Thi Âm Tông là một môn phái khổng lồ, Dạ Tự Tại biết đến thì cấp độ cao nhất là ở ngũ cấp tu chân quốc. Bên dưới ngũ cấp tu chân quốc giống như một cái bậc thang vậy, phân tán ra làm rất nhiều chi nhánh.
Các chi nhánh của Thi Âm Tông có chế độ quản lý rất nghiêm khắc, bức bách đệ tử tu luyện một cách điên cuồng. Giống như đang nuôi dưỡng gia súc vậy, đây là cảm giác thứ nhất của Dạ Tự Tại sau khi biết được ngọn nguồn của chuyện này.
Khi gia súc đạt tới Kết Đan kỳ, như vậy sẽ tiến hành một lần thi khôi tế luyện long trọng ở ngũ cấp tông quốc Ý Thức Thể. Cũng chính vào lúc này, trong quá trình tế luyện, ý thức được che dấu tiến vào trong cơ thể thi khôi.
Nói trắng ra, Thi Âm Tông chính là môn phái đoạt xá lớn nhất trong ngũ cấp tu chân quốc. Phải biết rằng những tứ cấp tu chân quốc hàng năm đều tiến hành các lần đại chiến, mỗi một lần người chết không thể tránh khỏi, mà khi tu vi đạt tới Nguyên Anh kỳ, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể bảo toàn nguyên anh mà chạy trốn.
Vì vậy Thi Âm Tông tồn tại có tác dụng rất lớn, vô số người tu chân, mất đi thân thể cũng tốt, chuẩn bị đoạt xá cũng được. Tóm lại là tất cả những đều phải cùng thân thể tiến hành giao dịch, và điều đó diễn ra ở Thi Âm Tông.
Thi Âm Tông cung cấp thân thể, hầu như tất cả đều có tư chất bất phàm, hơn nữa từ nhỏ tu luyện công pháp cao giai của Thi Âm Tông. Thi Âm Tông có đông đảo các chi phái, cơ hồ mỗi một chi phái đều tu luyện công pháp không giống với nhau.
Những tu chân giả lui tới Thi Âm Tông hầu như là đến từ tứ cấp hoặc ngũ cấp tu chân quốc, bọn họ vì càng muốn đoạt xa mau lẹ cho nên đã cùng Thi Âm Tông đưa ra một loạt điều khoản. Trong đó chính là môn phái phải tự đưa ra trụ cột công pháp, một mình quản lý một chi phái tu luyện, trở thành nơi sản xuất ra gia súc.
Triệu quốc Thi Âm Tông, tu luyện công pháp của một ma đạo tông phái trong ngũ cấp tu chân quốc, tên của nó là Hoàng Tuyền Đạo.
Dạ Tự Tại thầm than một tiếng, hắn cũng không có ý định phản kháng, nhưng biết càng nhiều, hắn càng cảm giác được lực lượng của mình quá nhỏ bé. Nhỏ tới mức chính mình không có tư cách phản kháng, hơn nữa một khi quá trình thi khôi cắn nuốt bắt đầu, trừ phi tu vi vượt qua thi khôi rất nhiều, nếu không căn bản không thể nghịch chuyển.
Hơn nữa, trong chế độ của Thi Âm Tông còn có quy định, khi đệ tử đạt tới Nguyên Anh kỳ, mặc dù thân thể bị đoạt mất nhưng cũng sẽ được an bài một cơ hội đi đoạt xa khác.
Tỷ như Dạ Tự Tại, chờ khi hắn hoàn toàn bị thi khôi cắn nuốt, Nguyên Anh của hắn tuy sẽ khó thoát khỏi một kiếp, nhưng linh hồn ý thức của hắn lại được hút ra, ghi lại vào trong Thi Âm Tông phân nhánh, giống như người khác đoạt thân thể của hắn, thì hắn cũng sẽ lại đi đoạt lại thân thể của người ta.
Bất quá, cơ hội này chỉ có một lần, nếu cuối cùng không thể đột phá Nguyên Anh kỳ tiến vào Hóa Thần kỳ, như vậy chờ đợi hắn chính là vận mệnh trở thành pháo hôi trên Vực Ngoại chiến trường.
Một khi tu luyện tới Hóa Thần ký, như vậy sẽ len chức thành trưởng lão ở
tứ cấp tu chân quốc. Sau đó hắn có thời gian một ngàn năm nếu không thể đạt được Anh Biến kỳ, kết quả vẫn như cũ.
Đối với câu hỏi của La Sát, Dạ Tự Tại lạnh giọng nói:
- A Ngốc còn chưa tới Kết Đan kỳ, cùng với ngươi có qua hệ gì. Hắn là đệ tử do sư đệ ta chỉ định, chỉ cần ta còn tồn tại một ngày thì hắn sẽ còn bình an.
Đang khi nói chuyện, một cỗ khí thế hào hùng dâng lên, hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh tung bay giữa không trung, gằn từng chữ nói:
- Ta không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương tới hắn! Bất luận kẻ nào.
La Sát khặc khặc cười to, ánh mắt chớp động nói:
- Dạ Tự Tại, thân thể của A Ngốc thật không tồi. Rất thích hợp để cho ngươi làm đối tượng đoạt xá.
Dạ Tự Tại hừ lạnh một tiếng, hắn đích xác đang ôm suy nghĩ này, khi vừa nhìn thấy A Ngốc, hắn đã nghĩ, đây là thân thể tốt nhất chuẩn bị cho mình.
- Tiểu tử Vương Lâm kia, hắn tu luyện một loại công pháp có chút kỳ quái, có một chút khí tức Hoàng Tuyền Đạo chánh tông. Mặc kệ hắn tu luyện thế nào, đây chính là lô đỉnh tuyệt hảo, Dạ Tự Tại, ngươi còn chưa trả lời ta, tại sao vừa rồi không phong ấn hồn phách của hắn? - Bóng người lơ lửng trên không hỏi.
Dạ Tự Tại khép hờ mắt, mở miệng nói:
- A Ngốc không phải là lựa chọn duy nhất của ta, tính cả Vương Lâm vào bên trong tổng cộng ta có hai lựa chọn. Nhưng ai là kí chủ, ai là thi khôi thì vẫn chưa được quyết định, trước khi tiến vào Kết Đan kỳ, ta sẽ không nhận hồn phách của bọn họ. Nếu không hồn phách này một khi bị phong ấn trên ngọc giản sẽ trở thành ghi chép của Thi Âm Tông. Lúc đó nếu bị người khác cướp đi ta chẳng có lợi gì.
Hắn cũng không sợ La Sát mà nói thẳng ra, hắn làm như vậy là đang kiếm cho mình một đường lui, tỏ rõ ý định cam chịu để đối phương cắn nuốt.
Nói xong, hai mắt hắn hơi liếc sang bên, còn bỏ thêm một câu:
- Vực Ngoại chiến trường đã thanh lý, sẽ mau chóng bắt đầu thôi, ta tính toán mấy ngày nữa sẽ có lệnh bài truyền tới.
Bóng người trên không cười khàn mấy tiếng nói:
- Liên minh tu chân sứ giả lần này mở ra Vực Ngoại thông đạo, ta chỉ cấp hấp thu một chút linh khí vực ngoại là có thể hoàn thành bước cuối cùng của cắn nuốt. Dạ Tự Tại, dựa theo ước định của ta và Thi Âm Tông, ý thức của ngươi sau khi bị ta cắn nuốt sẽ được ta giữ lại, đến khi ngươi có ứng cử viên tốt, ta sẽ trực tiếp giúp cho người ngươi chỉ định tăng lên Kết Đan kỳ, để cho ngươi tiến vào.
Từ Dạ Tự sau khi biết bí mật của Thi Âm Tông, hiểu được việc này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, cứ trăm năm một lần sau khi Vực Ngoại chiến trường được rửa sạch. Cũng chính là lúc bước cắn nuốt cuối cùng được hoàn thành, Dạ Tự Tại thầm than một tiếng, nhắm mắt không nói chuyện tiếp.
Lúc này Vương Lâm và Mộc Nhũng đã đi tới một cái động khẩu rộng rãi hình con thoi, Vương Lâm có thể cảm giác được lộ tuyến đi tới đây càng lúc
càng sâu xuống dưới lòng đất. Theo thời gian di chuyển càng dài thì âm hàn khí nồng nặc từ dưới nền đất phát tán ra càng nhiều.
Qua một hồi lâu, Mộc Nhũng bỗng nhiên dừng lại ở một chỗ động khẩu rộng rãi, nghiêng người cung kính nói:
- Sư tổ, nơi này chính là chỗ để ngài tu luyện. Nơi đây là một trong những huyệt động thích hợp nhất để Thi Âm Tông ta tu luyện.
Cùng Mộc Nhũng khách sáo một chút, Vương Lâm tiến vào bên trong, động khẩu cũng không quá lớn, chỉ lớn hơn chỗ của Mộc Nhũng một phần năm.
Trên mặt đất của huyệt động có một tầng băng sương dày màu lam, thoạt nhìn thì thấy rất quỷ dị.
Bốn phía của vách động có chi chít các lỗ nhỏ, âm hàn khí từ đấy chậm rãi toát ra.
Trừ những thứ đó ra thì trong huyệt động là một khoảng trống, Vương Lâm trầm tư một chút, ngồi xổm xuống sờ sờ lên mặt đất, nhất thời một dòng hàn khí từ ngón tay chảy ra, nhưng chúng vừa tiến ra ngoài lập tức khiến cho tầng sương mỏng dưới đất tan ra.
Thần thái Vương Lâm có chút hờ hững, linh lực âm hàn trong cơ thể hắn vượt xa so với hàn khí của mặt đất.
Tùy ý khoanh chân ngồi xuống, hai tay Vương Lâm bắt quyết, dựa theo một ít pháp thuật nhỏ ghi trong ngọc giản màu lam đáng vao một đạo pháp ấn.
Ngay sau đó thần thức của hắn phát tán ra dung hợp vào trong pháp ấn, bốn phía huyệt động nhúc nhích một cách quỷ dị, dần dần không còn một kẽ hở nào lộ ra ngoài.
Cả huyệt động bây giờ đã trở thành một không gian bị phong bế.
Vương Lâm nhìn bốn phía một chút, nội tâm của hắn âm trầm, hắn gia nhập
Thi Âm Tông cũng là chuyện bất đắc dĩ. Ngày đó khi ở phế khu, nếu không tiến vào truyền tống trận, tất nhiên sẽ không bị cuốn vào chuyện thi khôi cùng Ngô Vũ.
Bây giờ xem ra, Ngô Vũ cũng không nói sai, nơi đây quả nhiên là thích hợp để tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết. Bất quá ở nơi này, Vương Lâm luôn có cảm giác nguy cơ trùng trùng, nhất là khi đối mặt với Dạ Tự Tại, thoạt nhìn thì ánh mắt và cử chỉ của đối phương không có gì lạ thường, nhưng trong lòng Vương Lâm lại có cảm giác như bị độc xà đang nhìn chằm chằm vào.
Loại cảm giác này sau khi đối phương chú ý tới A Ngốc lập tức từ hắn chuyển dời sang A Ngốc.
Việc như vậy khiến cho trong lòng Vương Lâm không hề giảm đi lòng cảnh giác, mà ngược lại càng lúc càng đề phòng, nhất định Dạ Tự Tại không có hảo ý.
Vương Lâm nhíu mày, thì thào nói:
- Đáng tiếc Ti Đồ Nam còn đang lâm vào ngủ say, nếu không với kiến thức lịch duyệt của hắn nhất định sẽ đoán ra suy nghĩ của đối phương. Lúc đó có thể tìm cơ hội thoát thân khỏi nơi đây, bất quá nếu đã tới trước hết hãy mượn nơi đây để tu luyện chút.
Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn lóe lên quang mang, tay phải đánh ra vài đạo pháp quyết, từ trên vách động phát ra thanh âm ầm ầm, từng đạo bạch khí từ đó thoát ra, trong nháy mắt tràn ngập của huyệt động.
Vương Lâm há mồm hít một ngụm không khí, bạch khí sau một lúc rồi loạn lập tức thu vào, nhưng ngay sau đó lại có vô số đạo bạch khí từ lỗ nhỏ lan ra.
Bạch khí nọ tiến vào trong cơ thể Vương Lâm lập tức bị linh lực của hắn hấp thu.
Vẻ mặt Vương Lâm lúc này có chút cổ quái, hai tay hắn bắt quyết, đánh ra một đạo chùm ánh sáng, chùm ánh sáng này vựa hiện đã ngưng tụ lại cùng một chỗ, hình thành một quang cầu.
Ánh mắt Vương Lâm không hề chớp cái nào, nhìn chằm chằm vào quang cầu, chỉ thấy màu sắc quang cầu chợt biến thành lam nhạt, hơn nữa còn lóe lên một chút ánh sáng. Hai mắt Vương Lâm lóe lên tinh quang, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Địa âm phổ thông nhất phẩm.
Ngay lúc này, một đám mây vô hạn bảy sắc bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời Triệu quốc, dùng từ che lấp cả thiên địa cũng không có quá đáng.
Khi đám mây này xuất hiện, trong nháy mắt cỗ uy áp từ trên không ép xuống, toàn bộ người tu chân của Triệu quốc, chỉ cần dưới Nguyên Anh kỳ thì vô luận là người ở nơi nào, môn phải nào, đang làm chuyện gì cũng phải biến sắc mặt.
Dưới uy áp khổng lồ của nó, tất cả các đệ tử Ngưng Khí kỳ đề hãi hùng khiếp vía, linh lực trong cơ thể cứ như muốn bay đi hết.
Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ cũng phải nhắm mắt ngồi xuống, điều chỉnh linh lực trong cơ thể, chỉ có Nguyên Anh kỳ cao thủ mới có thể chống cự lại uy áp đó, nhưng sắc mặt cũng hơi đổi.
Ở nơi bí mật trong cấm địa của Huyền Đạo Tông, một nam tử hán lập tức mở hai mắt, thần sắc hơi thay đổi, nhưng ngay sau đó lại lộ vẻ mừng như điên, không nói hai lời, thân thể đã lóe lên biến mất ở cấm địa. Chỉ thoáng sau đó thân ảnh của hắn đã xuất hiện ở ngoài trăm dặm.
Trong cảnh nội Triệu quốc, bỗng nhiên từ các địa phương lao ra vô số các đạo trường hồng, chúng lấy tốc độ như thiểm điện lao đi. Tất cả đều hướng về phía Thông Thiên tháp ở trung tâm cảnh nội Triệu quốc lao tới.
Người tu tiên còn thế, càng không nói đến con người, tất cả người dân của Triệu quốc giờ này đều quý xuống cúng bái. Thế tục xưa nay đồn đại, cứ mỗi trăm năm một lần bầu trời sẽ hạ xuống thiên uy, và ngày hôm nay đã tới.