Vương Lâm không chắc có phải gặp lại ngón tay của Cổ Thần nữa hay không, nếu không sẽ may mắn chạy thoát. Một khi bị Vọng Nguyệt đuổi kịp thì chắc chắn sẽ chết.
Nguyên thần Vương Lâm dung nhập vào trong Tinh La Bàn, nó sử dụng tốc độ đạt đến mức không thể tin được. Khoảng cách giữa nguyên thần vào Vọng Nguyệt dần dần trở nên cân bằng, tuy nguyên thần không thể chạy thoát nhưng vẫn giữ được một khoảng cách nhất định.
Nhưng phi hành với tốc độ này sẽ làm cho nguyên thần Vương Lâm tiêu hao cực kỳ nghiêm trọng. Hắn vốn đã bị trọng thương, lúc này thương thế lại ngày càng nặng, nguyên thần lại trở nên hơi ảm đạm.
Vương Lâm chạy từ La Thiên Bắc vực sang La Thiên Nam Vực!
Phi hành với tốc độ cao trong một khoảng thời gian dài làm nguyên thần Vương Lâm càng ngày càng yếu, dường như sắp không gắng gượng nổi đến nơi. Nhưng tốc độ của Vọng Nguyệt ở phía sau cũng chậm lại, đặc biệt là khi đi vào khu vực ranh giới giữa La Thiên Nam Bắc Vực, Vọng Nguyệt đã hoàn toàn dừng lại. Nó phát ra vài tiếng gầm rống rầu rĩ nhưng không dám vượt qua.
Vương Lâm ngẩn người ra nhưng lại điên cuồng gia tăng tốc độ. Rất lâu sau hắn đã cảm thấy Vọng Nguyệt vẫn luôn bám theo phía sau lại không đuổi theo nữa, mà khoảng cách lại càng ngày càng xa.
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, trong ánh mắt vẫn còn lộ ra một tia sợ hãi.
- Vọng Nguyệt này quả thật là quá mạnh, nếu tốc độ không nhanh thì ngày hôm nay ta chắc chắn phải chết! Nếu so sánh những miêu tả về Vọng Nguyệt trong ký ức của Đồ Ti đối với Vọng Nguyệt này thì ngoại trừ vẻ bề ngoài giống nhau, những thứ khác căn bản không phải cùng một loại. Vọng Nguyệt này vì sao lại quá mạnh như vậy?
Vương Lâm quay đầu lại nhìn La Thiên Bắc Vực ở phương xa, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư.
- Với sức mạnh của Vọng Nguyệt vì sao nó lại không dám tiến vào chỗ này? Chẳng lẽ chỗ này có cái gì đó làm nó cảm thấy sợ hãi sao?
Vương Lâm suy nghĩ lại không ra được manh mối, hắn thầm than một tiếng, nhìn qua tình trạng nguyên thần của mình rồi cười khổ.
- Tuy lớp màng nguyên thần bị phá vỡ đúng là một chuyện tốt, nhưng mất đi xác thịt thì muốn ngưng tụ lại một cái không biết phải tốn mất bao nhiêu thời gian nữa. Nếu đoạt xá, lại có rất nhiều hạn chế, cơ thể mà không tốt thì lợi bất cập hại.
Trầm ngâm một lát, Vương Lâm phóng thẳng về phía trước không chút do dự.
- Lúc này việc cần làm trước tiên là phải tìm một chỗ bế quan để luyện hóa nửa khúc xương Vọng Nguyệt này. Để xem có thể làm hạt châu thiên nghịch viên mãn hay không, sau đó là ngưng tụ lại thân thể.
Ánh mắt Vương Lâm lấp lánh, hắn phóng thẳng về tinh không vô tận ở phía trước.
Vọng Nguyệt ở phương xa, trong hai mắt khổng lồ của nó hiện ra vẻ do dự. Một lúc lâu sau thân thể nó chậm rãi lui lại. Trong ký ức của nó hình như có người từng cảnh cáo không cho tiến vào địa phương này.
Nhưng ký ức này đã quá lâu rồi, dĩ nhiên cũng rất mơ hồ, nhưng cảm giác khủng hoảng ngày xưa vẫn khắc sâu vào trong trí nhớ, mặc dù là bây giờ cũng trực tiếp ảnh hưởng đến tư duy của nó.
Vọng Nguyệt dần lui về phía sau, những xúc tua khắp toàn thân nó đung đưa qua lại, từ xa nhìn lại sẽ thấy một luồng uy áp khổng lồ làm người khác phải sợ hãi. Có những tu sĩ trên đường đi nhìn thấy Vọng Nguyệt, nhưng vừa liếc mắt nhìn qua thì lông tóc toàn thân đã dựng ngược lên, tâm thần chấn động mạnh. Bọn họ quay người lại bỏ chạy chỉ hận tốc độ mình quá chậm.
Đến phạm vi Ngũ Đại Chủ Tinh trên La Thiên Bắc Vực thì Vọng Nguyệt ngừng lại rồi cơ thể co rút thành một khối cầu, nó cuốn cự đỉnh vào trong cơ thể. Tất cả xúc tua chậm rãi thu lại rồi dung nhập vào trong cơ thể Vọng Nguyệt.
Từng luồng sương mù từ trong cơ thể Vọng Nguyệt tràn ra tạo thành một vùng sương tràn ngập khắp bốn phía.
Vọng Nguyệt lại bắt đầu trạng thái thứ hai, bắt đầu ngủ.
Nhưng lần này vị trí nó chọn lại rất gần La Thiên Bắc Vực. Tất cả tu sĩ ở đây đều cảm thấy tê dại trong lòng, chỗ này quá gần Ngũ Đại Chủ Tinh.
Trên một tinh cầu vẫn còn rất nguyên thủy trong tinh không La Thiên Bắc Vực, ở đây linh khí không đậm nhưng cũng có phàm nhân trú ngụ. Vào một ngày, trên không rơi xuống một vật toàn thân lấp lánh những tia sáng bảy màu, vật đó rơi ầm ầm xuống một vùng đồng bằng phía bắc tinh cầu.
Tất cả xương cốt toàn thân Tham Lang đều vỡ vụn, xác thịt tan vỡ, nguyên thần cũng bị hao tổn. Nhưng hắn lại không chết.
Không những không chết, vẻ mặt hắn còn lộ ra vẻ vui mừng như điên.
Trước khi hắn đến La Thiên Tinh Vực thì trong cơ thể có rất nhiều lạc ấn, những lạc ấn này đều là của những cường giả có thể dễ dàng giết chết hắn. Nhưng khi một chỉ Cổ Thần tiến đến bên người lại dùng một loại biến hóa kỳ dị làm cho những lạc ấn trong cơ thể hắn tan vỡ.
Chỉ còn tồn tại duy nhất đạo lạc ấn của Thiên Vận Tử.
- Chỉ cần cho lão phu thời gian, lão phu sẽ tin có một ngày khôi phục trở lại.
Tham Lang hít vào một hơi thật sâu, cơ thể hắn chậm rãi trầm xuống rồi biến mất trên đồng bằng.
Từ ngày hôm nay tất cả phàm nhân đang sống trên tinh cầu bình thường này đều ngửi thấy một mùi tanh tưởi như có như không. Nhưng có thăm dò như thế nào cũng không thể tìm ra được nơi tỏa ra mùi vị này.
Giống như mùi tanh này từ trong mặt đất truyền ra ngoài vậy.
Lúc này Vương Lâm đang bay trên La Thiên Nam vực. Hắn không đi tìm những tu chân tinh có tu sĩ sinh sống, mà mục tiêu của hắn lại đặt lên những tinh cầu bỏ hoang.
Trong ngyên thần của Vương Lâm mơ hồ cảm giác được có một địa phương trên La Thiên Nam Vực làm cho hắn cực kỳ thoải mái. Vương Lâm vô thức bay đi, hình như đã càng ngày càng gần. Mặc dù nguyên thần của hắn đã bị thương nhưng lại có một vài chuyển biến tốt đẹp.
Dần dần địa phương mà Vương Lâm đang tìm kiếm càng lúc càng gần. Khi hắn nhìn về phía vị trí làm mình cực kỳ thoải mái ở phương xa thì trong mắt lại lộ ra những tia sáng kỳ dị.
Trước mặt hắn là một tầng được tạo thành bởi rất nhiều tảng đá to nhỏ giống như bị một lực lượng thần kỳ điều khiển, đá dày đặc bao phủ khắp chung quanh tạo thành một bức tường thiên nhiên kiên cố.
Vương Lâm có thể cảm giác được địa phương làm hắn cực kỳ thoải mái chính là ở bên trong những lớp đá này. Hắn trầm ngâm trong chốc lát, thân thể chưa động mà từ trong Tinh La Bàn huyễn hóa ra. Vương Lâm cầm lấy xương Vọng Nguyệt rồi dùng tâm niệm điều khiển, con rối Tiên Vệ lập tức lóe lên rồi đi xuyên qua những tầng đá chậm rãi tiến vào bên trong.
Tầng đá này rất lớn, Tiên Vệ bay một hồi lâu mà chưa tiến vào được bên trong, nhưng lại có những cảnh tượng kỳ dị hiện ra trước mắt.
Đây là một tinh cầu bỏ hoang, tinh cầu này không lớn, thậm chí nó chỉ bằng một nửa Vân Tinh.
Nhưng trên tinh cầu này lại có những luồng lôi quang và sấm sét xẹt qua lại, giống như nó bị một hàng rào điện bao quanh. Sấm sét ở đây giống như vô cùng vô tận, chúng không ngừng hạ xuống.
Tinh cầu vô danh này ở một nơi cực kỳ hẻo lánh trên La Thiên Nam Vực, hơn nữa ở bên ngoài còn có một tầng đá bao phủ nên không dễ bị người khác phát hiện.
Một tia thần thức của Vương Lâm ở trên người Tiên Vệ nên tất nhiên hắn nhìn thấy được toàn bộ tinh cầu này. Loại cảm giác thoải mái càng lúc càng gần, nhưng hắn cũng hiểu chỗ thật sự làm hắn cảm thấy thoải mái cũng không phải là tinh cầu nhỏ bé này mà phải ở sâu bên trong lớp đất đá. Nhưng nơi đây có một loại sức mạnh kỳ dị có thể hạn chế dùng thần thức điều tra, nên hắn không thể nhìn rõ được toàn cảnh.
Nói như vậy cũng chỉ là tương đối, khi Vương Lâm nhìn thấy tiểu tinh cầu này, thì cảm giác thoải mái được sinh ra còn yếu hơn rất nhiều so với việc ở sâu bên trong tầng đá.
- Đây là một chỗ tuyệt vời để làm động phủ!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hắn cuốn quanh nửa khúc xương Vọng Nguyệt rồi phóng thẳng vào trong tầng đá. Dần dần hắn đã cùng Tiên Vệ tận mắt nhìn thấy tiểu tinh cầu tràn đầy lôi điện.
- Chỗ này phải dựa vào hoàng thiên mới có thể cảm ứng được, ở đây thì những vết thương sẽ khôi phục cực nhanh!
Vương Lâm trầm ngâm trong khoảnh khắc, Tiên Vệ tiến lên phía trước mở đường rồi cả hai phóng thẳng vào tiểu tinh cầu.
- Trước tiên cứ ở chỗ này để vết thương khôi phục và ngưng luyện cơ thể, sau đó ta sẽ đi vào sâu bên trong tầng đá xem thử.
Vương Lâm biết sau khi nguyên thần của mình nuốt vào nửa con thái cổ Lôi Long thì đã bị dị hóa. Tất cả những thần thông về lôi đối với hắn không có bất kỳ tác dụng nào, chỉ cần lôi không vượt quá mức độ quyền lực của Lôi Long ở thời kỳ thái cổ là được.
Khi xác thịt Vương Lâm tan vỡ, một chỉ của Cổ Thần lại xé toạc tấm màng trên nguyên thần làm cho nó thoát khỏi sự vây khốn. Nhưng trước đó hắn cũng bị thương, sau đó lại phải bỏ chạy quá sức nên vết thương ngày càng nặng.
Lúc này khi tâm tình lắng xuống Vương Lâm mới hiểu ra tất cả mọi chuyện, còn trước đó hắn không thể hiểu nổi vì sao nguyên thần của mình lại có thể tự tìm đến nơi này được.
Nhưng từ lúc này hắn đã hiểu, nếu thái cổ Lôi Long bị thương thì nhất định sẽ đi tìm một địa phương tràn đầy lôi điện, chỉ có những nơi như vậy Lôi Long mới nhanh chóng được khôi phục trở lại, mới có cảm giác cực kỳ thoải mái, thậm chí còn cảm thấy an toàn.
Sau khi thân thể Vương Lâm tan vỡ, nguyên thần thoát khỏi trói buộc thì giống như một con thái cổ Lôi Long, vậy nên nó mới có thể thu hút hắn đi đến chỗ này.
Sau khi hiểu rõ tất cả mọi chuyện, lúc này Vương Lâm mới trở nên thản nhiên. Hắn đưa mắt nhìn tiểu tinh cầu tràn đầy lôi quang ở phía trước, cũng không khỏi cảm thấy có chút thân thiết giống như đã trở về quê hương.
Sau đó Vương Lâm phóng vào bên trong, lôi quang nổ ầm ầm liên tục lọt vào tai. Bầu không khí tràn ngập sấm sét lan tỏa lên người lập tức làm Vương Lâm xuất hiện một luồng cảm giác rất dễ chịu.
Cảm giác này trực tiếp tiến vào nguyên thần Vương Lâm, giống như có một đôi tay mềm mại đang khẽ vuốt ve bên trong.
Lúc này nguyên thần Vương Lâm đột nhiên tỏa ra lam quang, những luồng sấm sét liên tục dung hợp vào trong nguyên thần rồi vận chuyển qua lại. Có một bộ phận nhỏ sấm sém chuyển lên trên khúc xương Vọng Nguyệt làm cho dãy núi khổng lồ này phát ra những âm thanh đùng đùng.
Nhưng con rối Tiên Vệ lại lập tức dừng bước lại, trong đôi mắt linh động lộ ra một tia do dự hiếm thấy, hình như nó có vẻ sợ lôi quang.
Vương Lâm quay đầu lại, trong ánh mắt hiện lên sự cân nhắc.
Tiên Vệ vốn cũng không sợ sấm sét, dù sao khi luyện chế vật này Vương Lâm cũng thổi vào một chút thần khí, bên trong cũng ẩn chứa uy lực của sấm sét. Hơn nữa những năm gần đây Tiên Vệ chiến đấu cũng thường gặp phải thần thông lôi hệ, nhưng trước đó lại chưa từng do dự như thế này bao giờ.
-Chẳng lẽ lôi quang ở đây có gì đó kỳ dị?
Ánh mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng, hắn cẩn thận quan sát lôi quang đang xẹt qua lại trên thân thể, trong mắt hiện ra một tia sáng giống như đã hiểu.
Lôi quang ở đây là tự nhiên, không phải do bất kỳ pháp thuật thần thông nào huyễn hóa ra, đặc tính của nó cực kỳ giống nguyên thần chi lôi của Vương Lâm.
-Thảo nào con rối Tiên Vệ lại sợ hãi như vậy. Lôi phân ra thành tiên thiên và hậu thiên, hậu thiên là do các loại thần thông biến hóa ra, còn tiên thiên thì không phải là thần thông mà do trời đất sinh ra.
Tâm thần Vương Lâm khẽ động, con rối Tiên Vệ lui người ra phía sau rồi khoanh chân ngồi tĩnh tọa ở một chỗ rất gần tầng đá khổng lồ bên ngoài.
Vương Lâm xoay người, hắn thu Tinh La Bàn, ôm lấy xương Vọng Nguyệt rồi chậm rãi bay vào bên trong tinh cầu lôi quang.
Khi Vương Lâm đi vào sâu bên trong thì lôi quang ngày càng dày đặc, hầu như đã đạt đến mức độ cực kỳ đáng sợ. Nếu là người khác thì chắc chắn cũng sẽ làm như Tiên Vệ khôi lỗi mà chọn cách rút lui. Dù sao thì lôi điện ở chỗ này cũng đã vượt qua mức độ chịu đựng của cơ thể.
Nhưng đối với Vương Lâm, mà đặc biệt là sau khi xác thịt tan vỡ thì chỗ này không có bất kỳ ảnh hưởng nào. Ngược lại hắn càng đi sâu vào bên trong, cảm giác thoải mái lại càng lúc càng mạnh.
Nếu xác thịt Vương Lâm vẫn còn nhất định sẽ có hạn chế, cho dù đi vào chỗ này thì nhục nhân cũng không thể chịu đựng nổi. Nhưng bây giờ hắn đang ở trong tình trạng âm soa dương thác nên dùng tốc độ cực nhanh vượt qua lôi quang đi sâu vào trong tinh cầu.
Tất cả mọi thứ đập vào mắt Vương Lâm đều là lôi quang phóng qua xẹt lại. Toàn bộ bên trong tinh cầu đều dược sấm sét bao phủ dày đặc, giống như hắn đang đi thẳng vào Lôi Ngục.
Vương Lâm nhìn lôi quang tràn ngập khắp mặt đất, cảm giác thoải mái trong nguyên thần càng lúc càng nồng đậm. Trên mặt đất không có bất kỳ cây cỏ nào, không có bất kỳ sinh linh nào có thể tồn tại trong hoàn cảnh này.
Dù sao thì nơi đây lôi quang cũng quá nhiều đã cắt đứt tất cả những sự sống.
Tạo hóa thật thần kỳ, nếu ở bên ngoài tầng đá thì sẽ không thể phát hiện ra chỗ này, nếu trong nguyên thần của Vương Lâm không có phản ứng thì chắc chắn sẽ không thể tìm đến nơi đây được.
Chỗ này tuy không có bất kỳ sinh linh nào tồn tại, nhưng lại có những luồng sinh cơ nồng đậm từ trong mặt đất bay ra với mức độ khổng lồ không thua kém bất kỳ một tu chân tinh tràn đầy linh khí nào.
Nhưng ở đây lại không có bất kỳ tia linh khí nào tồn tại, vì dưới những luồng lôi quang dày đặc thì bất kỳ tia linh khí nào bay ra cũng đều bị sấm sét đánh tan.
Trời đất đều bị bao phủ vào bên trong những luồng lôi quang cực mạnh,
rất nhiều lôi điện từ trên trời giáng xuống tạo ra những tiếng nổ ầm ầm. Mặt đất hấp thu lôi quang rồi lại hóa thành những con rắn điện xẹt qua lại khắp mọi nơi giống như Lôi Trì.
Trong mắt Vương Lâm lộ ra những tia sáng kỳ dị, địa phương này rất tuyệt vời đối với hắn.
-Người nào ở đây dùng lôi điện để tu luyện Lôi Nguyên Thuật thì chắc chắn sẽ có thành công lớn!
Nguyên thần Vương Lâm rơi xuống mặt đất giống như rơi vào trong một hố sâu tràn đầy lôi quang. Rất nhiều điện quang trên mặt đất chậm rãi lan vào trong nguyên thần.
Ngay cả một nửa xương của Vọng Nguyệt, lúc này cũng bị lôi quang bao quanh.
Cơ thể Vương Lâm khẽ động, nửa đoạn xương của Vọng Nguyệt lập tức rơi đánh ầm trên mặt đất, giống như trên tinh cầu này xuất hiện thêm một dãy núi. Cơn chấn động mạnh làm cho tinh cầu này phải rung lên.
Chuyện này giống như ném vào trong hồ nước một tảng đá khổng lồ tạo ra những con sóng lớn tỏa ra khắp bốn phía. Trên tinh cầu lôi quang xương của Vọng Nguyệt giống như một tảng đá lớn đập thẳng xuống làm cho những mảng lôi điện khổng lồ mạnh mẽ lan ra khắp bốn phía.
Mức độ đậm đặc của lôi quang so với vừa rồi còn liên tục tăng lên gấp mấy lần. Đặc biệt là những tiếng sấm nổ ầm ầm cứ vang lên liên tục giống như từ thời viễn cố truyền lại.
Nguyên thần Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, thái cổ Lôi Long vẫn chưa được hoàn toàn hấp thu. Trong nguyên thần vẫn còn một sợi tơ nhỏ, sau khi uốn éo một lúc thì tạo thành hình dáng Lôi Long.
Hai tay Vương Lâm bấm pháp quyết rồi đặt lên hai đầu gối, trong mắt Vương Lâm lôi quang lấp lánh. Hắn khẽ hút vào, mặt đất Lôi Trì lập tức hỗn loạn giống như dòng nước, những cơn sóng nổi lên rồi phóng thẳng về phía Vương Lâm ngưng tụ lại.
Những tiếng sấm động rẹt rẹt nổi lên khắp bốn phía, đồng thời cũng có rất nhiều tia lửa bắn thẳng ra. Mỗi một tia lửa này đều ẩn chứa lôi uy của trời đất có thể làm cho những tu sĩ bước thứ nhất phải biến sắc.
Vương Lâm chậm rãi nhắm chặt mắt lại để mặc cho lôi quang tùy ý dung nhập vào trong nguyên thần. Bên ngoài cơ thể hắn lôi quang vẫn rất nồng đậm, liên tục kéo dài trên mặt đất tạo thành một mạng lưới lôi cầu ngưng tụ lại rồi bắn ra bốn phía quanh cơ thể Vương Lâm.
Vương Lâm đang ngồi bên trong lôi cầu, từng đạo lôi quanh rơi lên trên người, sau khi vận chuyển một vòng khắp toàn thân thì biến mất.
Quá trình đó cứ lặp đi lặp lại, Vương Lâm đã quên mất thời gian, toàn bộ tâm thần hắn đều đã dung nhập vào trong lôi quang. Một luồng uy áp cuồn cuộn chậm rãi hiện ra khắp bốn phía rồi bị nguyên thần Vương Lâm hấp thu.
Toàn bộ tinh cầu lôi quang từ bên ngoài nhìn vào, ngoại trừ lôi quang dồn dập và hung tàn thì hình như không còn bất kỳ điều gì khác lạ. Con rối Tiên Vệ đang ngồi trên một khối đá lớn ngoài tinh cầu lôi quang, nó tuy đang nhắm mắt tĩnh tọa nhưng thần thức lại tản ra. Nếu bốn phía có xuất hiện bất kỳ biến động hoặc biến cố nào có thể uy hiếp đến Vương Lâm thì nó sẽ xuất thủ ngay.
Trung thành là một chuyện mà năm xưa được tiên đế coi trọng nhất để sáng tạo ra con rối tiên vệ.
Thời gian chậm rãi trôi, nháy mắt đã qua mười năm, năm tháng không để lại bất kỳ dấu vết nào. Ngay cả trên tinh cầu lôi quang Vương Lâm đang tĩnh tọa, cũng chỉ có lôi quang ít đi một chút chứ không có bất kỳ biến hóa nào khác.
Con rối Tiên Vệ ngồi bên ngoài tinh cầu lôi quang mười năm không chút nhúc nhích. Nó chỉ yên lặng ngồi đó bảo vệ giống như đây là một trách nhiệm của cả đời, nó đợi chờ năm tháng trôi qua cho đến ngày có thể khôi phục lại tự do.
Lúc này chỗ Vương Lâm đang ngồi tĩnh tọa trên tinh cầu lôi quang đột nhiên xuất hiện một lôi cầu khổng lồ, lôi điện trên bầu trời liên tục hàng lâm rơi lên lôi cầu rồi lại nhanh chóng bị nó hấp thu.
Lúc này ngay cả những tia lôi điện đang được đánh xuống ở rất xa cũng bị thu hút, chúng đột nhiên vặn vẹo rồi phóng tới lôi cầu.
Vương Lâm ở trong quả cầu lôi quang, nguyên thần liên tục ngưng luyện khôi phục lại vết thương. Nơi đây đối với hắn là địa điểm thích hợp nhất để chữa thương, thiên lôi vô tận giống như một đan dược tuyệt vời nhất của thế gian liên tục bị Vương Lâm hấp thu. Vết thương của hắn đã dần khôi phục lại.
Thoáng cái đã trôi qua mười năm, vào một ngày, nguyên thần Vương Lâm ở trong lôi cầu chậm rãi mở to hai mắt, trong mắt hắn ẩn giấu uy lực của sấm sét. Trong khoảnh khắc khi hắn mở mắt, lôi cầu khổng lồ đang bao bọc khắp bốn phía đột nhiên nổ ầm lên rồi tan vỡ, giống như một đạo lôi pháp thần thông khổng lồ đã được hoàn thành rồi sinh ra những con sóng tròn tản ra khắp nơi.
Nhưng trong nháy mắt khi tất cả lôi điện tản ra Vương Lâm lại há miệng hít vào, những vòng tròn lôi pháp giống như bị ngừng lại và không thể lan ra ngoài được nữa. Ngay sau đó thời gian giống như quay ngược trở lại, lôi pháp nhanh chóng co rút, cuối cùng tất cả đều bị Vương Lâm hút vào trong miệng.
Giờ khắc này toàn thân Vương Lâm đều có lôi quang chạy qua xẹt lại giống như đang được mặc một bộ giáp lôi điện, mái tóc không gió mà tự bay rồi phát ra những luồng lôi quang vô tận.
-Nếu không phải ở chỗ này thì cần phải có một khoảng thời gian gấp đôi mới làm cho nguyên thần khôi phục trở lại.
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
-Việc quan trọng nhất bây giờ là phải khôi phục lại thân thể! Ngưng luyện cơ thể cũng không phải chuyện những tu sĩ bình thường có thể làm được, phương diện này liên quan đến Cổ Thần Quyết!
Vẻ trầm ngâm trong mắt Vương Lâm lại càng nồng đậm.
Năm xưa thân thể hắn đã từng tan vỡ một lần, phải dùng pháp thuật Cổ Thần Quyết mới có thể khôi phục trở lại.
-Cổ Thần Quyết vẫn do bản tôn tu luyện, nhưng mượn một vài bí thuật trong Cổ Thần Quyết để khôi phục lại cơ thể là chuyện ta có thể làm được!
Trong mắt Vương Lâm lộ ra một tia quyết đoán, hắn dang rộng hai tay bắt những đạo ấn quyết kỳ dị, ấn quyết này đến từ trong ký ức của Cổ Thần Đồ Ti.
Đột nhiên một luồng khí tức tang thương từ trên những ấn quyết trên hai tay Vương Lâm tỏa ra bao phủ khắp trời đất. Trong luồng khí tức này có một đạo lôi uy dung nhập vào.
Hai tay Vương Lâm chậm rãi đặt ở hai bên trái phải trên mặt đất, trong miệng hắn truyền ra vài chú ngữ phức tạp và khó hiểu. Hai mắt hắn lúc này tràn ngập những tia sáng kỳ dị.
-Ngưng!
Vương Lâm nói ra một chữ.
Trong nháy mắt mặt đất Lôi Trì giống như lập tức hóa thành một cái ao nước, lúc bắt đầu thì chậm rãi nhưng đến lúc cuối cùng lại tuôn trào. Lấy Vương Lâm làm trung tâm, tất cả những con sóng ở bốn phương tám hướng điên cuồng phóng tới.
Đi theo hai tay Vương Lâm đang đặt trên mặt đất, lôi quang ở bên trong Lôi Trì lập tức chui vào với tốc độ cực nhanh. Nhưng chúng không phải dung nhập vào sâu bên trong nguyên thần của Vương Lâm mà tất cả đều ngưng tụ trên hai cánh tay và bàn tay.
Những cảm giác đau xót chậm rãi truyền ra từ trên hai cánh tay Vương Lâm, loại cảm giác này chỉ sau khi có thân thể mới cảm nhận được. Vương Lâm không cúi đầu mà thần thái rất nghiêm túc, hai mắt nhắm chặt, tư thế ổn định như núi Thái Sơn.
Một số lượng lôi quang khổng lồ dũng mãnh tiến nhập vào Vương Lâm giống như muốn hấp thụ tất cả sấm sét trên mặt đất. Nếu từ trên trời nhìn xuống thì có thể rõ ràng nhìn thấy lôi quang trên mặt đất đang chậm rãi giảm bớt với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, tất cả đều ngưng tụ về phía Vương Lâm.
Từng tia chớp chói mắt lóe trên hai tay Vương Lâm, giống như giữa trời đất có một lực lượng không tên nắm giữ tất cả sấm sét, hình như chỉ cần trở tay là có thể làm cho sấm sét phải khuất phục.
Hai tay của Vương Lâm đang dần hấp thụ một số lượng sấm sét không thể tưởng tượng nổi và đã bắt đầu ngưng thực. Từng điểm sáng tỏa ra, lôi quang đã như ẩn như hiện trên hai tay hắn.
Những điểm sáng này tùy theo sự hấp thu của Lôi trì trên mặt đất mà càng lúc càng nhiều rồi cuối cùng đã trở nên dày đặc, chúng tương hỗ lẫn nhau giống như có một lực lượng thần kỳ lôi kéo. Hai bên chậm rãi khép lại tổ hợp với nhau thành một khối rồi tạo thành một khúc xương tay.
Khúc xương tay này hoàn toàn do những điểm sáng tạo thành và phát ra lôi uy cực kỳ nồng đậm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, những tia chớp trên mặt đất Lôi Trì đã giống như sóng to gió lớn đồng loạt phóng về những điểm sáng trên hai tay Vương Lâm. Khi số lượng điểm sáng đã đạt đến đỉnh điểm, nguyên thần trên hai tay tạo thành một khúc xương tay hoàn chỉnh.
Nếu có người ngoài nhìn thấy Vương Lâm lúc này thì chắc chắn sẽ cảm thấy hít thở khó khăn. Tình cảnh này quả thật quá quỷ dị, chỉ thấy toàn thân hắn ngoại trừ hai tay thì tất cả đều hư ảo trong suốt. Chỉ có hai tay xuất hiện một khúc xương hoàn chỉnh.
Vương Lâm vẫn không ngừng lại mà liên tục hấp thu, tùy theo lôi quang không ngừng dung nhập vào mà khớp xương hai tay lại hấp thu thêm nhiều điểm sáng rồi chậm rãi hướng lên trên cánh tay.
Dần Dần những khúc xương ngón tay của Vương Lâm cũng chậm rãi ngưng tụ ra. Thời gian trôi qua, Vương Lâm đang chìm đắm vào trong quá trình ngưng luyện. Sau khi tất cả lôi quang trên mặt đất đã đều bị hấp thụ thì một bộ khung xương hoàn chỉnh đã được ngưng tụ lại.
Cơ thể Vương Lâm chậm rãi từ trên mặt đất bay lên không. Lúc này những luồng sấm sét từ trên trời giáng xuống giống như lập tức được khơi dòng, tất cả điên cuồng ngưng tụ lại trên thân thể Vương Lâm.
Những luồng sấm sét to như cánh tay nổ ầm ầm trong không trung rồi không ngừng vang vọng. Ngoài khung xương, trên cơ thể Vương Lâm còn có những sợi tơ nhỏ xanh đỏ đan xen vào nhau. Chúng dần xuất hiện rồi liên tục được kéo dài, cuối cùng đã phủ khắp toàn thân.
Trong nháy mắt thần thức của Vương Lâm lập tức tản ra, chỉ trong khoảnh khắc đã bao phủ toàn bộ tinh cầu. Lúc này lôi uy trong nguyên thần Vương Lâm giống như đã trở thành chúa tể của tất cả lôi quang trên tinh cầu này.
-Hút!
Thần thông do thần thức Vương Lâm huyễn hóa đột nhiên hét lên một tiếng. Toàn bộ tinh cầu lôi quang đột nhiên run lên, những lôi điện vô cùng vô tận được rút hẳn ra, một lực lượng sấm sét khổng lồ đột nhiên hiện lên, tất cả phóng thẳng về phía Vương Lâm.
Tình cảnh này tạo nên một cơn lốc sấm sét, làm cho mặt đất xuất hiện dấu hiệu tan vỡ, lôi quang ngày hôm nay đang từ trên trời hạ xuống hình như cũng muốn tan vỡ.