Tiên Nghịch

Chương 642: Cắn nuốt


trước sau

Thần thông Trừu hồn này Vương Lâm cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy. Ở Yêu Linh chi địa, hắn đã từng chính mắt thấy Tham Lang xuất ra một toà Tiên sơn pháp bảo, rút ra Sơn hồn.
 
Cảnh tượng lúc đó khiến hắn cực kỳ khiếp sợ. Loại thần thông này rất cường đại, hiển nhiên không phải là thứ mà những tu sĩ thông thường có thể hiểu và nắm giữ được.
 
Lúc này thân thể hắn bị Tán Ma khống chế nên có thể tự mình cảm thụ. Ma trảo này đem tinh hồn của Thiên Huyễn Tinh rút ra, thanh thế này phải gấp ngàn vạn lần so với Tham Lang năm đó.
 
Hết thảy trên thế gian này, dù chỉ là một cây cỏ đều có sinh mạng. Hễ là có sinh mạng thì liền có hồn của chính nó. Hồn này hư vô, mờ mịt, không thể nhìn thấy nhưng có thể cảm thụ được.
 
Cũng giống như phàm nhân đứng dưới một ngọn núi lớn, ngẩng đầu lên sẽ có một cảm giác rung động và áp lực. Uy áp kia là do sơn hồn nhưng người ta chỉ có thể nhìn thấy ngọn núi, mà cũng có chút cảm ứng được hồn của nó.
 
Mỗi ngọn núi, mỗi dòng sông đều có hồn, càng không nói đến một tu chân tinh chứa đầy linh lực.
 
Khác với sự chuyển hoá linh lực trước đó, lúc rút ra tinh hồn, Thiên Huyễn Tinh vẫn không có nửa điểm rung động, nhưng có một cỗ khí tức tang thương từ trên Thiên Huyễn Tinh như thức tỉnh, tràn ra.
 
Cỗ tang thương này cũng không chỉ hình thành trong trăm năm, ngàn năm, vạn năm mà là qua vô số năm tháng dài dằng dặc. Một cỗ khí tức vô bi vô hỉ dâng lên.
 
Bên trong khí tức này chỉ có một loại bao dung. Qua vô số năm tháng dài vô tạn ngưng tụ, bao dung tất cả thiên địa.
 
Tán Ma khống chế thân thể của Vương Lâm, tay phải chụp về phía dưới, cỗ khí tức này lập tức điên cuồng ngưng tụ vào trong lòng bàn tay. Nháy mắt liền biến thành một đoàn sương mù màu xám. Theo cỗ khí tức tang thương này không ngừng dung nhập, đoàn sương mù này bị nén ép dữ dội, từ bên trong truyền ra những âm thanh bang bang như tiếng sấm Trong nháy mắt này có lẽ như bị ảo giác, Vương Lâm dường như cảm giác được Thiên Huyễn Tinh như mất đi sức sống. Cỏ cây xanh tốt trên mặt đất nháy mắt đã héo rũ, sông suối tiêu tan, núi đồi nứt nẻ… Trong trận cười khằng khặc, tay phải Tán Ma xuất ra một trảo, hướng về Tiên nhân hư ảnh kia. Tốc độ một trảo này nhanh như điện, trong một sát na đã mang theo tinh hồn của Thiên Huyễn Tinh đánh tới.
 
Giờ khắc này Vương Lâm có một cảm giác như tự thân mình và tinh hồn Thiên Huyễn Tinh hoà làm một thể. Một kích này không phải là lực lượng của chính mình mà lấy lực lượng của toàn bộ Thiên Huyễn Tinh công kích.
 
Tiên nhân hư ảnh cũng bước về phía trước một bước, tiên lực trong lòng bàn tay do lấy toàn bộ linh lực trên Thiên Huyễn Tinh chuyển hoá mà thành bỗng nhiên vung lên, đánh thẳng về phía Tán Ma.
 
Hai đạo thần thông khó tin mỗi lúc một gần nhau hơn, trong chốc lát đã va chạm với nhau.
 
Ầm ! Ầm ! Ầm !
 
Âm thanh rất dữ dội, vang khắp thiên địa. Nháy mắt có tới ba bốn phần mười trong số những linh mạch trên Thiên Huyễn Tinh đã khô héo mất, mặt đất chấn động, sinh ra một cỗ khí lãng mãnh liệt, từ giữa không trung gào rít tản ra bỗn phía.
 
Trùng kích quá lớn khiến cho tất cả tộc nhân của Huyễn gia đều phải lui lại phía sau, lập tức vận chuyễn linh lực, tiên lực của cơ thể. Nếu không như thế thì dường như khi bị khí lãng này công kích, thân mình bọn họ sẽ lập tức sụp đổ.
 
Lúc này đây, Tiên nhân hư ảnh trên bầu trời bỗng nhiên sụp đổ, hoá thành từng làn khói nhẹ, tiêu tan. Ngay sau khi tiêu tan, một khối ngọc giản ngưng hoá ra.
 
Ngọc giản này vừa xuất hiện liền truyền ra từng trận âm thanh răng rắc, trước con mắt của tất cả tộc nhân của Huyễn gia vỡ vụn, hoá thành tro tàn.
 
Chỉ có điều nháy mắt khi nó vỡ tan, một đạo bạch quang từ bên trong nó loé ra, hoá thành một quầng sáng, bao phủ một phạm vi mười dặm.
 
Sắc mặt của Huyễn gia Lão Tổ tái nhợt. Tổ huấn của Huyễn gia có nói nếu Phúc Trạch ngọc giản vỡ tan thì bên trong còn có một đạo phòng ngự thần thông. Chẳng qua uy lực của thần thông này khá kém, giá trị tồn tại của nó chỉ có tác dụng giúp những tộc nhân Huyễn gia trong thời điểm nguy cơ được một chút thời gian để hoặc là đầu hàng, hoặc cự tuyệt, hoặc lưu lại việc hậu sự.
 
Tay phải Tán Ma rung lên, tinh hồn của Thiên Huyễn Tinh trên đó tan biến.
 
Khí tức tang thương cũng dung nhập trở lại vào trong mặt đất, dần tiêu tan.
 
Một trận chiến này, người được lợi nhiều nhất đó là Vương Lâm. Loại chiến đấu này, với tu vi của hắn thì căn bản không có khả năng trải qua, siêu thoát khỏi cấp độ của hắn.
 
Bất kể là Tiên nhân hư ảnh hay là hồn phách của Tán Ma đều có được thực lực cường đại của tu sĩ bước thứ hai tu đạo. Đối với Vương Lâm mà nói, một trận chiến này coi như mở ra cho hắn cánh cửa vốn luôn bị phong bế chắc chắn.
 
Lúc này đây, một lỗ hổng trên cánh cửa này khiến cho hắn thấy được một trình độ khác, tự mình cảm nhận được lực lượng của một tầng thứ khác.
 
- Đây là thực lực của bước thứ hai tu đạo sao… Tham Lang, Huyễn gia Lão Tổ, Thiên Quỳ Tử so với điểm này, tuy nói cũng đã bước vào bước thứ hai nhưng hiển nhiên bọn họ chỉ mới vừa sờ soạng tiến vào mà thôi. Bước thứ hai của tu đạo,rất đáng sợ !
 
Tâm thần của Vương Lâm rung động !
 
Một trận chiến này, Tán Ma khống chế thân thể hắn, mang đến cho hắn lợi ích lớn không thể tưởng tượng được. Tán Ma thuỷ chung mới chỉ dùng một thức thần thông, nhưng thần thông này cũng vận chuyển thông qua thân
thể của Vương Lâm. Tất cả những người bên ngoài thoạt nhìn nó rất bí ẩn thì dưới con mắt của Vương Lâm cũng rất rõ ràng. Gồm cả vận hành tiên lực, gồm cả Trừu hồn loại khí tức như hiệu lệnh cả trời đất này.
 
Tất cả những điều này đều là mở ra một lỗ hổng thật lớn thông tới bước thứ hai cho Vương Lâm.
 
Do đó khiến cho Vương Lâm chưa từng bao giờ khát khao bước vào bước thứ hai như bây giờ !
 
- So sánh với thần thông này, Tiên vệ khôi lỗi của ta cũng không chịu nổi một kích. Bước thứ hai của tu đạo thực sự quá mạnh ! Mỗi một trận chiến có thể khiến cho một tu chân tinh hoàn toàn sụp đổ. Điều này gần như đã tiến gần đến cấp độ thần thông mà mình thấy được khi chuẩn bị kế thừa Cổ Thần.
 
Không chỉ có hắn, ngay cả tộc nhân của Huyễn gia sau khi chứng kiến trận chiến này đều có chút lĩnh ngộ, như mở ra một mảnh thiên địa mới. Nhưng so với Vương Lâm, thu hoạch của bọn họ quá mức nhỏ bé, không đáng kể.
 
Loại cơ hội này quá hiếm có. Trên thế gian có mấy người có thể bước vào bước thứ hai, tu vi có thể tương đương với tu sĩ có đại thần thông như Lăng Thiên Hầu, lại cùng xuất toàn lực đánh một trận với một người đồng cấp !?
 
Nếu mà chiến thì cũng đánh riêng với nhau, rất ít khi như thế này Tán Ma khống chế thân thể của Vương Lâm, cúi đầu nhìn thoáng qua quầng sáng tiên lực, hừ nhẹ một tiếng, tay phải nắm lại, cách không đánh ra một quyền. Một quyền tuỳ ý này không có đại động tĩnh nhưng lại mang theo ma khí nồng đậm, đánh thẳng vào quầng sáng.
 
Ầm !
 
Quầng sáng xuất hiện vết rạn nhưng vẫn chưa sụp đổ.
 
Bên dưới quầng sáng, sắc mặt của Huyễn gia Lão Tổ tái nhợt.
 
- Lão Tổ, giao Liễu Mi ra đi thôi… Huyễn Phong Thần trầm giọng nói. Nội tâm hắn thầm than, tuy đối phương chỉ là một Vấn Đỉnh mà thôi nhưng pháp bảo và thần thông cũng cường đại đến độ không thể tưởng tượng được. Nhất là sau khi Tán Ma xuất hiện, dù là tu vi của Lão Tổ vẫn chưa giảm xuống cũng không thể địch lại được.
 
Huyễn gia Lão Tổ nhìn Huyễn Phong Thần đã tách ra cách mình không xa rồi thu hồi ánh mắt âm trầm nhìn Liễu Mi ở bên cạnh.
 
- Liễu Mi… Huyễn gia Lão Tổ do dự một chút rồi chậm rãi nói.
 
Chỉ có điều không đợi hắn nói xong, đôi mắt xinh đẹp của Liễu Mi nhìn về phía Lão Tổ, đưa tay gạt vài sợi tóc bay loạn trước mặt, hạ giọng nói :
 
- Sư phụ, Liễu Mi mà đi ra thì chắc chắn phải chết không nghi ngờ !
 
- Ầm Quầng sáng tiên lực lại thừa nhận thêm một kích của Tán Ma, vết nứt gãy càng nhiều, rõ ràng nháy mắt sẽ hoàn toàn sụp đổ. Tiếng cười khằng khặc của Tán Ma đã truyền cả vào bên trong.
 
Thần sắc của Huyễn gia Lão Tổ âm trầm. Hắn không cam lòng cứ thế giao Liễu Mi ra. Nhưng lúc này nếu không giao ra, sau khi Tán Ma xuống thì với khả năng của bản thân thì căn bản là không thể kháng cự. Thiên gia không giúp đỡ, Hứa gia rõ ràng đã đáp ứng nhưng đến giờ vẫn chưa xuất hiện, hiển nhiên là đã xuất hiện biến cố. Lúc này hết thảy đều phải tự dựa vào bản thân mình mà thôi.
 
Ánh mắt của lão lộ ra hàn quang, nhìn chằm chằm vào Liễu Mi, cắn răng nói :
 
- Liễu Mi, đi ra cũng chết ! Không bằng ngươi đem ý cảnh cho lão phu, để lão phu đạt tới Vô Tướng Thiên Ma đạo, như thế có lẽ lão phu thực sự có khả năng liều mạng !
 
Hắn thu Liễu Mi làm đồ đệ mục đích đó là để làm lộ ra một tia Vạn Huyễn Thiên Ma đạo !
 
Vị Tiên nhân của Huyễn gia từng để lại hai bộ thần thông ý cảnh, phân làm Thiên Ma đạo và Vô Tướng đạo. Tuy nhiên, tu luyện Thiên Ma đạo quá mức khó khăn, cho đến nay trong tộc nhân của Huyễn gia cũng không có ai chân chính luyện thành.
 
Hai thần thông này thực tế là cùng theo một đạo ý cảnh chia ra. Một đạo ý cảnh đó chính là Vô Tướng Thiên Ma đạo. Vô Tướng Thiên Ma đạo chính là do Tổ tiên của Huyễn gia trong một lần minh tưởng Thiên Ma ở bên trong và bên ngoài giằng co, kết hợp với cảm ngộ của bản thân mà đột nhiên ngộ ra khi Tiên giới sụp đổ còn chưa sụp đổ. Chẳng qua Tiên nhân không tu luyện ý cảnh, cho nên một đạo cảm ngộ này được hắn lưu lại, truyền cho cho hậu nhân.
 
Hậu nhân của Huyễn gia, khi Tiên giới sụp đổ, mất đi bảo hộ chính là nhờ vào Vô Tướng Thiên Ma đạo mà vẫn đứng vững được. Dù vậy cho đến hôm nay cũng chỉ là hữu danh vô thực.
 
Bởi vì Vạn Huyễn Thiên Ma đạo của Liễu Mi nên Huyễn Vô Tình mới có tâm tư chủ động thu nàng làm đệ tử, để ngày sau cắn nuốt. Do đó mới không tiếc tu vi bị giảm xuống để nâng cao tu vi của nàng.
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện