Nguyên anh của Lý Mộ Uyển không còn sinh cơ dung nhập lại bắt đầu tiêu tán. Lần này tốc độ tiêu tán so với quá khứ còn nhanh hơn, giống như lúc nào cũng có thể biến mất.
- Tiếp tục hút sinh cơ của ta. - Vương Lâm nhìn Lý Mộ Uyển, ánh mắt trìu mến. Nàng đã đợi hắn cả trăm năm chỉ đơn giản bởi một câu hứa.
Ngàn năm tu đạo cũng chỉ có một mình nàng đặt chân vào trong lòng hắn. Nhưng phải tới khi nàng rời đi, một mình hắn chìm trong cô đơn hắn mới biến được bản thân cũng để ý tới nàng.
Hắn cứ thế nhìn Lý Mộ Uyển chăm chú, ánh mắt chỉ có một sự yêu thương.
Vào lúc này, giữa hai người có một khoảng cách giống như đang đứng hai bên bờ sông, một bên là hắn và một bên là nàng. Ở giữa hai người là cả ngàn năm nhớ nhung, chờ đợi. Chỉ có điều dòng sông đó cho dù có dữ dội tới mấy cũng không thể xóa được ánh mắt kiên định vào sự chờ đợi.
Bên tai hắn như vang lên tiếng đàn ai oán. Tiếng đàn giống như một cây cầu khiến cho hai người có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau.
Tử khí bao phủ bên ngoài thân thể Lý Mộ Uyển và Vương Lâm.
Sức sống cứ vậy chui ra khỏi cơ thể Vương Lâm mà dung nhập vào nguyên anh của Lý Mộ Uyển. Cho dù có rút trăm ngàn lần sức sống để đổi lấy sự sống cho Lý Mộ Uyển, Vương Lâm cũng không hề oán hận.
Hắn lẳng lặng nhìn Lý Mộ Uyển, mìm cười trìu mến. Khuôn mặt của hắn lại tiếp tục già nua, đầy nếp nhăn. Sức sống mất đi khiến cho thân thể hắn trong tích tắc như đã trải qua cả ngàn năm.
Trong thân thể Vương Lâm, sức sống đã không còn nhiều lắm. Tốc độ hấp thu như vậy khiến cho Vương Lâm càng cảm nhận được lời kêu gọi của thiên đạo.
Hắn cất tiếng thở dài, một luồng sinh cơ đậm đặc từ thân thể hắn chợt bạo phát. Lần bộc phát này của hắn, sinh cơ tỏa ra bốn phía khiến cho vô số đầu người xung quanh, ánh mắt chợt lóe lên tia sáng u ám.
- A! - Trong quan tài, lão tổ của Hướng gia ngẩn người. Nơi quan tài của hắn vào lúc này ở bên cạnh chợt xuất hiện một thi hài chẳng khác gì que củi.
Một tia sáng lạnh lẽo trong khoảng khắc đôi mắt của thi hài mở ra chiếu lên người Vương Lâm.
Trong tinh vực Liên Minh, nơi một tinh cầu tu chân, bổn tôn của Vương Lâm ẩn thân trong một môn phái tu chân, hành động giống như một đệ tử cấp thấp. Vào lúc này, hắn đang khoanh chân ngồi, sinh cơ của bản thân đang tiêu tán nhanh chóng.
Chỉ có điều đối với sự tan biến đó, bổn tôn không hề có một hành động ngăn cản chỉ im lặng nhìn lên bầu trời.
Từ trước tới nay, ánh mắt hắn vẫn lạnh như băng nhưng vào lúc này lại giống hệ phân thân chỉ có một sự trìu mến.
Từ bổn tôn, sinh cơ theo một phương pháp đặc biệt chui vào trong thân thể phân thân rồi lại di chuyển vào nguyên anh của Lý Mộ Uyển. Từ từ, nguyên anh của Lý Mộ Uyển càng lúc càng rõ ràng.
Thời gian chầm chậm qua đi, ngày thứ ba, ngày thứ tư.
Tới ngày thứ năm, bổn tôn của Vương Lâm không còn có chút ánh sáng. Mái tóc hồng trở nên nhợt nhạt. Sinh cơ tiêu hao mức độ lớn khiến cho bổn tôn có thân thể Cổ Thần cũng không thể chịu đựng.
Sau khi qua ngày thứ tư, nguyên anh của Lý Mộ Uyển trở nên rõ ràng. Trong nguyên anh của nàng tràn ngập sức sống, tử khí đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ có điều sức sống đó sau khi không có sinh cơ của Vương Lâm dung nhập liền không thể ổn định, chưa nói gì tới sự thức tỉnh.
Bốn ngày, đó đã là cực hạn, ngày thứ năm Vương Lâm không có cách nào vượt qua.
- Lão phu chỉ có thể làm tới bước này. Sinh cơ của ngươi không đủ nên không thể làm sống lại Nguyên Anh. - Tổ tiên của Hướng gia bình tĩnh nhìn Vương Lâm rồi lại nằm vào trong quan tài.ột làn tử khí nổi lên đẩy Lý Mộ Uyển và Vương Lâm ra khỏi thông đạo.
Trong quá trình đó, hai tay Vương Lâm lập tức bắt quyết, từng đạo cấm chế bao phủ nguyên anh khiến cho tốc độ tan biến của một chút sức sống đó chậm lại.
Trong nháy mắt khi ra khỏi cái khe, hai cặp mắt liền tập trung vào người Vương Lâm.
Vào lúc này, Thanh Thủy nhìn thấy Vương Lâm chỉ ngẩn người, trầm mặc không nói.
Về phần Hướng Văn Đông như sớm biết sẽ có tình trạng này nên chỉ liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái rồi thôi.
Vương Lâm trân trọng đặt nguyên anh của Lý Mộ Uyển vào trong túi trữ vật, nhìn Thanh Thủy rồi nói một cách bình tĩnh:
- Sư huynh! Chúng ta đi thôi.
Thanh Thủy than thầm một tiếng rồi phất tay áo, đưa Vương Lâm bay đi.
Hướng Văn Đông nhìn theo hướng Vương Lâm biến mất, mỉm cười lẩm bẩm:
- Hứa Mộc! Tuy lão phu tính kế với ngươi, nhưng lại không có gì giấu diếm. Với sự thông minh của ngươi chắc cũng đã biết được. Giúp ngươi hồi phục nguyên anh thì trả giá chính là vô số sinh cơ. Như thế, chúng ta không hề thiếu nợ nhau.
Trong tinh không, Thanh Thủy và Vương Lâm giống như hai chòm sao chổi bay đi.
- Sư huynh! Ngươi cũng biết vật đấy? - Trong lúc phi hành, Vương Lâm chợt mở miệng. Hắn vỗ vào túi trữ vật, nhất thời, Tị Thiên quan bay ra trước mặt.
Thanh Thủy dừng lại, liếc nhìn Tị Thiên quan. Ánh sáng màu hồng lóe lên trong mắt phải. Một lúc sau, hắn trầm giọng nói:
- Vật này ta chưa từng thấy, nhưng nó có đậm đặc tiên khí thì chắc chắn là vật của tiên giới. Mặt khác bên trong nó còn có một thứ lực lượng đặc biệt, giống như một thứ quy tắc nào đó. Vật này chắc là dùng để chữa thương phải không?
Nghe thấy ngay cả Thanh Thủy cũng không biết được vật ấy, Vương Lâm thầm than thu hồi Tị Thiên quan rồi nói:
- Nó đúng là vật để
chữa thương nhưng lại không biết phương pháp.
Thanh Thủy cũng không hỏi tiếp chỉ nhìn ra xa. Im lặng một lúc, lão chợt nói:
- Hứa Mộc! Tuy ngươi không bước vào Thăng Tiên trì nhưng vẫn vượt qua khảo nghiệm. Lần này ta tới Liên Minh nguy hiểm rất nhiều chỉ sợ là không thể cho ngươi đi theo. Vì vậy mà trong tinh vực Liên Minh tất cả ngươi đều phải dựa vào bản thân.
Vương Lâm gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm giác không thể nói lên được thành lời, bởi sự kêu gọi của thiên đạo đã càng lúc càng rõ ràng.
- Hô Phong, Hoán Vũ, Tát đậu thành binh. Ba tiên thuật này ngươi đã có được Hô Phong. Hai tiên thuật còn lại, bây giờ ta sẽ truyền thụ cho ngươi. - Thanh Thủy vừa nói, hai ngón tay khép lại điểm vào mi tâm của Vương Lâm. Nhất thời, một luồng tiên nguyên dung nhập vào trong đầu hắn.
Cùng lúc đó, trong đầu Vương Lâm lập tức xuất hiện toàn bộ tin tức liên quan tới Hoán Vũ và Tát Đậu thành binh. Động tác vừa rồi của Thanh Thủy chính là một sự truyền thừa.
Truyền thừa hoàn toàn khác với truyền thụ. Chỉ có quan hệ thầy trò mới có thể tiến hành truyền thừa. Bởi như vậy mới có thể giúp cho tránh được việc tốn thời gian đi theo đường vòng, làm cho người nhận hiểu được sâu nhất.
Thanh Thủy nhìn Vương Lâm thầm than trong lòng. Khi mới bắt đầu, hắn đối với Vương Lâm chỉ là báo đáp sư tôn. Năm đó, tuy sư tôn chỉ nói đùa, nhưng sau khi hắn tỉnh dậy, chuyện duy nhất có thể báo đáp là làm thế này. Vì vậy mà hắn cũng chẳng để ý tới Vương Lâm nhiều lắm, chỉ vì sư tôn mà thôi.
Vương Lâm không bước vào Thăng Tiên trì khiến cho Thanh Thủy thất vọng, quyết định từ nay về sau Vương Lâm và sư tôn hết duyên. Từ bây giờ, không còn chút quan hệ nào nữa và hắn toàn tâm toàn ý tìm kiếm nguyên nhân tiên giới tan vỡ và lý do khiến cho bản thân điên cuồng.
Nhưng tất cả khi nhìn thấy Vương Lâm vì một người con gái mà chấp nhận đi tới bước này, bỏ qua toàn bộ sinh cơ làm cho Thanh Thủy như nhớ lại.
Nhìn Vương Lâm, Thanh Thủy như thấy lại bản thân khi trước, trong lòng cảm giác đau đớn. Hắn không thể nào quên được sau khi tỉnh dậy nhìn thấy một vũng máu tươi và người yêu đang nhắm mắt.
Cũng vào lúc đó, trái tim của hắn hoàn toàn tan vỡ.
Cảm giác buồn bã, ánh mắt của Thanh Thủy nhìn Vương Lâm không còn chuyện báo đáp sư tôn mà có một chút gì đó trìu mến hơn.
- Ngươi không bước vào Thăng Tiên trì nên không thể phát huy được toàn bộ uy lực của tiên thuật. Sư huynh không có gì cho ngươi, chỉ có ngươi một đạo tiên nguyên lực giúp ngươi thi triển tiên thuật.
Đạo tiên nguyên lực truyền vào cơ thể Vương Lâm, Thanh Thủy không lấy đi mà sau đó được Vương Lâm vận chuyển biến thành một hạt tiên khí, rơi vào trong nguyên thần của hắn.
- Tiên nguyên lực này có hạn, xem như lễ vật nhỏ của ta đi. Còn có Hoán Vũ Ttinh, hai vật này khác nhau nhưng cùng có thể kết hợp để thi triển. Ngươi ở trong Liên Minh Tinh Vực, chỉ cần không sa vào cuộc chiến của tu sĩ có đại thần thông thì cũng tự bảo vệ mình.
Lúc này, trong đầu Vương Lâm vẫn còn bị Hoán Vũ cùng với thần thông Vãi đậu thành binh tràn ngập, đắm chìm bên trong không ngừng chuyển hóa và minh ngộ.
Thanh Thủy trầm ngâm một lúc lâu, nhìn Vương Lâm với ánh mắt xa xăm, chậm rãi nói:
- Sức sống của ngươi hao hụt nhiều lắm, điểm này sư huynh không giúp được ngươi. Thần thông sở tu của ta đều là thuật chinh chiến, không thể an dưỡng. Chỉ có năm đó ở Lôi Tiên Giới, sư tôn truyền thụ cho ta thần thông thôn phệ, thần thông này ngươi cũng đã tận mắt nhìn thấy rồi, giờ ta truyền lại cho ngươi.
Thanh Thủy nói xong, dùng tay phải đặt tại mi tâm của Vương Lâm, những gì có liên quan tới thần thông thôn phệ, dũng mãnh đi vào trong đầu Vương Lâm.
- Thuật này tác hại rất lớn. Năm đó, khi truyền cho ta, tôn sư cũng rất do dự. Nếu bây giờ ngươi học được cũng phải tránh, nếu không cần thiết thì đừng sử dụng tùy tiện.
Thanh Thủy thở dài, nhìn vẻ mặt già nua của Vương Lâm, thu hồi tay phải. Trong lúc đó, bức tranh hiện ra một kí hiệu cực kì quỷ dị, kí hiệu này chứa đầy mùi máu tanh, vừa xuất hiện đã làm cho trời đất biến hóa. Trong nháy mắt, hầu như tất cả bụi bặm cũng đều nhanh chóng bị thổi bay.