Ánh mắt Vương Lâm nhìn lên thanh thiết kiếm, cẩn thận xem xét nhiều lần, thủy chung vẫn không nhìn ra được điều gì khác thường, nhưng hiển nhiên, vật ấy đối với lôi quang có sức chống cự rất mạnh. Lúc này khi tiến vào sâu trong hư vô, lôi quang càng ngày càng đậm, nhưng thiết kiếm cũng không hề suy chuyển.
Dọc đường đi ba người cũng đều không nói chuyện với nhau. Nữ tử họ Cát mỗi lần nhìn về phía Vương Lâm, trong mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ, nàng đối với Vương Lâm thật sự là có chút sợ hãi. Phất tay một cái có thể thu lấy Tiên Linh, bước trên lôi quang vẫn bình yên vô sự, tất cả những chuyện này khiến cho nàng đối với Vương Lâm vô cùng sợ hãi.
Nhất là nghĩ đến hồn của mình đang ở trong tay đối phương lại khiến cho nữ tử này sợ hãi mãi không thôi.
- Ta với hắn thật sự không có oán thù gì, chẳng qua chỉ có chút xung đột mà thôi, người này nếu là tiền bối, hẳn là sẽ không so đo với ta, chỉ cần dọc đường đi ta nghe theo lời hắn là có thể bảo toàn được tính mạng.
Nữ tử họ Cát trong lòng thầm nhủ.
Về phần Lý Nguyên, trong lòng kìm chế nỗi khiếp sợ Vương Lâm, im lặng đứng trên mũi kiếm. Bóng dáng hắn gần như vẫn không nhúc nhích, cứ như từ trước đến nay vẫn là như vậy.
Thời gian trôi nhanh, bên trong hư vô này, ba người phi hành đã gần hai tháng. Lôi Tiên Giới này quá lớn, trong hai tháng này, bọn họ không gặp được một tu sĩ nào, dường như toàn bộ thế giới trong hai tháng này chỉ còn lại có ba người bọn họ.
Phi hành buồn tẻ khiến cho tính tình nữ tử họ Cát trở nên cáu kỉnh. Nhưng mỗi lần muốn trút lên Lý Nguyên đang đứng ở trên mũi kiếm đằng trước, cũng không biết vì sao, khi nhìn đến bóng dáng này lại có một cảm giác khó hiểu, dường như cảnh tượng này, bóng dáng này có chút quen thuộc.
Loại cảm giác quen thuộc này lần nào cũng khiến nàng hết cáu kỉnh, chỉ có điều nàng suy nghĩ rất lâu, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra, rốt cuộc cảm giác quen thuộc này là cái gì.
- Ta vẫn luôn cảm thấy cảnh tượng này ta đã gặp qua ở nơi nào rồi… … Dọc đường đi, phần lớn thời gian nữ tử họ Cát dành để suy nghĩ về vấn đề này.
Vào một ngày, khi đang không ngừng tiến vào sâu trong hư vô, lôi quang càng thêm nồng đậm, lại vang vọng không ngừng. Lôi lực trên sợi xích trong khi tản ra giống như một con lôi long rít gào, dữ dội hướng về bốn phương tám hướng.
Vương Lâm bước đi trên mặt, cũng có chút suy yếu, ánh mắt hắn lóe lên, âm thầm cảnh giác. Bởi vì làm cho hắn suy yếu không phải là lôi quang, mà là những chấn động từ trên sợi xích lôi đình này truyền tới.
Chấn động này hiển nhiên là từ phía trước truyền tới, khiến cho sợi xích lay động, lúc này mới làm cho lôi đình bên trên tán ra.
Ngay cả quầng sáng trên thiết kiếm kia cũng bắt đầu có chút tan rã, dường như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Nữ tử họ Cát có chút kinh hoảng, vội vàng khống chế cường độ, còn Lý Nguyên kia hơi nhíu mày.
Càng đi về phía trước, chấn động càng kịch liệt, khí tức mạnh mẽ ẩn chứa trong lôi quang dường như chỉ hơi đụng chạm một chút sẽ lập tức truyền tiếng nổ ầm ầm.
Vương Lâm thủy chung vẫn cau mày, vẻ cẩn trọng trong mắt càng đậm. Hắn có cảm giác không ổn, dường như phía trước tồn tại cái gì đó cực kỳ đáng sợ.
- Tiền bối, vãn bối tuy chưa từng tới Lôi Tiên Giới này, nhưng nghe nói sợi xích lôi quang nối hai mảnh vỡ sẽ không xuất hiện chấn động kịch liệt như vậy. Thêm nữa, tiền bối hãy nhìn chỗ đó!
Lý Nguyên chỉ vào hư vô bên trái, phía cuối hư vô mơ hồ lóe lên lôi quang.
- Tiền bối, nơi đó hẳn là cũng có một sợi xích lôi quang, lúc này ở cách chúng ta rất xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng lóe lên này, chỉ là chấn động này không chỉ có ở chỗ chúng ta. Một sợi xích này, mặc dù không phải là toàn bộ, những cũng là phần lớn bên trong khu vực này! Vấn đề này chỉ sợ bên trong có điều gì kịch biến! Không bằng… Không bằng chúng ta hãy quay về. Trước khi ta đến Lôi Tiên Giới này đã từng nghe lão tổ trong nhà nói, sợi xích lôi quang nối liền những mảnh vỡ cho tới bây giờ vẫn chưa hề lay động… Bởi vì một khi nó lay động, hai
mảnh vỡ đại lục trong lúc đó sẽ sụp đổ!
Nữ tử họ Cát sắc mặt tái nhợt. Giờ phút này cũng cảm nhận được chấn động của sợi xích lôi quang này hiển nhiên càng ngày càng liên tục, càng ngày càng kịch liệt. Lôi quang bên trên càng thêm dữ dội không ngừng khuếch tán ra, cực kỳ kinh người.
Chỗ Lý Nguyên vừa chỉ Vương Lâm đã sớm để ý. Hắn trầm ngâm một lát, sắc mặt âm trầm nhìn về phía trước, chậm rãi nói:
- Câu trả lời ở phía trước, lúc này đã không có đường lui, đến xem sẽ biết!
Lý Nguyên gật đầu, hắn cũng có suy nghĩ này. Lúc này thời gian đi đã dài như vậy, nếu quay đầu lại chỉ sợ cũng là vô ích, vả lại người tu đạo tuy phải để ý đến nguy hiểm, nhưng nếu đã không có đường lui thì cần phải dũng cảm tiến lên.
- Cát cô nương, sợi xích lôi quang này lay động, tuy cũng một phần bởi vì chúng ta xâm nhập vào hư vô, nhưng cũng không phải là trọng điểm, lúc này, đã không còn đường lui nữa!
Lý Nguyên nhìn nữ tử họ Cát, giải thích.
Vương Lâm không tiếp tục nói chuyện, mà thân mình lóe lên. Lúc này hắn tăng tốc độ, trực tiếp đi qua hai người trên thiết kiếm, đi thẳng về phía trước.
Lý Nguyên kia nhìn thân ảnh Vương Lâm, trong lòng thầm nhủ:
Lúc trước quả nhiên hắn không có thi triển toàn lực, người này rất không đơn giản, mắt nhìn người của ta chắc chắn không sai! Có thể chiến thắng một Âm Hư tu sĩ, sao có thể là hạng người tầm thường!
Vương Lâm lướt qua thiết kiếm, bay trong hư vô không lâu, bỗng nhiên ánh mắt sững lại, dừng bước, nhìn chằm chằm về phía trước. Chỉ thấy ở phía trước chỗ sợi xích kéo dài có một đám sương mù rất lớn chứa đầy tiên khí, chậm rãi tản ra. Liếc mắt nhìn một cái, thấy đám sương mù này vô biên vô hạn, ngăn cản toàn bộ đường đi về phía trước.
Lúc này, thiết kiếm cũng đuổi tới nơi. Lý Nguyên sau khi nhìn đám sương mù kia, không khỏi ngẩn ra, sau khi nhìn kỹ vài lần, biến sắc, trầm giọng nói:
- Đây là cấm chế!
Vương Lâm lúc trước đã nhận ra bên trong đám sương mù này ẩn chứa một chút sức mạnh của cấm chế, lúc này chậm rãi nói:
- Nếu là cấm chế, ngươi nắm chắc có thể phá giải không?
Lý Nguyên nhíu mày, ngưng thầm một chút, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng, nói:
- Không nắm chắc được. Cấm chế này cũng không phải có một, mà là vô số tổ hợp lại với nhau, dựa vào lôi uy của Lôi Tiên Giới mà hình thành. Rốt cuộc là ai lại kiên quyết mạnh mẽ như vậy, không ngờ có thể bố trí ra cấm chế bậc này!
Hắn thần sắc ngưng trọng, vỗ túi trữ vật, lấy ra một mặt la bàn. Kim đồng hồ trên đó run rẩy, chuyển động không ngừng. Lý Nguyên bấm ngón tay tính toán, vẻ kinh hoàng trong mắt càng đậm, đúng lúc này la bàn trong tay đùng một cái, hóa thành từng tro bụi tiêu tan.
- Đây là cấm chế thiên cấp trung phẩm, lấy Lôi Tiên Giới làm nền móng, trên chín nghìn chín trăm chín mươi chín điểm vững chắc lấy hồn linh vật làm cấm nhãn, do đó hình thành nên một diệt tuyệt đại trận khổng lồ có thể luyện hóa vạn vật trong trời đất!
Đúng lúc này, bên trong sương mù phía xa truyền đến một tiếng cười dài. Ngay sau đó, một lão già bước ra, trong tay cầm lấy một vật, rõ ràng chính là một sợi xích lôi quang!
- A? Quả đúng là lão phu có duyên với ngươi, không ngờ ở trong này cũng có thể gặp được! Lão phu đang muốn tìm ngươi, ngươi lại chính mình