Nơi chuôi kiếm có một làn khói xanh mỏng lay động khiến cho người ta không thể phân biệt được đó là chuôi kiếm hay là khói xanh.
Người đó đạp trên chuôi kiếm đứng giữa không trung. Hắn nghiêng thân, giơ tay phải về phía Lý Nguyên mà vẫy nhẹ.
Lý Nguyên đang quỳ trên mặt đất chợt chấn động. Trên mi tâm của hắn chợt xuất hiện một ấn ký phức tạp. Ấn ký đó đúng là nô ấn. Nó lóe lên một cái rồi bay ra khỏi trán của Lý Nguyên, hóa thành một tàn hồn đuổi bay lên mũi kiếm do khói xanh biến thành.
Làn khói xanh bay thẳng về phía chân trời rồi biến mất.
Tất cả những việc đó giống như hư ảo, chỉ có khói xanh mà thôi.
Ánh mắt Vương Lâm có chút thất thần, nhìn về phía pho tượng đá. Khi nhìn vào ấn quyết trên tay phải, hắn cảm thấy ngơ ngác.
Vẫn là viễn cổ tiên giới, vẫn là thanh kiếm tiên đang bay lên trời, vẫn là hai người đang đứng trên mũi kiếm và chuôi kiếm. Chỉ có một cái khác đó là trên thanh kiếm kia vọng tới một thanh âm:
- Ta vong, hồn diệt.
Phong tượng đá trên ngọn núi chợt vỡ ra thành vô số mảnh đá vụn.
Cuối cùng thì tiên nhân năm đó cũng đã bỏ mình. Tất cả chỉ là giấc mộng của tàn hồn người đầy tớ. Sự việc diễn ra đúng như dự đoán của Vương Lâm. Tuy nhiên, vẫn còn có một chút nghi vấn mà Vương Lâm không giải thích được.
Không có đáp án, giống như khói xanh hư ảo không nhìn rõ được đâu là thực đâu là giả. Vương Lâm tưởng rằng mình chiếm được kết quả, biết được mọi chuyện. Nhưng cuối cùng, vào lúc nhìn thấy làn khói xanh hắn lại trở nên ngơ ngác, lẫn lộn.
Có lẽ cũng chỉ có tàn hồn của người đầy tớ mới là thật, mới là người duy nhất biết toàn bộ đáp án.
Từ hôm nay trở đi, trong Lôi tiên giới có một thanh kiếm do khói xanh hóa thành. Trên mũi kiếm luôn có một thân ảnh đứng đó, phảng phất như tồn tại vĩnh hằng.
- Đây là nơi nào? - Âm thanh yếu ớt phát ra từ miệng Lý Nguyên đang nằm trên mặt đất. Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Vương Lâm.
Trong Lôi tiên giới, trên vô số những đại lục nhỏ có rất nhiều động phủ tiên nhân cùng với các di tích. Bên trong lại càng có rất nhiều cấm chế.
Những vùng đất đó của tiên nhân muốn vào không phải là chuyện đơn giản.
Mặc dù vô số năm qua, Lôi tiên giới đã mở ra nhiều lần nhưng vẫn có một sô nơi cấm chế vẫn chưa bị phá hủy. Cấm chế ở những nơi đó thường quá lớn, cơ bản không phải là chỗ mà tu sĩ có thể đụng chạm.
- Hứa huynh! Ngươi nhìn nơi này. Cấm chế nơi đây là tiên cấm điển hình, điểm chú ý của nó chính là lấy khung cảnh thay đổi xung quanh để đạt được mục đích giấu diếm thần thức.
- Nếu ta không nhầm thì sau khi bài trừ cấm chế ở đây chắc chắn sẽ có một tòa điện phủ của tiên nhân.
- Đứng bên cạnh, Vương Lâm ngưng thần quan sát rồi gần đầu nói:
- Ý của Lý huynh là cấm chế ở đây sử dụng bùn đất là chính?
Mảnh đại lục chỗ hai người cũng không quá rộng. Khắp nơi, mặt đất chỉ có một màu đen, bầu trời âm u dị thường. Mặc dù không nhìn thấy lôi điện nhưng vẫn có thể nghe được tiếng sấm vang vọng trên bầu tời.
Trong phạm vi ngàn dặm, ngoại trừ hai người bọn họ không còn có bất cứ một người khác. Đứng ở đây chỉ có một cái cảm giác hoang vu mà thôi.
Lý Nguyên gật đầu, cười nói:
- Lĩnh ngộ của Hứa huynh đối với cấm chế khiến cho tại hạ bội phục. Nửa tháng qua, mỗi khi Lý mỗ nói, ngươi đều có thể nhìn thấy điểm quan trọng. - Lý Nguyên nắm lấy một chút bùn đất rồi cho vào trong túi trữ vật, nói:
- Hứa huynh! Tốt nhất là lấy một ít bùn đất của cấm chế. Chờ sau khi ra khỏi Lôi tiên giới, không còn hoàn cảnh tiên cấm ở đây, bùn đất chắc chắn sẽ có một sự thay đổi. Nếu đugs như vậy, sau khi ngươi trở về Lý gia với ta, có thể chế tạo một cái cấm chế la bàn.
- Đa tạ Lý huynh! - Vương Lâm nghe thấy vậy mỉm cười. Hắn ngồi xuống, lấy một ít bùn đất rồi cho vào trong túi trữ vật.
- Lý mỗ phải tạ ơn ngươi mới đúng. Nếu không có ngươi, Lý Nguyên ta sợ đã chết từ lâu, càng không cần phải nói tới đại ân giải khai nô ấn. - Lý Nguyên có chút cảm khái, nói một cách chân thành.
Nửa tháng trước, sau khi hắn tỉnh lại, từ từ trong đầu mới nhớ lại tất cả những cảnh lúc trước. Nhất là việc tàn hồn của nô ấn điều khiển khiến cho thể xác và tinh thần khó có thể bình phục.
Tất cả những việc đó khiến cho Lý Nguyên vô cùng cảm kích đối với Vương Lâm. Hắn không hề do dự đem sở học cấm chế của mình truyền hết cho Vương Lâm để báo đáp.
- Chờ sau khi về tới gia tộc, Lý mỗ sẽ đưa Hứa huynh đi truyền thừa ở từ đường. Ở nơi đó, ta sẽ truyền cho ngươi Phá Diệt cấm chế để báo đáp đại ân. - Lý Nguyên nhìn Vương Lâm, ánh mắt hết sức trong sáng.
Vương Lâm lui lại vài bước, ôm quyền với Lý Nguyên. Mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt hết sức nghiêm túc.
Phá Diệt cấm là một trong tứ đại cấm chế từ thời thượng cổ. Trong nửa tháng qua, Lý Nguyên đã giới thiệu cho hắn rất nhiều. Cấm chế này cơ bản giống như thuật thần thông. Mặc dù khác với tiên thuật nhưng hoàn toàn tương xứng.
Muốn học được cấm chế đó phải ở nơi truyền thừa đặc biệt mới có thể học được. Cho
tới bây giờ, cũng chỉ còn Lý gia mới có được Phá Diệt cấm.
- Đáng tiếc, pháp thứ tư của tiên cấm ở đây cũng không đầy đủ. Chắc là nhiều năm trước đã có người bài trừ. Chỉ có điều người bài trừ cấm chế đó thủ pháp quá mức thô tục. - Lý Nguyên nhìn mặt đất, hơi trầm ngâm. Tay phải hắn điểm lên mi tâm, khi nhấc tay, một sợi tơ đen liền bay ra rồi hình thành một cái phù ấn trong tay hắn. Sau đó, hắn vỗ nhẹ cái phù ấn lên mặt đất.
- Phá! - Vừa dứt lời, mặt đất từ chỗ ngón tay của Lý Nguyên, bùn đất giống nhưng cuộn sóng. Trong phút chốc, xung quanh giống như bị một thứ gì đó nghiền nát, liên tục sụp xuống để lộ ra trước mặt Vương Lâm một ngọn núi.
Ngọn núi đó không cao, sườn núi có một tòa cung điện hoa lệ. Chỉ có điều vào lúc này, trên núi lại có một cái hố lớn, giống như đó là nơi trồng tiên thảo nhưng bị người ta đào đi cả gốc lẫn rễ. Ở đây chỉ còn lại một số cây cối tầm thường.
Ngay cả cung điện cũng thủng lỗ chỗ, chỉ còn một sự uy nghiêm mà thôi.
- Không ngoài dự đoán của Sở mỗ. - Lý Nguyên cười khổ, quay đầu nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm mỉm cười, nói:
- Cấm chế của Lý huynh quá kinh người. Nửa tháng qua, bất cứ nơi mà hai chúng ta đi qua, ngươi chỉ cần liếc mắt một cái là phát hiện ra nơi có cấm chế. Tuy là cơ bản bị người ta nhanh chân giành trước, nhưng cứ thế tiếp tục không chừng có thể tìm được một cái điện phủ còn nguyên vẹn của tiên nhân.
- Thượng cổ tứ đại cấm thuật, chỉ cần tu luyện một loại tới mức cao nhất đều có được thần thông cực mạnh. Lấy cấm chế mà ngao du thiên hạ, từ tiên ma cho tới tất cả những thứ khác đều có thể phong ấn.
- Hoa Mai cấm thuật được sinh ra từ Phá Diệt cấm. Chỉ có điều gần đây nó bị truyền ra ngoài khiến cho người ta biết được. - Trong lời nói của Lý Nguyên có một chút tự tin.
- Phá Diệt cấm có được thần thông như vậy ở La Thiên tinh chỉ sợ là người tìm kiếm rất nhiều. - Vương Lâm liếc mắt nhìn Lý Nguyên mà nói.
Lý Nguyên cười khổ, gật đầu nói:
- Không dám giấu Hứa huynh. Lý gia của ta bị nô ấn vô số năm, Phá Diệt cấm đã truyền ra bả lần. Mỗi một lần đều là bất đắc dĩ không thể không truyền ra.
- Nhưng. - Lý Nguyên nhìn Vương Lâm, nói chậm rãi:
- Sở học của bọn họ tuy cũng là Phá Diệt cấm, đồng thời Lý gia của ta cũng không giấu khẩu quyết, thậm chí còn để cho ở nơi truyền thừa tự cảm ngộ. Nhưng bọn họ không có được cái tâm đối với cấm chế vì vậy mà không có được Phá Diệt cấm chính thức.
- Tâm cấm, chỉ có mỗi đời gia chủ mới được truyền thừa. Đợi sau khi ra khỏi Lôi tiên giới, về tới từ đường truyền thừa, ta sẽ phân ra một nửa tâm cấm cho ngươi.
- Vương Lâm trầm mặc một lúc rồi lại ôm quyền đối với Lý Nguyên.
Lý Nguyên vội vàng khoát tay, đang định mở miệng thì chợt thốt lên một tiếng. Ánh mắt hắn lấp lánh nhìn về phía cung điện trên tiên sơn.
- Hứa huynh! Ngươi nhìn xem.
- Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên. Trên cái cung điện rách nát chẳng hề có chỗ nào thần kỳ. Nhưng quan sát một thời gian cũng có thể nhìn thấy một chút khác biệt.
- Cái cây đằng sau cung điện chỉ có bên trái là chuyển động, còn phía bên phải lại không có bất cứ gì thay đổi. - Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm.
Ánh mắt của Lý Nguyên có chút sợ hãi, nhìn Vương Lâm rồi gật đầu nói:
- Mặc dù Hứa huynh không học Phá Diệt cấm. Nhưng chỉ với sự quan sát đó cũng đủ vượt qua rất nhiều đại sư cấm chế.
Vương Lâm cười cười, nói:
- Xem ra vận may của chúng ta rất tốt.
Lý Nguyên cười ha hả, cùng với Vương Lâm bay lên, thẳng tới tiên sơn. Chỉ trong khoảng khắc, cả hai đã tới bên cung điện. Tới càng gần Vương Lâm liền cảm nhận được một làn hơi thở âm u tử trên nửa cái cây bất động phát ra.
Trong hơi thở âm u đó có một thứ gì rất nguy hiểm.
Vương Lâm dừng lại. Lý Nguyên cũng ngay lập tức dừng lại theo.
Dưới tán cây còn có hai bộ hài cốt trắng. Một bộ hài cốt mặc giáp da. Bộ giáp có chút thô thiển đồng thời bên trên có một chút đường nét.
Trong tích tắc nhìn thấy bộ giáp da, hai mắt Vương Lâm mở to, không tin nổi vào mắt mình.
- Đây là.