Tiên Nghịch

Chương 759: Tiểu truyền tống trận


trước sau

Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, liếc mắt nhìn Tháp Sơn. Ánh mắt của hắn nhìn có sự xuyên thấu, soi rọi nội tâm của Tháp Sơn. Đối diện với ánh mắt đó, Tháp Sơn vẫn nhìn thẳng, không hề né tránh.
 
- Được! - Vương Lâm thu mắt, nói.
 
Tháp Sơn cũng chẳng lên tiếng, xoay người đi vào cửa. Vương Lâm nhếch mép cười lạnh rồi chậm rãi đi theo. Về phần lão nhân thì lại cau mày. Lão thoáng nhận ra suy nghĩ của Tháp Sơn. Nhưng lão chỉ thở dài, không đi theo mà khoanh chân ngồi trên mặt đất.
 
Ở cửa vào có vô số nhịp cầu thang. Càng đi xuống, khí lạnh càng lúc càng dầy. Sau khoảng nửa nén nhang, dưới sự dẫn đường của Tháp Sơn, hai người đã đi đến đấy.
 
Trong khoảng khắc đặt chân xuống đáy, ánh mắt Vương Lâm hơi sững sờ.
 
Ở cửa vào dưới đáy có chiều rộng khoảng chừng trăm trượng. Chính giữa đặt một cái định lớn khoảng mười trượng. Trên mặt đỉnh có khắc vô số ký hiệu.
 
Từng luồng khí đen bay xung quanh miệng cái đỉnh, giống như nó muốn thoát ra nhưng bị một lực lượng nào đó phong ấn, làm cho không thể thoát ra được. Xung quanh cái đỉnh có chín cái đầu lâu. Chín cái đầu lâu đó không phải là của thú mà chính là sọ người. Trên mỗi cái đầu lâu, ở vị trí mi tâm đều có ký hiệu phức tạp.
 
Từng luồng ánh sáng màu đen lóe ra từ chín cái sọ người giống như một cái trận pháp.
 
- Đây là Huyền Âm đỉnh. - Tháp Sơn nhìn cái đỉnh lớn, ánh mắt phức tạp, nói nhỏ.
 
Ánh mắt Vương Lâm sáng như sao, thần thức tỏa ra xung quanh cái đỉnh. Sau khi do dự một chút liền chui vào bên trong mà không hề gặp chút trở ngại.
 
Nhưng ngay lúc thần thức tiến vào một giọng nữ nhân chói tang chợt từ trong đỉnh vang lên. Âm thanh đó rất quỷ dị bởi hai tai không thể nghe được mà chỉ có thần thức mới có thể nghe thấy. Mà trong âm thanh đó đầy sát khí giống như một cơn gió lốc làm cho thần thức của Vương Lâm suýt nữa thì tan biến.
 
Vương Lâm vội lui lại phía sau vài bước, sắc mặt tái nhợt nhưng trong mắt lại sáng ngời.
 
- Ta muốn ở lại đấy mấy ngày, ngươi ra ngoài trước đi. - Vương Lâm nhìn chằm chằm về phía cái định mà mở miệng nói.
 
Tháp Sơn im lặng một lúc rồi ngầng đầu nhìn Vương Lâm. Sau khi do dự một chút liền hỏi:
 
- Ngài. Có phải là tiên nhân hay không?
 
Vương Lâm quay sang nhìn Tháp Sơn. Hắn đã đoán được đối phương yêu cầu dẫn đường tới đây là có chuyện muốn hỏi mình. Bình tĩnh nhìn Tháp Sơn, Vương Lâm không nói gì. Nét mặt Tháp Sơn đau khổ, thấp giọng nói:
 
- Khi ta còn bé thường được nghe trưởng bối nói rằng tộc Tiên Tuyển của chúng ta là bộ tộc được tiên nhân tuyển chọn. Là bộ tộc được tiên nhân quan tâm. Tính mạng chúng ta hiến cho tiên nhân, đó cũng chính là vinh quang của bộ tộc. Niềm vinh quang đó theo ta lớn lên và cũng là niềm tin duy nhất trong lòng ta. Không chỉ có ta mà tất cả các tộc nhân cũng đều như thế.
 
- Chỉ có điều, sau khi lớn lên, ta dần phát hiện thấy rằng tất cả những điều đó cũng không phải là sự thật. Chưa hề có một người nào nhìn thấy tiên nhân. Ngoại trừ một phần tiên dụ trong từ đường.
 
- Cứ cách một khoảng thời gian, tộc của ta vì bảo vệ Huyền Âm đỉnh sẽ gặp phải sương mù phun ra. Sương mù hóa thành hình dáng các loại thú giết hại tộc nhân của ta. Bao trận chiến đấu, bao lần tộc nhân của ta nằm xuống khiến cho ta cảm thấy đau đớn. Vì vậy mà ta sinh ra hoài nghi rằng trên thế gian này không có sự tồn tại của tiên nhân.
 
- Cho đến hôm nay, ta không còn tin vào sự tồn tại của tiên nhân. Nếu như thực sự có tiên nhân thì lại sao bao nhiêu năm qua bỏ quên chúng ta như vậy?
 
Vương Lâm im lặng. Khi hắn nghe lão nhân xưng là người của tộc Tiên Tuyển đã đoán ra được một số điều.
 
- Tộc Tiên Tuyển.tộc Tiên Di. Lựa chọn, bỏ rơi.
 
- Xin hãy nói cho ta biết trên thế gian này thực sự có tiên nhân hay không? Ngài có phải là tiên nhân hay không? - Tháp Sơn ngẩng đầu, nhìn Vương Lâm. Âm thanh rất nhỏ nhưng có chút gì đó như một tiếng gào thét của hắn.
 
- Ta không phải là tiên nhân. - Vương Lâm bình tĩnh mở miệng nói.
 
Thân thể Tháp Sơn run nhẹ, sự đau khổ trên nét mặt càng nhiều.
 
- Tiên nhân có lẽ là vẫn còn. Nhưng tiên giới từ rất lâu đã bị phá hủy, không còn nữa. - Vương Lâm lại nhìn về phía Huyền Âm đỉnh.
 
Tháp Sơn cười đau đớn, lui lại vài bước, lẩm bẩm nói:
 
- Quả nhiên là như thế này. Ta đoán không sai. Tiên nhân.cơ bản là không có tiên nhân. Tộc của ta bảo vệ ở đây bao nhiêu năm nay hoàn toàn sai lầm rồi.
 
- Trong cái đỉnh này có cái gì? - Vương Lâm nhìn chằm chằm về phía Huyền Âm đỉnh, nói.
 
- Không biết! Trong điển tịch của tộc chúng ta có ghi chép rằng: Năm đó Tiêu Dao tiên vương đưa tộc của ta vào thế giới U Minh thú, để cho tộc chúng ta đời đời bảo vệ Huyền Âm đỉnh. Cho tới khi người tới một lần nữa. - Tháp Sơn thì thào nói.
 
- Làm sao có thể rời khỏi đây? - Vương Lâm lại nhìn về phía Huyền Âm đỉnh.
 
- Không thể rời khỏi. Toàn bộ nơi đây đã bị phong ấn. Ta đã từng thử tìm cách rời khỏi đây, ra ngoài tìm kiếm tiên nhân nhưng cuối cùng thất bại. Mặc dù ta vẫn chưa dừng lại nhưng cũng vẫn không có cách nào để vượt qua. Cái tường thịt kia như dài tới tận hư vô vậy. - Tháp Sơn hít một hơi thật sâu, cười khổ nói.
 
- Tiên dụ năm đó nói cái gì? - Vương Lâm chăm chú hỏi.
 
- Không biết. Chưa người nào có thể thấy bên trong đó có cái gì. Mặc dù tộc của ta đã có không biết bao nhiêu
tổ tiên chết đi, nhưng chưa người nào có thể nhìn thấy nội dung bên trong. - Tháp Sơn từ từ trở lại bình thường.
 
Vương Lâm cau mày. Sau khi trầm ngâm một lát liền tiến lên vài bước tới bên Huyền Âm đỉnh. Hắn giơ tay phải đặt lên mặt của nó. Thần thức lại tỏa ra, dung nhập vào bên trong.
 
Gần như chỉ trong nháy mắt, tiếng kêu to lại xuất hiện. Lần này so với lần trước còn mạnh hơn mấy lần, quanh quẩn trong thần thức của Vương Lâm.
 
Nguyên lực của Vương Lâm lưu chuyển toàn thân, bảo vệ nguyên thần, đối kháng với tiến kêu đó. Âm thanh trong nguyên thần càng lúc càng mạnh. Cuối cùng, xuyên thẳng ra ngoài đỉnh. Trong nháy mắt, sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, rút tay về mà lui lại vài bước. Mỗi bước chân của hắn khiến cho mặt đất chấn động, để lại một dấu chân thật sâu.
 
Lùi lại tận bảy bước, sự tỉnh táo mới xuất hiện trên khuôn mặt hắn. Cất tiếng hừ lạnh, hắn bay lên trên cao mà nhìn xuống. Chỉ thấy miệng của cái đỉnh tối om, khí đen tràn ngập tỏa ra hơi thở âm u.
 
Nảy ra một ý, Vương Lâm giơ tay phải, uy năng của lôi điện từ trong mắt Vương Lâm bay ra ngoài, ngưng tụ thanh lôi cầu trong tay hắn. Sau đó, hắn ném thẳng nó về phía miệng cái đỉnh. Tia chớp rít lên tạo ra những tiếng động ầm ầm lao vào trong miệng cái đỉnh. Nhưng đúng lúc đó, hắc khí trên miệng đỉnh liền ngưng tụ, nuốt chửng lấy quả cầu.
 
- Nổ! - Vương Lâm quát khẽ.
 
Những tiếng nổ ầm ầm vang vọng trong khoảng không. Sau khi quả câu phát nổ, hắc khí bị đẩy ra ngoài. Chỉ trong khoảng khắc đó, ánh sáng trong hai mắt lóe lên, xuyên qua khí đen mà nhìn xuống đến đáy.
 
Ở đó có một cái tiểu truyền tống trận.
 
Làn khí đen cuồn cuộn, bao phủ trận pháp. Lớp khí đen bên ngoài nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành hình của của một nữ nhân. Thân thể của nàng hoàn toàn do sương mù ngưng tụ thành, không thể nhìn thấy được rõ ràng.
 
Nhưng sau khi nàng xuất hiện liền lao ra ngoài. Quang người nàng tràn ngập khí đen. Trong lúc lao ra liền tạo thành một tiếng rít.
 
Lúc này, tiếng rít cũng không phải là nhằm vào nguyên thần mà gây ra thương tổn đối với thân thể. Tiếng rít quá mạnh chẳng khác gì âm thanh phát nổ, tràn về phía Vương Lâm.
 
Tháp Sơn đứng cách đó không xa nên cũng bị ảnh hưởng. Khuôn mặt hắn tái nhợt, vô thức lui lại phía sau, ánh mắt tối đi.
 
Vương Lâm chẳng hề do dự vội lui lại phía sau, nhưng vẫn bị tiếng rít đánh trúng. Sắc mặt hắn tái nhợt, khóe miệng chảy ra một chút máu tươi. Hắn nhanh chóng lui lại, ôm lấy Tháp Sơn rồi bay về phía cửa.
 
Ảo ảnh nữ nhân trong cái đỉnh vẫn đuổi theo không bỏ. Tốc độ của nàng cực nhanh, thoáng cái đã đuổi kịp. Tiếng khóc the thé lại vang lên. Sát khi xuất hiện trong mắt Vương Lâm, hắn quay ngoắt người, phun ta một ngụm tinh khí nguyên thần, hóa thành một làn sương máu đón lấy ảo ảnh của nữ nhân.
 
- Phong! - Vương Lâm quát khẽ.
 
Ngay lập tức làn sương máu liền hóa thành một cấm chế phong ấn. Trong khoảng khắc ảo ảnh của nữ nhân tới gần liền bị nó phủ lên người, hóa thành một tầng phong ấn.
 
Cùng lúc đó, ánh mắt Vương Lâm trở nên lạnh lẽo. Hắn đưa tay phải điểm nhẹ một cái vào không trung. Côn Cực Tiên xuất hiện, quất mạnh xuống dưới.
 
Một tiếng hừ đau đớn từ ảo ảnh phát ra, nàng lui lại phía sau vài bước. Nhưng ngay lập tức nàng lại tiếp tục xông lên, thân thể biến thành chín luồng khí đen, như mũi tên bắn thẳng về phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm cau mày, lui lại, nhanh chóng tới cánh cửa bên ngoài. Hắn vất Tháp Sơn ra phía sau, tay kia điểm vào mi tâm. Thần thông của con mắt thứ ba liền xuất hiện, phát ra làn ánh sáng màu hồng.
 
Ánh sáng màu hồng vừa xuất hiện, chín luồng khí đen liền tản ra rồi nhanh chóng ngưng tụ, nhập lại thành một. Rồi nó chẳng để ý tới thần thông của con mắt thứ ba mà lao ra ngoài.
 
Lão nhân ở bên ngoài đã sớm nhìn thấy khí đen liền biến sắc. Chẳng cần Vương Lâm phải lên tiếng, hai tay lão bắt quyết. Cây thực vật ở mi tâm lóe lên hình thành một ký hiệu, in lên cánh cửa.
 
Cánh cửa phát ra những tiếng động ầm ầm từ từ khép lại. Làn khí đen đang lao tới chợt phát ra tiếng kêu to của nữ nhân. Thân thể lão nhân run lên một cái, phun ra máu tươi rồi mệt mỏi ngồi xuống.
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện