Vu Phi đang tiến một bước ra khỏi vòng xoáy. Vẻ mặt hắn trắng nhợt, cánh tay trái vẫn còn chảy máu. Sau khi hắn xuất hiện thì vòng xoáy ở phía sau nhanh chóng co rút lại.
Thấy mình đã quay về Sát Vực Giới quen thuộc, Vu Phi lập tức thở dài nhẹ nhõm nhưng vẫn còn rất sợ hãi. Lúc này hắn nhìn về phía tháp cao, định mở miệng nói.
Nhưng trong nháy mắt một luồng khí tức cực kỳ khổng lồ từ trong tháp điên cuồng bùng ra. Cùng lúc này còn có một tiếng gầm giận dữ vang lên:
- Vu Phi rời khỏi chỗ đó ngay!
Đúng lúc này một đạo kiếm khí hồng quang từ trong ngọn tháp bay ra như tên bắn, trong nháy mắt nó đã đến sát bên người Vu Phi, nhưng vẫn còn chậm một bước!
Trong nháy mắt khi âm thanh kia vang lên, Vu Phi không ngừng lại mà lập tức phóng ra. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, từ trong vòng xoáy đang liên tục co rút lại phía sau người hắn lại có một luồng khí sắc bén âm ầm lao ra. Một tiếng rách toạc vang lên, nháy mắt vòng xoáy đã bị xuyên qua trong vô tận. Hai ngón tay Vương Lâm đột nhiên chìa ra từ trong vòng xoáy, mang theo một luồng sát khí ngập trời nhanh chóng đặt lên hậu tâm Vu Phi.
- Là Hứa Mộc!
Vu Phi phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể bị lực lượng khổng lồ đánh thẳng vào rồi văng ra phương xa. Trong cơ thể hắn vang lên những tiếng nổ ầm ầm, rất nhiều máu tươi từ trong những lỗ chân lông phun ra ngoài. Hầu như chỉ trong nháy mắt, cả người hắn đã nổ ầm lên một tiếng rồi tan vỡ.
Ngay cả nguyên thần cũng không thể phóng ra khi cơ thể vỡ tan, tất cả đều hình thần câu diệt.
Thậm chí ngay cả túi trữ vật cũng nổ ầm ầm rồi tan vỡ. Những vật phẩm bên trong văng ra ngoài, trong đó có một cành cây bị hút lại rồi bị hai ngón tay lộ ra từ trong vòng xoáy chụp được.
Tình cảnh này làm cho tất cả tu sĩ trên Sát Vực Giới phải hô lên kinh hoàng. Hồng quang từ trong ngọn tháp cao bay ra rồi phóng thẳng đến ngón tay trên vòng xoáy. Nhưng khoảnh khắc ngón tay kia điểm ra thì cũng lập tức thu hồi lại, vòng xoáy cũng tiêu tán.
Trong hồng quang truyền ra một tiếng gầm giận dữ rồi dùng tốc độ cực nhanh lóe lên, một bàn tay phải khô héo thò ra, nó hướng về vị trí vòng xoáy tiêu tán hung hăng vung lên một trảo. Nhưng chỉ nghe thấy két một tiếng, trong những con sóng chấn động vặn vẹo, bàn tay phải khô héo kia chỉ chộp được nửa cành cây.
- Hứa Mộc!
Hồng quang kia lóe lên rồi lập tức hóa thành một người già nua có mái tóc màu đỏ. Lúc này lão đang gầm lên giận dữ.
Sát Vực Giới bọn họ rất nhiều vạn năm qua chưa từng xảy ra chuyện như ngày hôm nay, người của mình bị người ta đánh chết ngay trước mặt. Những chuyện thế này chẳng khác gì bị đối phương giết người ngay trong nhà của mình.
Từng tiếng gầm giận dữ từ trong những tòa kiến trúc vang lên. Một đám tu sĩ toàn thân bùng ra sát khí nồng đậm nhanh chóng hiện thân, họ đang nhìn chằm chằm vào vị trí Vu Phi đã chết, một lúc lâu sau mới dần trở nên trầm mặc.
Loại lặng lẽ này sinh ra một luồng sát khí không thể tưởng tượng nổi, sát khí liên tục bị kiềm chế giống như đang đợi đúng thời điểm để bùng lên.
Lão già tóc đỏ kia hít vào một hơi thật sâu, trong mắt lão lộ ra vẻ âm u. Khoảnh khắc sau lão khẽ vung tay áo rồi quay người về trong tháp. Rất lâu sau, trong tháp truyền ra một giọng nói lạnh lùng:
- Truy sát Hứa Mộc!
Lại nói đến Vương Lâm, sau khi hắn thu hồi hai ngón tay thì cơ thể chậm rãi thu nhỏ lại. Trong khoảnh khắc khi hắn trở về như bình thường thì vẻ mặt vẫn lạnh lẽo. Nếu đã giết người thì phải làm cho triệt để, nếu để đối phương chạy thoát cũng không thể ngăn cản quá trình giết chóc. Đã như vậy thì cứ đơn giản ra tay sát thủ.
Vương Lâm trầm ngâm trong khoảnh khắc, hắn nhìn nửa cành cây trong tay rồi bỏ nó vào túi trữ vật. Thứ này hắn mạo hiểm chụp lấy khi giết chết Vu Phi, nó có tác dụng rất lớn.
- Có thứ này mình có thể bảo vệ Liên Minh Tây Bộ được bình an!
Vương Lâm lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ.
Khi Vương Lâm xuất hiện thì đã ở trên lưng Lôi Cát. Đồng Tử Đầu To lúc này đang lo lắng, sau khi nhìn thấy Vương Lâm quay trở về thì lập tức thở phào nhẹ nhõm. Khuôn mặt hắn lộ vẻ cung kính.
Tháp Sơn chiến đấu với phân thân của Vu Phi đã bị thương. Lúc này hắn đang khoanh chân ngồi xuống bên cạnh để vận chuyển nguyên lực trị thương. Vương Lâm ngồi trên lưng Lôi Cát, bình tĩnh nói:
- Lôi Cát, tìm một hành tinh bí mật và hoang đã. Ta muốn bế quan.
Âm thanh của Lôi Cát ầm ầm truyền ra, hắn phóng thẳng về phía trước rồi biến mất ngay tại chỗ.
Cơ thể khổng lồ của Lôi Cát trên không trung tạo ra một cảm giác uy nghiêm cực kỳ cường đại, hắn nhanh chóng phóng đi trong Liên Minh Tây Bộ. Không lâu sau, từng đạo kiếm quang ở phương xa gào thét phóng tới, có một đội tu sĩ La Thiên lao đi như tên bắn.
Người đi đầu là một Địa Sát trong một trăm lẽ tám tiên. Sau khi hắn nhìn thấy cơ thể khổng lồ của Lôi Cát thì lập tức ngẩn người, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác. Ngay cả những tu sĩ La Thiên phía sau hắn cũng giống như lâm phải đại địch, kiếm quang gào thét ẩn chứa thần thông.
Đúng lúc này hai mắt Địa Sát lập tức trở nên ngưng trọng. Hắn lại nhìn thấy Vương Lâm và Đồng Tử Đầu To đang khoanh chân ngồi trên lưng Lôi Cát. Vừa nhìn thấy tình cảnh này hắn phải hít vào một hơi thật sâu rồi lui ra phía sau vài bước cung kính ôm quyền nói:
- Tham kiến Lôi Tiên.
Danh tiếng của Hứa Mộc rất lừng lẫy trong La Thiên. Địa Sát đã tận mắt nhìn thấy hành động vĩ đại của Vương Lâm khi được phong tiên, nên đối với Vương Lâm hắn cực kỳ kính phục. Lúc này hắn cung kính cũng là thật tâm.
Vương Lâm hơi gật đầu mà cũng không nói gì. Lôi Cát dùng tốc độ nhanh chóng mang theo tiếng sấm sét rồi phóng thẳng qua bên cạnh những tu sĩ này. Đến khi Vương Lâm đã đi rất xa, tên tu sĩ Địa Sát kia mới thu hồi ánh mắt lại, trong mắt hắn hiện lên vẻ hâm mộ, thầm nghĩ:
- Không hổ là chính phẩm Lôi Tiên trong La Thiên ta, không ngờ lại có vật cưỡi như vậy!
Không chỉ có mình hắn hâm mộ, những tu sĩ ở xung quanh hắn đều thầm cảm khái trong lòng, hâm mộ không ngớt.
Khi Lôi Cát phóng đi, số lần hắn gặp phải tu sĩ La Thiên càng ngày càng nhiều, rõ ràng nơi đây đã hoàn toàn bị La Thiên Tinh Vực chiếm giữ. Những đám tu sĩ này sau khi nhìn thấy Vương Lâm thì vẻ mặt đều trở nên hết sức cung kính. Đặc biệt là ánh mắt khi nhìn thấy Lôi Cát thì đều lộ vẻ kinh hoàng và hâm mộ.
Chuyện Hứa Mộc hiện thân được đám tu sĩ này đồn ra nên đại đa số tu sĩ trên La Thiên đều biết. Khoảng thời gian này trong đám tu sĩ La Thiên có rất nhiều tin đồn có liên quan đến Hứa Mộc.
Phần lớn đều nói Hứa Mộc không dám xuất chiến, hoặc là làm phản trở thành người của Liên Minh. Đối với những tin đồn này Hứa Đình nghe thấy thì rất vui rồi thầm châm dầu vào lửa cho tin đồn truyền đi khắp bốn phía.
Đối với những tin đồn này, một số lão tu sĩ đồng lứa ở La Thiên cũng không ngăn cản. Hơn nữa trước đó Vương Lâm quả thật có mất tích, vì vậy tin đồn càng ngày càng trở nên cường điệu.
Những câu nói như Hứa Mộc là người của Liên Minh, càng ngày càng nhiều.
Trên đường đi Lôi Cát làm cho rất nhiều tu sĩ La Thiên chú ý. Trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía Vương Lâm, có người tỏ vẻ cung kính, nhưng cũng có rất nhiều người suy nghĩ giống như đang chờ xem cảnh náo nhiệt vậy.
Một ngày sau, Lôi Cát dừng lại bên ngoài một tinh cầu hoang dã. Linh khí trong tinh cầu này rất ít, mặc dù là tu sĩ La Thiên khi chiếm được hành tinh này cũng không để ý nhiều, chỉ lưu lại vài người trấn giữ mà thôi.
Vương Lâm cẩn thận nhìn thoáng qua hành tinh hoang dã trước mặt. Mặc dù vị trí của hành tinh này cũng coi như là hẻo lánh, tuy đã bị tu sĩ La Thiên chiếm lĩnh nhưng Vương Lâm cũng không ngại chọn nơi này làm chỗ bế quan.
Vương Lâm hơi trầm ngâm, cơ thể hắn lóe lên từ trên lưng Lôi Cát nhảy xuống rồi phóng thẳng về phía hành tinh hoang dã trước mặt. Đồng Tử Đầu To và Tháp Sơn cũng vội vàng chạy theo phía sau. Lôi Cát sau khi thu nhỏ cơ thể lại trở thành một đại hán cao ba trượng cũng tiến bước đi theo phía sau.
Khi đến gần hành tinh này Vương Lâm mới nghe thấy một tiếng gầm rống truyền ra. Tinh cầu này tuy hoang dã nhưng bên trên cũng có vài loại hung thú. Những hung thú này thường không có linh trí mà toàn dựa vào bản năng để sinh tồn.
Có thể là những con rắn lớn dài vài trượng, hoặc là những con mãnh hổ. Những loại hung thú này có rất nhiều và rất tầm thường.
Trong nháy mắt khi cơ thể Vương Lâm rơi lên mặt đất, những tu sĩ La Thiên đóng quân trên tinh cầu này đều từ trong tĩnh tọa thức tỉnh lại. Cả đám người do dự trong khoảnh khắc rồi lập tức đạp lên kiếm quang nhanh chóng bay đi.
Địa phương Vương Lâm tuyển chọn là một ngọn núi rất quái lạ, hầu như nó dựng đứng lên thẳng tắp, giống như một ngón tay chỉ thẳng lên muốn đâm thủng cả bầu trời.
Khi Vương Lâm đạp chân lên đỉnh núi, không cần hắn phải sai bảo, Tháp Sơn lập tức tung ra một quyền vào đỉnh núi, trực tiếp dùng pháp thuật tạo ra một hang động.
Lúc này vài đạo kiếm quang trên bầu trời cũng gào thét phóng tới, những tu sĩ canh giữ chỗ này lập tức đi lại gần. Khi đi đến vị trí bên ngoài trăm trượng, năm sáu người này lập tức ôm quyền cung kính nói:
- Tham kiến Lôi Tiên.
Vương Lâm hơi gật đầu, chậm rãi nói:
- Ta muốn dùng chỗ này để tu luyện tiên thuật, các người đừng làm phiền.
Mấy tên tu sĩ này vội vàng gật đầu vâng dạ rồi ôm quyền rút lui.
Khi những người kia đã rời đi, tay phải Vương Lâm bắt pháp quyết, Phá Diệt Tâm Cấm lập tức huyễn hóa ra. Vương Lâm liên tục dùng cấm chế in dấu trên khắp bốn phía thiên địa và xung quanh ngọn núi này, khắp nơi đều có dấu vết của cấm chế.
Sau khi Vương Lâm bố trí xong cấm chế, Tháp Sơn và Đồng Tử Đầu To lại ngồi xuống ở phương xa để hộ pháp. Lôi Cát cũng tìm được một vị trí để khoanh chân ngồi xuống. Những ngày gần đây hình như hắn cảm thấy thần thông thiên phú của mình có chút biến hóa kỳ dị, trong lúc trầm mặc hắn cũng không ngừng suy tư cảm ngộ.
Vương Lâm nhắm mắt lại, bốn phía trở nên yên tĩnh, nhưng lâu lâu lại có một tiếng gầm rống từ phương xa truyền đến. Cấm chế hắn bố trí làm cho những hung thú ở gần phải đi ra xa. Bọn nó tuy không có linh trí, nhưng dựa vào bản năng có thể cảm giác được chỗ này rất nguy hiểm.
Bầu không khí chỗ này đã tương đối trở nên yên tĩnh. Linh đài Vương Lâm sáng tỏ, trong đầu hắn hiện lên hai tiên thuật của đại tiên đế được Thanh Thủy truyền thừa.
Hoán Vũ, Tát Đậu Thành Binh.
Đối với thuật Hoán Vũ, trước đó khi
Vương Lâm thi triển Hô Phong thì trong lúc vô ý cũng ngưng tụ được vài giọt mưa, sinh ra một luồng ý Hoán Vũ. Nhưng sau đó khi hắn thi triển lại thì đều không thành công.
Theo truyền thừa của Thanh Thúy, Vương Lâm đã hiểu rõ được nguyên nhân. Trên thực tế thì Hô Phong Hoán Vũ lại có quan hệ rất sâu, nếu thi triển cả hai cái thì có thể tương hỗ chuyển hóa và xếp chồng lên nhau.
Vương Lâm trầm ngâm rồi dang hai tay ra, hắn lặng lẽ cảm ngộ thuật Hoán Vũ.
Hoán Vũ là ngưng tụ nguyên lực giữa thiên địa, lấy nguyên lực để cho chính mình sử dụng. Đồng thời dựa theo những chấn động pháp thuật mà ngưng tụ lại thành nước mưa. Trong mỗi giọt mưa đều ẩn chứa những luồng thiên địa nguyên khí nồng đậm.
Có thể nói đây cũng là một bộ phận quy tắc.
Trong lúc Vương Lâm cảm ngộ, bầu trời bên ngoài không biết ngưng tụ ra một đám mây đen từ khi nào. Đám mây này rất dày, lan ra rất xa. Một lúc lâu sau, những giọt mưa từ trên trời rơi xuống mặt đất. Nơi đây đã rất lâu rồi chưa có một trận mưa nào nên khi nước mưa rơi xuống mặt đất lập tức bốc lên một tầng bụi. Vị trí của Vương Lâm có thể nhìn thấy mặt đất bên ngoài giống như vạn mã bôn đằng, bụi đất bay lên rồi bị dính vào nước mưa lại trở về trên mặt đất.
Tình cảnh này rất hùng tráng.
Vương Lâm nhìn mưa rồi cả người chìm đắm vào bên trong. Nhưng đúng lúc này những hạt mưa ở trên bầu trời giống như đồng loạt ngừng lại, có hai người tiến từ trong hư không ra.
Khi mưa rơi lên cơ thể hai người này thì lập tức biến mất không một tiếng động rồi hóa thành từng mảng sương mù dày đặc. Hai người này đi thẳng đến nhưng trên người lại không dính vào bất kỳ hạt mưa nào.
- Hứa Mộc, ngươi đã biết sai chưa?
Tiếng quát khẽ từ trong miệng một người truyền ra. Đây là một lão già, Vương Lâm cũng đã từng gặp qua người này trong Lôi Tiên Điện. Thân phận của người này hắn vẫn còn nhớ rõ, hình như là trưởng lão hình pháp của Lôi Tiên Điện.
Người bên cạnh lão già chính là Viêm Lôi Tử, vẻ mặt hắn âm trầm nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trong ánh mắt hắn lộ ra cái nhìn lạnh như băng. Nước mưa bên ngoài cơ thể hắn hóa thành một đám sương mù rất lớn, bên trong lại giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, làm hắn sinh ra một luồng uy áp không thể tưởng tượng. Giống như chỉ cần tâm khẽ động thì những tầng sương mù bên ngoài người hắn có thể làm cho thiên địa tan vỡ.
- Có gì sai đâu!
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn bình tình nhìn lão già kia.
- Lão phu hỏi ngươi, khi La Thiên ta giao chiến, thì ngươi đang ở đâu và làm chuyện gì? Ngươi thân là chính phẩm Lôi Tiên, trước khi chiến tranh xảy ra đã thất tung mà còn không chịu nhận sai sao!
Viêm Lôi Tử vẫn không nói một lời nào, nhưng ánh mắt của hắn càng lúc càng lạnh như băng. Mấy ngày nay hắn dùng thần thức bao phủ nhưng không tìm thấy Vương Lâm, còn những vị trí xa thì trong lòng hắn có chút cố kỵ nên không tiện dò xét.
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, lúc này hắn bình tĩnh nói:
- Ta đi giết Vu Phi của Sát Vực Giới Tu Chân Liên Minh.
Vương Lâm vừa nói ra lời này thì lão già kia ngẩn người ra, trong mắt Viêm Lôi Tử lại lóe lên tinh quang.
- Cái gì mà giết Vu Phi? Hứa Mộc, ngươi cho lão phu là hài đồng ba tuổi phải không, tùy tiện nói ra một cái tên, càng không cần nói Sát Vực Giới gì!
Lão giả kia ánh mắt âm trầm, quát.
Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, cũng không thèm liếc mắt nhìn lão giả kia một cái. Ánh mắt của hắn dừng trên người Viêm Lôi Tử.
Viêm Lôi Tử nhìn chằm chằm Vương Lâm, vẻ băng lãnh trên mặt chậm rãi dịu đi, nói:
- Tu Chân Liên Minh quả thực có Sát Vực Giới, chỉ là ngươi làm sao có thể chứng minh, Vu Phi kia chết trong tay ngươi!
Viêm Lôi Tử lời vừa nói ra, lão giả bên cạnh hắn lập tức không nói gì nữa.
Vương Lâm mặt không chút thay đổi, vỗ túi trữ vật, lập tức nửa thanh Thiên Địa Lôi Thụ Tàn Chi xuất hiện ở trong tay, trên đó thậm chí còn có điện quang lóe lên. Vương Lâm cầm vật ấy ném về phía trước thẳng đến Viêm Lôi Tử.
Trong tiếng sấm nổ vang, nửa thanh tàn chi tới gần Viêm Lôi Tử. Ở trước người hắn bị Viêm Lôi Tử dung tay phải nắm lấy. Hắn cẩn thận nhìn qua, lập tức nhận ra vật ấy đúng là một trong những chí bảo trong Sát Vực Giới năm đó. Với tu vi của hắn liền lập tức cảm nhận được hai cỗ lực lượng tấn công trên đó, một cỗ trong đó rõ ràng là của Vương Lâm, một cỗ khác hắn rõ ràng đã nhận ra là một cỗ sát khí ngập trời!
- Không sai, đúng là Sát Vực kiếm khí của người cấp bậc Phó Tôn trong Sát Vực Giới!
Ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm của Viêm Lôi Tử tràn đầy tán thưởng.
Hắn nhìn thoáng qua Thiên Địa Lôi Chi trong tay rồi vung tay trả lại cho Vương Lâm, cười nói:
- Tốt, Hứa Mộc, ngươi cứ ở đây an tâm tu luyện, đợi một tháng sau viện quân La Thiên tới ngươi theo quân thẳng tiến Liên Minh bắc bộ này!
Vương Lâm dáng vẻ cung kính ôm quyền tuân lệnh.
Viêm Lôi Tử cười dài, thâm ý sâu sắc liếc mắt nhìn đồng tử đầu to phía xa, xoay người đạp hư không mà đi. Về phần lão giả bên người hắn cũng vội vàng đi ở sau người.
Hai người bước vài bước liền biến mất ở xa xa.
Sắc mặt Vương Lâm như thường, trong lòng lại nhẹ nhàng thở phào một hơi. Trước khi hắn tới Liên Minh tây bộ tiến vào phạm vi thế lực của La Thiên trong lòng đã có dự định, vì thế, mới tại trận chiến với Vu Phi cuối cùng mạo hiểm lấy được Thiên Địa Lôi Thụ Tàn Chi, chính là vì lúc này lấy được sự tín nhiệm của người này.
Trong tinh không, vẻ mặt vui mừng ban nãy của Viêm Lôi Tử đảo cái đã trở thành không biểu tình, nhìn không ra vẻ hỉ nộ. Lão giả bên người hắn lúc này tâm niệm khẽ động, lập tức nói:
- Điện chủ, ta thấy Hứa mộc rõ ràng là nói dối. Hơn nữa, đồng tử đầu to kia cũng là một trong Bắc Đẩu, nhưng rõ ràng bị Hứa mộc quản chế! Theo ta thấy.
Viêm Lôi Tử xoay người lạnh lùng liếc mắt nhìn lão giả một cái, dưới cái liếc mắt này, thân thể lão giả lập tức run lên, tâm thần chấn động lại trực tiếp nuốt nửa câu sau trở vào.
Viêm Lôi Tử thu hồi ánh mắt, từng bước đi vào hư không.
- Hứa Mộc này… không đơn giản! Nơi mi tâm của hắn có bốn cỗ lực lượng. Với tu vi của ta không ngờ chỉ có thể nhìn ra một cỗ trong đó. Rất hiển nhiên, lực lượng có thể bị ta nhìn ra là một cỗ yếu nhất trong đó!
Viêm Lôi Tử đi trong tinh không, đáy lòng trầm ngâm.
Một cỗ lực lượng có thể bị hắn nhìn ra kia đã xua tan ý nghĩ ban đầu trong lòng Viêm Lôi Tử. Hắn thầm than, lực lượng kia hắn rất quen thuộc, nói một cách chuẩn xác đó là ấn ký của một Chu Tước.
Tu vi chỉ có đến trình độ này của hắn mới có thể nhìn thấy ấn ký trên mi tâm kia.
- Hứa Mộc này trước khi trở lại Liên Minh cũng không có cổ quái như vậy, mà là sau khi mất tích thời gian đó mới xuất hiện kỳ dị… Chu Tước ấn ký… Năm xưa người đó có ân với ta, mà thôi!
Viêm Lôi Tử lắc đầu, mang theo lão giả bên người biến mất tại chỗ.
Tin tức Hứa Mộc trở về ở trong thời gian rất ngắn đã lập tức lan ra. Dù sao cái tên Hứa Mộc cũng rất hiển hách ở La Thiên, rất nhanh gần như tất cả tu sĩ của La Thiên đều biết Hứa Mộc đã trở lại.
Phương diện này buồn phiền nhất chính là Hứa Đình. Sau khi biết tin tức hắn trầm mặc một lát liền trực tiếp dẫn tiểu đội tu sĩ thủ hạ lao ra, đi về phía trước dò đường, tìm kiếm tu chân tinh phát tiết lửa giận trong lòng.
Lại nói về Vương Lâm, tinh cầu hoang dã nơi hắn đang ở đã tới mùa mưa, mưa liên miên không ngừng bao phủ gần nửa tinh cầu, khiến cho hơi nước tràn ngập, từ xa nhìn lại, thiên địa giống như bi mưa phân cách thành mảnh nhỏ, ngay cả ánh mắt dường như đều vặn vẹo không thể xuyên qua màn mưa từ trên trời rơi xuống này.
Trên đại địa, bụi đất đã tiêu tan dung nhập vào trong mưa, trên mặt đất hình thành một con mương bị rửa sạch, theo nước mưa rơi xuống, một ít bùn cát bị nước cuốn trôi về phía trước.
Trên những mảnh thực vật, cành lá phát ra tiếng mưa rơi lộp bộp, nước mưa theo cạnh lá chảy xuống ngưng tụ ở một điểm phía dưới cùng hình thành đường cong giống như ngân hà rơi xuống.
Còn có rất nhiều mãnh thú đều tự tìm nơi tránh mưa, chỉ có một ít tiểu thú thích nước mới có thể đi lại trong nước mưa giữa mùa mưa liên miên này.