Trung niên văn sĩ lúc này toàn thân dựng tóc gáy, một cỗ hàn khí tràn ngập trong lòng, khiến cho cả người hắn thậm ché ngay cả quay đầu lại cũng không dám, cả người phảng phất như đang bị điện kích!
ở hư không phía sau trung niên văn sĩ, lúc này sóng gợn tản ra, Vương Lâm từ bên trong bước ra ngoài, hai mắt hắn lộ ra hàn quang, sát khí nồng đậm tỏa ra, phảng phất như hóa thành thực thể.
-Ba người các ngươi thật to gan!
Vương Lâm sau khi hiện thân, song chỉ thành kiếm, theo thân hình bước về phía trước một bước, trực tiếp đâm lên hậu tâm của trung niên văn sĩ.
Ầm ầm ầm, tiếng động vang vọng quanh người trung niên văn sĩ, thân thể phun ra máu tươi nồng đậm, thân mình cong lại hóa thành hình cung, lập tức sụp đổ. Nguyên thần vừa mới chạy ra, lập tức bị Vương Lâm vẻ mặt đầy sát khí đưa tay chộp lấy, trực tiếp dùng tay không bắt.
Cảnh tượng này, phảng phất như có một đại chùy vạn cân, hung hăng nện vào ngực hai lão nhân, khiến cho vẻ hoảng sợ trong mắt hai người ngày càng nồng đậm.
Hai người gần như không nghĩ ngợi, lập tức lui về phía sau.
Bắt lấy nguyên thần của trung niên văn sĩ kia, Vương Lâm ánh mắt lạnh như băng nhìn thoáng qua hai người đang chia làm hai hướng khác nhau bỏ chạy. Hắn không tự mình truy kích mà từ phía sau một hư ảnh thoáng hiện lên, Tháp Sơn biến ảo mà ra, một bước đạp tới, trong tiếng nổ vang vọng thẳng tới đối phương ở phía trước.
Hai Âm Hư tu sĩ run như cầy sấy, với tu vi Dương Thực của Tháp Sơn không có gì là khó khăn cả.
-Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng… Trung niên văn sĩ lúc này gan dường như hỏng tới nơi, nguyên thần trong tay Vương Lâm không ngừng cầu xin tha thứ.
Vương Lâm thần sắc lạnh lùng, tay trái nhấn lên một cái vào đỉnh nguyên thần, nguyên lực dũng mãnh quét vào, triển khai pháp thuật cướp đoạt thần thức.
Nguyên thần người trung niên kia hai mắt thoáng bị kiềm hãm, chỉ trong khoảnh khắc liền uể oải đi, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ vô cùng, nguyên thần không ngừng run rẩy, phảng phất như lúc nào cũng có thể bị sụp đổ.
Hắn cảm giác được rõ ràng, thần thức của mình như bị một đôi bàn tay to lay động. Dường như đang đào móc bên trong vậy, cảm giác đau đớn kịch liệt này làm cho hắn gần như điên cuồng.
Trong cơn đau nhức, ý niệm hối hận phảng phất khôn cùng như thủy triều, bao phủ toàn bộ nguyên thần hắn, lại khiến cho thần thức của hắn dần dần tiêu tan đi.
Có đôi khi, cho dù là tu vi mấy ngàn năm, đơn giản chỉ là một lựa chọn sai lầm, kết quả sẽ trở thành tro bụi… Từ trí nhớ lấy ra trong thần thức trung niên văn sĩ, Vương Lâm bỗng nhiên bùng nổ hàn quang trong mắt, tới cuối cùng, cả người phảng phất như một thanh bảo kiếm rời khỏi vỏ, một cỗ sát khí nồng đậm nổi lên trong lòng hắn.
"Hóa ra là như thế này!" Vương Lâm thì thào tự nói.
Lúc này, xa xa truyền tới từng tiếng động ầm ầm, hai tay Tháp Sơn đều cầm lấy nguyên thần cùng túi trữ vật, bước chân tiến tới.
Theo phương pháp cũ, Vương Lâm cũng thi triển sưu thần thuật lên trên hai nguyên thần này, kết hợp trí nhớ của ba người Vương Lâm đối với hai sự kiện lớn phát sinh ở La Thiên Tinh Vực trong nửa năm gần đây dĩ nhiên cũng khá rõ ràng.
Ba nguyên thần trêu chọc Vương Lâm này tự nhiên hắn sẽ không bỏ qua. Ném vào trong Tôn Hồn Phiên, trở thành lương thực để sau này thi triển Hô Phong.
Về phần ba cái túi trữ vật, Vương Lâm cũng xem xét sơ qua một chút, trong đó cùng là một chút pháp bảo bảo vật, bị bắn liên tục phun ra tinh khí nguyên thần bóp nát, khiến cho pháp bảo hóa thành dịch thể, khống chế dung nhập vào trên thân thể Tháp Sơn.
Cường độ thân thể của tiên vệ, chủ yếu là do mấy thứ thiên tài địa bảo của tiên đế Thanh Lâm, chẳng qua mấy thứ thiên tài địa bảo này năm đó đã là vật hi hữu rồi, tới nay thì tuyệt tích.
Cho nên Vương Lâm chỉ có thể bỏ qua yêu cầu tiếp theo, lấy những tài liệu trong pháp bảo, làm cho thân thể tiên vệ ngày càng mạnh.
Trong túi trữ vật của ba người, còn hai miếng ngọc giản, đúng là vật liên hệ với Diêu gia. Thông qua trí nhớ của ba người, Vương Lâm cũng biết được, Diêu gia đang đuổi giết mình, có thể nói là đã xuất ra một lực lượng rất lớn rồi.
La Thiên Tinh Vực gần như tuyệt đại đa số tu sĩ đều bước vào bước thứ hai rồi. Mỗi người đều có ngọc giản, bên trong có bức họa của Vương Lâm.
Cầm lấy hai miếng ngọc giản này, Vương Lâm sắc mặt âm trầm, nhìn về phía chân trời xa xa.
"Diêu gia… đứng đầu trong tứ đại gia tộc kế thừa của tiên giới, bọn họ rốt cuộc gì nguyên nhân gì mới quyết định ra tay với ta…" Vương Lâm ánh mắt lộ ra vẻ trầm ngâm.
Hắn cùng tứ đại gia tộc kế thừa tiên giới, kết thù kết oán rất nhiều, nhất là Diêu gia, chẳng những đã xảy ra việc Huyết Tổ, còn có Diêu gia thiếu gia kia cũng chết trong tay hắn, ngoại trừ những cái này còn Tàng Phẩm Các.
"Không phải là Huyết Tổ … Huyết Tổ biết tên thật của ta, nếu là Huyết Tổ làm việc này. Diêu ra phát trên Thương Khung lệnh, không phải là Hứa Mộc mà là Vương Lâm mới đúng.
Tuy nhiên, cũng có thể là tên thật của ta không hay dùng ở La Thiên Tinh Vực này, mà mọi người chỉ biết tới cái tên Hứa Mộc. Cho nên trên Thương Khung lệnh của Diêu gia mới chỉ viết xuống hai chữ này!
Đồng thời, Diêu gia thiếu gia định bụng hành hạ Lý Nguyên tới chết ở lôi chi tiên giới, cũng chết bởi tay ta, với thực lực của Diêu gia, tất nhiên sẽ có một vài thần thông biết được tộc nhân mình chết như
thế nào đi.
Ngược lại việc cất giữ Tàng Phẩm Các việc này đã biến mất cùng với tiên giới sụp đổ, khả năng nge thấy là không quá lớn à." Vương Lâm trong lòng trầm ngâm, đồng thời dâng lên một cỗ sát khí nồng đậm.
"Thiên Khung Lệnh… làm cho ta nhớ tới trong Tu Ma Hải ở Chu Tước Tinh nắm đó, vạn ma bách nhật tru sát lệnh!" Vương Lâm trong mắt mang theo hàn quang, thân thể nhoáng lên một cái bay về phía trước.
Cả người hắn hóa thành một đạo bạch quang, thẳng tới không trung.
"Diêu gia này thế lực quá lớn, trong La Thiên Tinh Vực này cũng không an toàn… Hơn nữa bên trong Diêu gia, tất nhiên giống có người như Huyết Tổ, thậm chí còn mạnh hơn xa xa Huyết Tổ!
Vương Lâm cau mày, trong lòng âm trầm.
Trong phi hành, một gợn sóng xuất hiện dưới chân Vương Lâm, làm cho thân hình hắn như dung nhập vào thiên địa, nhưng không có bước tới nửa bước chỉ bảo trì trạng thái này mà bay đi không ngừng.
Hắn tính toán một chút, Diêu gia đã biết được hành tung của mình, phái người tới giết cần phải có thời gian.
Không quá lâu, Vương Lâm thân mình dừng lại, ánh mắt chợt lóe lên nhìn ở xa xa, chỉ thấy phía trước trong tinh khoong có bảy đạo kiếm quang như cầu vồng đang thẳng bay tới đây!
Cùng lúc đó, hai bên trái phải cũng có bảy đạo cầu vồng đang dùng tốc độ nhanh nhất tới đây.
Đồng thời phía sau Vương Lâm cũng có bảy đạo kiếm quang nhanh chóng tiến tới.
Chung quanh, coi như toàn bộ các phương hướng đều bị chặn lại, Vương Lâm trong mắt hàn quang chợt lóe, thì thào lẩm bẩm: "Từ khoảnh khắc văn sĩ trung niên tới bây giờ cũng chỉ mới có hai nén hương thời gian! Xem ra tộc nhân Diêu gia lúc này gần như tràn ngập tất cả các địa phương ở La Thiên Tinh Vực rồi!
" Vương Lâm bất động, quét ngang một vòng, ánh mắt ngưng trọng.
"Không đúng, trong những người này, không có khả năng là tộc nhân Diêu gia. Nếu không, người Diêu gia cũng quá nhiều đi, như vậy mới có thể giải thích được. Diêu gia ở La Thiên Tinh Vực phần đông đều ở trong khu vực của mình, tộc nhân trong gia tộc đều vậy. Những tộc nhân này, chắc tới từ các gia tộc tu chân tinh phụ cận có liên hệ, như vậy mới có thể trong thời gian ngắn như vậy đã tìm được mình!
" Xác định ý nghĩ của mình, Vương Lâm trong mắt chợt lóe sát khí, lẩm bẩm nói: "Thật lâu không có đại khai sát giới… lâu rồi không đánh rồi, mẹ nó, tới một người, giết một người!" Sát khí tràn ngập toàn thân Vương Lâm, hắn vốn không phải là người lương thiện gì, lúc này bị Diêu gia truy nã, tức thì lại có hai mươi tám tu sĩ vây chung quanh. Những người này bay tới nhanh vô cùng, đồng thời sát khí cũng tràn ngập, hiển nhiên ôm ý niệm tiêu diệt mình trong đầu.
Thần thức đảo qua, Vương Lâm nhìn rõ ràng được tu vi cũng hai mươi tám tu sĩ đang tới này, bảy tu sĩ bên trái là yếu nhất!
Trong bảy đạo kiếm quang kia, có bốn người là Âm Hư tu sĩ, còn lại ba người là Vấn Đỉnh đại viên mãn, lúc này mang theo sát khí nồng đậm mà tới. Vương Lâm thân thể vẫn có sóng gợn chung quanh, cả người hắn mang theo vẻ lạnh giá vô cùng, hướng về bên trái một bước!
Nháy mắt, bóng dáng của Vương Lâm đã biến mất, những tu sĩ đang tập trung nên người hắn lập tức biến sắc. Đúng lúc này, bên cạnh bảy đạo kiếm quang đang bay tới từ bên trái, trong tinh không sóng gợn tản ra, bóng dáng Vương Lâm bước một bước hiện ra.
Khoảnh khắc bóng dáng hắn xuất hiện, Vương Lâm không chút do dự song chỉ thành kiếm, nâng lên rồi hung hăng trảm xuống một cái!
Trảm La quyết ầm ầm xuất thế, giống như một đạo sắc bén vô hình gào thét vô cùng, ba người Vấn Đỉnh đại viên mãn trong bảy người kia, cũng lập tức hừ thảm một cái thân mình tan vỡ mà chết.
Ầm ầm hai tiếng nổ lớn, hóa thành tảng lớn sương máu tràn ngập bốn phía. Bốn người còn lại lập tức biến sắc, tản ra, nhưng trong mắt Vương Lâm với tu vi Dương Thực, hành vi của bọn họ vẫn còn quá chậm.
Trong mắt hắn mang theo nồng đậm sát khí, một bước đuổi theo một Âm Hư tu sĩ, người này là một người nam nhân trung niên, đối mặt với truy kích của Vương Lâm, trên mặt hắn lộ ra một tia ngoan độc, hai tay bấm niệm thần chú, nguyên lực vận chuyển, hiển nhiên đã thi triển nguyên lực thần thông.