Tiên Nghịch

Chương 878: Hoạ địa vi lao


trước sau

- Cần nghĩ biện pháp khiến cho nguyên lực trong cơ thể những lão quái này tiêu hao nhanh hơn! Cũng phải lưu lại cho mình một đường lui!
 
Trong khi khống chế phi kiếm, ý niệm trong đầu chợt loé lên.
 
Hắn không chút nghĩ ngợi, vỗ túi trữ vật lập tức từ bên trong bay ra hơn mười thanh phi kiếm. Những thanh phi kiếm này đều là hắn thu được trong cuộc đại chiến vừa rồi. Lúc này hai tay bấm quyết, nguyên lực dũng mãnh dung nhập vào bên trong mỗi thanh phi kiếm, nén ép lại. Gần như mỗi thanh phi kiếm nếu tự bạo đều có thể hình thanh lực phá hoại không kém.
 
Hàn quang trong mắt Vương Lâm loé ra, hai tay đều vung lên. Lập tức hơn mười thanh phi kiếm bỗng tản ra, như tia chớp phóng về bốn phía, lao thẳng vào trong cơ thể của Vọng Nguyệt, hướng về những nơi mẫn cảm mà Vương Lâm biết.
 
- Như vậy cũng có thể khiến trong cơ thể Vọng Nguyệt sinh ra một ít biến hoá!
 
Đây cũng là Vương Lâm chứ nếu người khác, căn bản không thể hiểu biết về Vọng Nguyệt nhiều như thế, càng không nói như hắn, biết được cả những nơi mẫn cảm của Vọng Nguyệt để mà chuẩn bị hậu thủ.
 
Lại nói tới thanh kiếm ẩn chứa thần thức của Vương Lâm lao thẳng đến lốc xoáy, nháy mắt đã sắp đi vào trong lốc xoáy. Một cỗ nguyên lực công kích vô biên từ trong lốc xoáy ngược dòng trực tiếp tản ra.
 
Vương Lâm biến sắc, không chút nghĩ ngợi, thần thức nhanh chóng rời khỏi thanh phi kiếm, cấp tốc lui lại, ý đồ né tránh nguyên lực công kích đột nhiên xuất hiện này. Nhưng nguyên lực này cũng như một con mãnh thú, như cuồng phong mang theo một cơn phong bạo, điên cuồng lao ra, nháy mắt đã tới gần thanh phi kiếm.
 
Phịch một tiếng, mũi kiếm ầm ầm sụp đổ, vỡ ra từng mảnh một, không ngừng lan ra về đằng chuôi kiếm. Nhưng thần thức của Vương Lâm đã phản ứng nhanh hơn, ngay trước khi phi kiếm tiêu tan một khắc đã rời đi, nhanh chóng tránh thoát.
 
Tuy nói như thế nhưng thần thức của hắn bị nguyên lực công kích làm cho chấn động, lập tức tiêu tan hơn phân nửa.
 
Vương Lâm khoanh chân ngồi bên cạnh xương cốt của Vọng Nguyệt khuôn mặt dâng lên vẻ hồng nhuận, một lúc lâu sau mới dần khôi phục lại.
 
- Nguyên lực dao động thật mạnh, nếu không phải nghịch dòng mà ra thì thần thức chắc chắn đã tiêu tán hết, không còn lại chút nào!
 
Hàn quang trong hai mắt Vương Lâm loé lên, hắn hiểu rằng nguyên lực vừa phát tiết ra từ trong lốc xoáy chẳng qua chỉ là dư ba mà thôi.
 
Vả lại, trọng yếu nhất chính là bên trong lốc xoáy có lực hút rất mạnh, đây là thần thông tự thân của Vọng Nguyệt. Do đó công kích bên trong muốn tràn ra tất nhiên sẽ bị trở ngại tầng tầng, cuối cùng dù công kích bị tràn ra thì uy lực của nó cũng đã suy yếu đi rất nhiều!
 
Vỗ túi trữ vật, Vương Lâm lại xuất ra một thanh phi kiếm, thần thức bám vào trên, phi kiếm hoá thành một đạo trường hồng đi thẳng về phía trước.
 
Một lát sau, lại đi tới bên ngoài lốc xoáy, thần thức Vương Lâm khống chế phi kiếm dừng lại một chút, chờ một lúc xác định không còn nguyên lực dư âm tràn ra mới hoá thành một đạo ngân quang, xông lên dung nhập vào bên trong lốc xoáy.
 
Lực hút khổng lồ tràn tới, gần như không cần Vương Lâm dùng sức, phi kiếm liền bang một tiếng, xuyên qua lốc xoáy, tiến vào thông đạo mà Vương Lâm đã quen thuộc!
 
Khoảnh khắc tiến vào trong này, một cỗ công kích xuất hiện khiến Vương Lâm hồn bay phách lạc, mang theo theo một âm thanh chói tai, quét ngang thông đạo, như muốn phá huỷ hết thảy.
 
Bên trong thông đạo, những căn xúc tu dưới lần công kích này cũng có không ít phải sụp đổ. Một đám tử thi hoàn toàn bị đánh thành mảnh vỡ phiêu tán.
 
Thần thức Vương Lâm lượn lờ trên thanh phi kiếm nháy mắt đâm xiết ra, nhanh chóng chui vào trong vách thịt, nơi có một khe hở hình thành sau khi một cây xúc tu bị lốc xoáy quất sụp.
 
Do đó hắn mới thoát hiểm, tránh né được lực công kích của lốc xoáy kia.
 
Ở phía trước, chỉ thấy hai đạo thân ảnh lần lượt qua lại, đủ loại ánh sáng thần thông chiếu rọi, âm thanh gào rít ầm ầm. Chính là Thanh Thuỷ và con kim long kia đang triển khai chém giết!
 
Không biết phía trước đã xảy ra biến cố gì, nguyên thần Huyền Bảo thượng nhân lúc này uể oải, không ở cùng một chỗ với kim long mà bị hơn mười căn xúc tu quấn lấy, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở mong manh.
 
Đại lượng tiên nguyên lực bị xúc tu này không ngừng hấp thu. Một đám mụn nhọt nhuyễn động khiến cho tất cả những người thấy được một màn này đều chấn động tâm thần.
 
Phía xa xa, xung quanh Nhất Mộc Tử lơ lửng đại lượng bọt khí, bị Võ Đông Thiện truy đuổi, không ngừng triền đấu.
 
Chỉ có điều khi nhìn thấy hết thảy điều này, Vương Lâm cũng phải nhíu mày.
 
Thông đạo lúc này chỉ còn dài chừng một nửa lúc trước, liếc mắt nhìn về phía trước một cái, cuối vách thịt, Cổ Thần ấu tử hiển nhiên đã hoàn toàn bị phong kín.
 
Thần sắc của Vương Lâm bất động, ẩn thân cẩn thận quan sát cuộc chiến.
 
Con kim long kia gào rít, thân mình vờn quanh Huyền Bảo thượng nhân, năm tấm chỉ phù trên người phát ra điện quang, chặt chẽ nối liền với nhau. Ở phía trước hắn, khuôn mặt của Thanh Thuỷ lạnh tanh, hồng quang trong mắt lại loé lên, biến ảo ra, hình thành từng đạo tia chớp màu đỏ, theo thần thông của hắn lao thẳng tới kim long.
 
Trong tiếng rống vang, những chiếc vảy bên ngoài thân thể nó loé ra hào quang. Một tiếng quát khẽ đầy tang thương từ trong miệng kim long thốt ra:
 
- Tàn kim!
 
Lời này vừa ra, lập tức toàn thân kim long run lên, hơn trăm chiếc vảy trên thân mình đương trường bay ra, mạnh mẽ ngưng tụ trước người nó. Gần như chỉ trong nháy mắt đã có một thanh kim lân kiếm xuất hiện!
 
Bên trên thanh kiếm này truyền ra từng trận thiên uy, lại có long khí, lao thẳng về phía Thanh Thuỷ!
 
Đôi mắt Thanh Thuỷ vẫn lạnh lùng như trước, tia chớp màu đỏ trước người hoá thành một cánh tay, nghênh đón kim lân kiếm đang xông tới. Nháy mắt, tia chớp màu đỏ và kim lân kiếm đã đụng vào nhau.
 
Một tiếng nổ kinh thiên bỗng vang lên trong cơ thể Vọng Nguyệt. Một cơn gió lốc đột ngộn từ phía dưới bạo khởi, hướng về bốn phía ầm ầm truyền ra. Vách thịt của thông đạo dài hẹp này nháy mắt cũng bị mở rộng ra, từng đạo cái khe xuất hiện trên vách thịt, lại còn có máu tươi màu lục phun xuông.
 
Con kim long rống thảm một tiếng, toàn thân bị công kích khiến nó không ngừng phải lui ra sau, nhưng vẫn giống như mãng xà quấn tròn, thuỷ chung vẫn thủ hộ Huyền Bảo thượng nhân ở bên trong.
 
Do đó, dưới đợt tấn công kia, thân mình của nó da tróc thịt bong, lại có đại
lượng máu màu vàng tuôn ra.
 
Thân mình của Thanh Thuỷ đồng dạng cũng lui về phía sau, một tiếng rền rĩ đột nhiên từ trong thân mình Vọng Nguyệt ầm ầm truyền đến, đúng là âm thanh của Vọng Nguyệt!
 
Theo tiếng rít gào này, bên trong thông đạo đột nhiên lay động kịch liệt, nghiêng trời lệch đất. Phía trên thông đại mở ra một cái khe rất lớn, đại lượng máu tươi màu lục chảy ra, một cỗ sát khí vô tận ẩn chứa bên trong điên cuồng tràn ra. Tiếng gào rít càng thêm kịch liệt, trong cái khe như có một thứ muốn lao ra.
 
Hai mắt Thanh Thuỷ chợt loé lên, đang lui về phía sau đột nhiên dừng lại, lao ngược về phía trươc, một đầu tóc dài phiêu động, hai tay kết quyết, trong miệng quát khẽ:
 
- Sát lục giới!
 
Khoảnh khắc lời này vừa ra, mái tóc dài của hắn tự động bay lên, lập tức rối tung lại. Một đạo hồng quang từ dưới chân hắn xuất hiện, khuếch trương ra bên ngoài. Sát lục giới chính là tự thân thần thông của Thanh Thuỷ!
 
Hồng quang dưới chân chói mắt, tràn ngập ra bốn phía, chiếu sáng cả thân thể kim long khiến nó gần như thành dị sắc.
 
Theo Thanh Thuỷ tới gần, hồng quang dưới chân tràn ra vô số tàn hồn. Số lượng tàn hồn này nhiều lắm, chính là biểu hiện sự giết chóc vô tận của Thanh Thuỷ!
 
Cái đầu của kim long hướng về phía trước gầm rống, năm tấm chỉ phù trên người xoay tròn, một tiếng gầm truyền nhẹ ra.
 
- Tàn kim, hình mộc, cống thuỷ, độc hoả, táng thổ, ngũ hành nghịch chuyển!
 
Khoảnh khắc kim long gầm lên, năm tấm chỉ phù trên thân thể lập tức ngừng xoay tròn, bỗng nhiên đồng loạt ấn lên thân thể kim long, như một lạc ấn thật sâu.
 
Một cỗ khí tức cường đại nháy mắt từ trên người kim long bộc phát ra. Hắn nhìn chăm chăm vào Thanh Thuỷ đang cấp tốc lao tới, mở to mồm, phun ra năm đạo hào quang. Dưới ngũ hành nghịch chuyển, năm đạo hào quang hoá thành khuyết kiên kim, hình phạt mộc, hoá cống thuỷ, tuyệt độc hoả, táng tiên thổ!
 
Dưới sự điên đảo của ngũ hành nghịch chuyển, coi như ngăn cách toàn bộ thông đạo, trở thành một mảnh thiên địa! Ngay cả Nhất Mộc Tử và Võ Đông Thiện đang giao chiến ở xa xa cũng đều lui về sau, ánh mắt chăm chú hướng về nơi này.
 
Hàn quang trong mắt Thanh Thuỷ loé lên, lúc sát lục dưới chân tràn ra, tay phải nâng lên, chỉ xuống phía dưới thấp giọng quát:
 
- Hoạ địa vi lao!
 
Pháp thuật Thanh Thuỷ tu luyện cả đời lấy Tiên Đế Bạch Phàm Lục Thuật làm căn bản. Nhưng thiên tư của hắn kinh người, đồng dạng tự mình sáng chế ra Tiên thuật của bản thân. Pháp thuật này lấy giết chóc làm cơ sở, mở ra một Càn Khôn khác, hoạ địa vi lao!
 
Hết thảy những nơi vẽ ra đều là tâm lao!
 
Mặc cho ngươi thần thông kinh nhân, cũng trốn không thoát được địa lao này. Khoảnh khắc khi tay phải Thanh Thuỷ chỉ xuống, một cỗ quy tắc lực điên cuồng tràn ra. Quy tắc này chính là lao ngục quy tắc!
 
Trong chốc lát, lấy Thanh Thuỷ làm trung tâm, hết thảy phạm vi xung quanh lập tức tràn ngập một cỗ phong ấn vô hình, ngay cả ngũ hành nghịch chuyển nháy mắt cũng bị vây khốn.
 
Tốc độ của Thanh Thuỷ như tia chớp, đi tới bên cạnh kim long, tay phải trực tiếp xuyên thất thân mình nó, bỗng nhiên rút ra nguyên thần của Huyền Bảo thượng nhân đang bị thân thể nó vây quanh.
 
Hắn rút ra, những xúc tu bên ngoài nguyên thần Huyền Bảo thượng nhân lập tức sụp đổ, vỡ ra cả tàng máu lục.
 
Nguyên bản Huyền Bảo thượng nhân đang nhắm chặt hai mắt đột nhiên mở ra. Ánh mắt lão lộ vẻ kinh hãi nhưng bất kể giãy dụa thế nào cũng không trốn thoát được lòng bàn tay của Thanh Thuỷ như gọng kìm sắt này.
 
Nắm lấy Huyền Bảo thượng nhân, Thanh Thuỷ đang định lui về phía sau thì ngay lúc này, từ trong khe hở trên thông đạo, sát khí ầm ầm lao tới. Một cánh tay đỏ như máu từ bên trong vươn ra, trực tiếp đánh lên người Thanh Thuỷ!
 
Bên trong cánh tay đỏ như máu này, trừ bỏ sát khí nồng đậm còn ẩn chứa khí tức của Vọng Nguyệt!
 
Tốc độ của cánh tay này quá nhanh, lại ẩn chứa sự cường đại có thể phá vỡ hết thảy thần thồng, ầm ầm đánh vào người Thanh Thuỷ. Thân thể Thanh Thuỷ chấn động. Với tu vi của hắn không ngờ cũng không chịu nổi, đương trường bị đánh văng đi, phun ra một ngụm máu tươi.
 
Cùng lúc đó, cánh tay này nắm lấy nguyên thần Huyền Bảo thượng nhân, hung hăng kéo trở lại, lùi sâu vào bên trong cái khe.
 
Giờ khắc này, đôi mắt lạnh lùng của Thanh Thuỷ đột nhiên xuất hiện đại lượng huyết sắc. Hai mắt hắn gần như đã trở nên điên cuồng. Trước mắt, Huyền Bảo thượng nhân chính là người duy nhất hy vọng có thể biết được sự việc của Tiên giới năm đó nhưng không ngờ bị người ta đương trường cướp đi. Điều này đã khiến cho Thanh Thuỷ trở nên điên cuồng.
 
Phải biết rằng dù là Bạch Phàm cũng không nguyện khiến cho Thanh Thuỷ nổi giận. Chỉ có thể dụ dỗ, thi ân thu hắn làm đệ tử. Dù là người thần bí trong La Thiên Tinh Vực mà Viêm Lôi Tử cũng phải cung kính cũng không muốn khiến Thanh Thuỷ nổi giận.
 
Chỉ có điều lúc này, cơn giận của Thanh Thuỷ trong khoảnh khắc Huyền Bảo thượng nhân bị cướp đi đã bộc phát ra.
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện