ nói:
 
- Chuyện gì?
 
Vương Lâm hơi trầm ngâm, vỗ túi trữ vật. Bảo tháp năm xưa Chu Dật tặng được hắn lấy ra.
 
- Vãn bối muốn tìm một kiếm linh, ở trên tháp này có thần thức của nó, xin Cổ Yêu tiền bối tìm giùm.
 
Thần niệm Cổ Yêu đảo qua, nói:
 
- Ở trong quận Thiên Yêu của ta không có khí tức kiếm linh này. Về phần nơi khác ta không biết. Vùng đất Yêu linh quá lớn ta không thể tra xét toàn bộ. Nếu ngươi thu hồi cho ta một yêu, sau khi ta hấp thu có thể dùng phép giúp người tìm phạm vi lớn một lần. Hiện tại với thực lực của ta không làm được, hoặc là ngươi nếu có Tháp Cổ Ma cũng có thể mở rộng thần thức.
 
Vương Lâm thu hồi bảo tháp gật gật đầu, chỉ sang đại hán bị phong ấn trong thủy tinh ở bên cạnh, nói:
 
- Người này, ta muốn.
 
Cổ Yêu lúc này trầm ngâm có vẻ dài, hồi lâu sau mở miệng nói:
 
- Tặng ngươi, nhưng trong trăm năm, ngươi nhất định phải đưa một yêu tới gặp ta.
 
Ánh mắt Vương Lâm nhìn chăm chú, gật đầu:
 
- Ta muốn đi vào trong Cổ Yêu truyền thừa, cảm ngộ cảnh giới kỳ dị kia, luyện hóa thần thông của mình!
 
- Việc này vốn không khó, nhưng ta hiện tại vì ngươi ra tay nhiều lần, đã hoàn thành trọn vẹn giao hẹn với ngươi. Mà ngươi đến bây giờ không có chút xíu cống hiến, cho nên chờ ngươi lấy về một yêu, thì lại nói tiếp việc này!
 
Vương Lâm khẽ mỉm cười, nói:
 
- Có thể. Tuy nhiên với sức lực của một mình ta sợ là có chút khó khăn.
 
- Từ hôm nay trở đi ngươi sẽ là sứ giả của ta, thân phận ở trên yêu Đế. Quận Thiên Yêu của ta bắt đầu chính thức khai chiến với quận Hỏa Yêu để phối hợp. Chờ ngươi tới Thường Đô yêu tuyền của quận Hỏa Yêu, chớ quên khẩu quyết ta truyền cho ngươi.
 
Vương Lâm ôm quyền, tay phải hư không chộp lấy hán tử vây trong thủy tinh, thân hình nhoáng lên một cái trực tiếp đi ra khỏi Long Đàm, thuấn di biến mất dạng.
 
Hắn sở dĩ đưa ra hai yêu cầu là để Cổ Yêu tìm Chu Dạt và tiến vào truyền thừa cảm ngộ đúng là bởi vì trong giao hẹn với Cổ Yêu, đối phương đã nỗ lực rất nhiều, nếu như trước sau mình không có làm được gì sợ là Cổ Yêu sẽ hoài nghi thành ý của mình.
 
Hai yêu cầu này cũng đúng thật là chuyện hắn muốn Cổ Yêu giúp, cũng không muốn từ chối. Như vậy cũng có thể giúp Cổ Yêu thêm một chút nhẫn nại!
 
Cách thành Cổ Yêu hơn vạn dặm, thân hình Vương Lâm bước ra từ hư
vô. Hắn nhìn thoáng qua thủy tinh trong tay, thu vào trong túi trữ vật.
 
- Người này nhất định có quan hệ với Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu, nắm hắn trong tay nói không chừng ngày sau có hiệu quả kỳ diệu.
 
Mắt Vương Lâm lộ trầm tư, thân hình lại dùng thuật Đại Na Di.
 
Vương Lâm liên tục Na Di, mục tiêu là nơi Tử Thử chết trong quận Hỏa Yêu. Nếu không nhìn một lần, Vương Lâm có chút không cam lòng. Phải biết rằng hắn cực kỳ quý trọng kiếm khí của Lăng Thiên Hậu.
 
Thuật Na Di là đại thần thông, Vương Lâm nhiều lần thi triển liền đi vào trong quận Hỏa yêu.
 
Nơi chết của Tử Thử là một mảnh rừng, ở đây đại bộ phận đều trở thành héo rũ, phần thịt chân tay bị cụt còn lại trên mặt đất đã hư thối, dù sao thời gian đã qua mấy tháng.
 
Nhưng xác của Tử Thử vẫn còn ở đó!
 
- Đúng là nơi này, quả nhiên đúng như ta tính. Trong cơ thể người này chắc chắn có bảo bối, bằng không tuyệt đối không có kiếm khí bậc này tràn ra.
 
Trong mắt hắn lộ ra vẻ vui mừng, nhìn chằm chằm xác Tử Thử.
 
Nơi Tử Thử chết cực kỳ hẻo lánh, nếu không tìm kiếm kỹ càng, rất khó chú ý tới một xác chết như vậy Người đàn ông trung niên này thuật tu luyện có liên quan tới chim, thú. Thần thức hắn không mạnh nhưng có thể ký gửi trong chim, thú. Trong một lần tu luyện, chim, chú hắn ký gửi phát hiện ra nơi đây.
 
Người này bị kinh hãi, lập tức nhìn ra xác chết này quái dị vội vàng tìm đến.
 
Hắn nhìn xác chết Tử Thử, thở sâu vỗ túi trữ vật. Lập tức một đám vọ cánh cứng màu đen từ trong bay ra, phát ra tiếng "vù vù" bay tới xác chết.
 
Chỉ có điều đám bọ cánh cứng màu đen này vừa mới tiến vào khoảng mười trượng, trên xác chết lập tức lóe lên từng luồng ánh sáng vàng, tất cả bọ cánh cứng đều bị diệt sạch.
 
Người đàn ông trung niên này không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, hắn nhìn chằm chằm vào xác Tử Thử, thì thào lẩm bẩm:
 
- Chắc chắn có bảo bối!
 
Hắn thở sâu, đang muốn tiếp tục làm phép. Đúng lúc này bỗng một tiếng "hừ" lạnh từ sau lưng hắn truyền đến.
 
Hắn kinh hãi xoay mạnh người lại, tay phải ném xuống, một mảnh mây đen lớn bay ra từ trong tay áo, đây cũng là một đám sâu nhỏ bằng hạt gạo, rậm rạp như đám mây bay về phía sau lưng hắn.
 
Mượn thời cơ này hắn lập tức lui vài bước tập trung nhìn, nhưng lại hít một hơi lạnh thật sâu.
 
Ở phía sau hắn có một người mặc áo giáp màu đen, từng hồi ma khí tràn dày đặc bốc lên, những con sâu hắn tung ra vừa mới đến gần lập tức vỡ vụn từng con mà chết.
 
Người đàn ông trung niên này biến sắc mặt, hắn lại lui ra sau vài bước, ôm quyền nói:
 
- Vị bằng hữu này, vì sao cản ta thu hổi xác chết sư đệ của ta?
 
- Sư đệ của ngươi?
 
Người mặc áo giáp này đúng là Vương Lâm. Hắn sau khi Na Di đến tận đây liền nhìn thấy người này đầy mặt vui mừng nhìn chằm chằm vào xác Tử Thử.
 
- Đương nhiên là sư đệ của ta. Chúng ta là đệ tử phái Hợp Vân, người này tên Chu Khúc, ta tên là Đằng Vân. Hai chúng ta đang tới vùng đất Yêu Linh, một tháng trước Chu sư đệ cùng ta tách ra lại không nghĩ rằng hắn bị độc thủ! Nếu không phải trên người sư đệ có mang theo vật cảm ứng của sư môn có thể phát ra ánh sáng vàng khiến cho ta biết được nơi này. Nếu không Đằng mỗ hôm nay cũng không tìm được xác hắn.
 
Đằng Vân vẻ mặt bi thương, bộ dạng làm ra vẻ đau xót.
 
Đằng Vân này phản ứng có chút nhạy bén, nói lời này lại có biểu tình bi thương, một bộ mặt cực kỳ đau thương. Hắn nói không nhiều nhưng lại bù đắp toàn bộ sơ hở có thể nghĩ tới.
 
Nếu đổi là một người bình thường sợ là ít nhiều sẽ bị lời nói của người này lừa gạt.
 
Vương Lâm lạnh lùng liếc nhìn Đằng Vân một cái, thu hồi ánh mắt bước đi về phía trước. Đằng Vân kia sắc mặt khẽ biến, lui ra sau mấy bước nhìn chằm chằm Vương
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện