Tiên Nghịch

Chương 882: Pháp khí của vương tộc


trước sau

Nhất Mộc Tử nhìn thấy tất cả mọi chuyện thì chấn động tâm thần. Hắn không ngờ Hứa Mộc lại ẩn giấu một bí mật kinh thiên như vậy. Người này không ngờ lại là Cổ Thần.
 
Trước khi hắn bị trưởng lão gia tộc phái đến chỗ này đã từng nghe ngóng tỉ mỉ những tin tức về Vọng Nguyệt và có rất nhiều chuẩn bị. Lúc này tuy tâm thần hắn chấn động nhưng lại không quên nhiệm vụ của mình. Lúc này nhìn thấy Ngũ Tinh Cổ Thần đi ra khỏi miệng Vọng Nguyệt, mà Vọng Nguyệt cũng đang khép miệng lại, hắn không chút do dự phóng thẳng tới.
 
Hắn phóng thẳng vào miệng Vọng Nguyệt, mặc dù tu vi đã giảm đi rất nhiều nhưng tốc độ của hắn vẫn không chậm. Cơ thể hắn lóe lên rơi vào trong miệng Vọng Nguyệt rồi biến mất.
 
Vẻ mặt Vũ Đông Thiện có chút phức tạp, hắn đã từng tình cờ được xem nhiều sách cổ của Liên Minh Tu Chân nên biết được thân phận của Vọng Nguyệt. Hắn cũng biết trong cơ thể Vọng Nguyệt có một vật được gọi là Nguyệt Hoa!
 
-Trong nhiều sách cổ đã từng nói, nếu có được Nguyệt Hoa của Vọng Nguyệt thì có thể ngưng tụ lại và luyện hóa ra một pháp bảo Thứ Không Niết Cấp. Nếu ta có Nguyệt Hoa và luyện hóa thành pháp bảo thì có thể thay thế cho địa vị của Huyền Bảo trong Liên Minh Tu Chân rồi.
 
Vũ Đông Thiện cắn chặt răng, hắn cũng phóng theo Nhất Mộc Tử một trước một sau. Trong nháy mắt khi Vọng Nguyệt khép miệng lại, hắn đã phóng vào bên trong.
 
Chỉ còn Thanh Thủy là không nhảy vào trong miệng Vọng Nguyệt, hắn cau mày nhìn Vương Lâm và Ngũ Tinh Cổ Thần khổng lồ rồi trở nên trầm mặc.
 
-Tộc nhân, tên ta là La Trần!
 
Hai mắt Ngũ Tinh Cổ Thần lộ ra những luồng sáng thương tang, hắn tiến ra một bước, tay phải vẫn chưa nắm lại thành quyền mà vỗ về phía trước.
 
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, khi Ngũ Tinh Cổ Thần La Trần vung tay phải lên thì một bàn tay Cổ Thần khổng lồ được huyễn hóa ra rồi trực tiếp phóng thẳng về phía Vương Lâm.
 
Hai mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng, bàn tay này và dấu ấn trên Vũ Tiên Giới là cùng một loại, nhưng rõ ràng cũng có sự khác biệt. Lúc này những tiếng nổ ầm ầm trực tiếp phóng thẳng về phía Vương Lâm, theo sát ở phía sau chính là bàn tay La Trần.
 
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, bốn điểm sáng trên mi tâm đột nhiên xoay chuyển, một ngón tay phải chỉ thẳng lên bầu trời, trong miệng truyền ra những tiếng nói của Cổ Thần. Một khi đạt đến Tứ Tinh Cổ Thần thì đã có thể thi triển được một số thần thông của Cổ Thần. Vương Lâm đợi đến ngày hôm nay đã rất lâu, rất lâu rồi.
 
Trong nháy mắt hư không bên ngoài cơ thể Vương Lâm lại được bao phủ trong một vòng xoáy khổng lồ.
 
-Binh khí của Cổ Thần!
 
Vương Lâm gầm nhẹ, trong vòng xoáy lập tức lấp lánh những tia chớp màu tử sắc. Trong nháy mắt, một cây trường thương đột nhiên từ bên trong bay ra, cây thương này rất hư ảo giống như không phải là thực chất mà chỉ do những tia chớp tử sắc ngưng tụ lại tạo thành.
 
Vương Lâm chộp trường thương vào tay rồi quét ngang trực tiếp đánh thẳng vào bàn tay đang phóng đến. Những tiếng nổ ầm ầm vang vọng, lực trùng kích tản ra khắp bốn phía, bàn tay bị chặt ra làm đôi.
 
Nhưng trường thương của Vương Lâm cũng lập tức bị La Trần chộp vào trong tay rồi bóp mạnh. Trường thương đột nhiên vang lên những tiếng sấm sét kèm theo những tiếng két két rồi lập tức tan vỡ.
 
Vương Lâm tiến ra nửa bước, mặc dù cơ thể hắn vẫn còn yếu hơn so với La Trần nhưng lại tản ra một luồng khí thế mạnh mẽ. Tay phải Vương Lâm nắm chặt lại, một quyền lập tức phóng thẳng ra.
 
Ánh mắt La Trần nhìn về phía Vương Lâm lộ ra vẻ phức tạp. Trước đó La Trần đã sử dụng một tinh điểm để luyện Cực Huyền Thiên trở thành khôi lỗi, chuyện này cũng chỉ là bất đắc dĩ. Lúc này tuy hắn có thể đi ra khỏi cơ thể Vọng Nguyệt nhưng lại có nổi khổ khó tả. Thậm chí đôi lúc hắn cũng không hiểu được mình rốt cuộc là Vọng Nguyệt hay là Cổ Thần.
 
Rất nhiều năm qua hắn và Vọng Nguyệt đã đồng hóa rất lâu rồi.
 
Tư duy của La Trần bị Vọng Nguyệt quấy nhiễu. Thậm chí hắn còn cảm thấy chính mình đã không xứng là Cổ Thần, chỉ có thể xem là khôi lỗi của Vọng Nguyệt mà thôi.
 
Đối với chuyện Vương Lâm ở đây, La Trần vẫn đấu tranh giữa việc truyền thừa và thôn phệ. Mà Cực Hiền Thiên cũng là một do dự của hắn, La Trần tự nguyện muốn tặng cho Vương Lâm, nhưng trong lòng lại muốn tặng thêm cho đối phương một tinh.
 
Lúc này La Trần hít vào một hơi thật sâu, hắn cũng nắm chặt tay phải rồi đánh mạnh ra.
 
Một tiếng ầm vang lên, Vương Lâm chỉ cảm thấy tay phải tê rần, cơ thể không thể tự chủ được phải lui về phía sau. Còn La Trần cũng lui ra phía sau vài bước, năm tinh điểm trên mi tâm lại càng trở nên mơ hồ.
 
Sở dĩ Vương Lâm phải khiêu chiến La Trần vì hắn biết mặc dù đối phương không phải là Cổ Thần trẻ tuổi, nhưng dù thật sự là Cổ Thần trưởng thành thì lúc này cũng đã cực kỳ yếu ớt.
 
Tinh điểm trên mi tâm La Trần đã trở nên mơ hồ lại càng chứng minh cho suy đoán này của Vương Lâm. Hắn tuy chỉ có tứ tinh nhưng bốn tinh điểm này lại phát ra những luồng sáng kỳ dị giống như thực chất, mà quan trọng hơn Vương Lâm lại là vương tộc.
 
Nếu là Cổ Thần bình thường nuốt vào một tinh của La Trần thì tu vi mặc dù tăng mạnh hơn Vương Lâm, nhưng dưới thần thông của vương tộc cũng sẽ không có tác dụng. Vương tộc là một bộ tộc vương giả của Cổ Thần, chưa nói đến chuyện có thể thi triển thần thông vương tộc, còn có thêm vương tộc pháp khí.
 
Khi lui về phía sau, chân phải Vương Lâm đạp ra sau một bước, cả người phóng thẳng ra trực tiếp tiến tới La Trần. Hai người đan xen vào nhau, một quyền lại một quyền liên tục được đánh ra.
 
Những làn sóng gợn lan ra khắp bốn phía, những tiếng nổ ầm ầm vang lên khắp hư vô. Khi hai người giao chiến, lúc bắt đầu Vương Lâm có vẻ đánh không lại, nhưng sau một khoảng thời gian dài hắn càng đánh càng hăng.
 
Lực lượng của Tứ Tinh Cổ Thần đang bị Vương Lâm liên tục sử dụng để giao chiến. Dần dần hắn đã trở nên quen thuộc, một quyền xuất ra thì nổi lên một luồng cuồng phong khổng lồ, có thần thông của Cổ Thần uẩn giấu bên trong. Cứ như vậy Vương Lâm và La Trần giao chiến càng thêm kịch liệt.
 
Ầm một tiếng, hai người tách ra. Khi Vương Lâm lui ra phía sau thì vung tay lên, trong mắt lộ ra tinh quang, trong miệng vang vọng những tiếng nói của Cổ Thần. Sau lưng hắn đột nhiên có một hình bóng hư ảo rồi huyễn hóa ra một pho tượng Cổ Thần cao vạn trượng đỉnh thiên lập địa, bức tượng này hướng về phía La Trần mà gầm rống.
 
Vẻ phức tạp trong mắt La Trần lại càng đậm, hắn cũng giơ tay phải lên, ở sau lưng cũng có một cái bóng hư ảo được huyễn hóa ra. Cái bóng này lớn hơn cả vạn trượng, giống như một người khổng lồ chân chính, tự dưng xuất hiện giữa hư vô.
 
Nhưng người khổng lồ này có cơ thể cực kỳ mập, thoạt nhìn thì thấy giống Vọng Nguyệt hơn là Cổ Thần.
 
Càng ngạc nhiên là trên thân thể người khổng
lồ lại xuất hiện áo giáp, xem ra chỉ dựa vào khí thế thì có thể phá nát tâm thần những tu sĩ bình thường.
 
Trong tiếng gầm rống của người khổng lồ mặc áo giáp, Vương Lâm và La Trần lại áp sát vào nhau một lần nữa, những tiếng nổ ầm ầm lại vang vọng. Lần này không chỉ là hai người giao chiến với nhau mà những hình bóng hư ảo ở phía sau cũng chiến đấu.
 
Vương Lâm cười lớn, tay phải vung lên hư không một trảo, trong đầu nhớ lại pháp bảo của Thác Sâm trong cơ thể Cổ Thần năm xưa, chính là bản mệnh pháp khí Diệt Thần Mâu của Cổ Thần Đồ Ti.
 
Trong đầu Vương Lâm vừa nghĩ, tiếng nói của Cổ Thần đã truyền ra ngoài miệng. Lúc này lấy lực lượng Tứ Tinh Cổ Thần của Vương Lâm tuy không thể tạo ra được bản thể pháp khí của Cổ Thần Đồ Ti, nhưng cũng có thể huyễn hóa ra được.
 
Một trảo của Vương Lâm vừa vung lên thì có rất nhiều sương mù màu đỏ lập tức xuất hiện trước người, những đám sương này cuồn cuộn xoay chuyển rồi nhanh chóng ngưng tụ trong lòng bàn tay Vương Lâm. Hầu như chỉ trong nháy mắt, một cây trường mâu dài trăm trượng lập tức hiện ra rất nổi bật.
 
Trường mâu này dài cả trăm trượng, trên mỗi trượng đều lấp lánh những luồng hồng quang vô tận. Đây chính là Diệt Thần Mâu cực kỳ có uy danh trong tộc Cổ Thần. Khi cây mâu này xuất hiện thì cho dù là hư vô cũng xuất hiện dấu hiện vặn vẹo. Khi Diệt Thần Mâu nhẹ nhàng đảo qua, trong hư vô đột nhiên xuất hiện những vật giống như mạng lưới khổng lồ.
 
Những mạng lưới khổng lồ này chính là Tuyệt Nguyên Đại Trận phong ấn hư vô biến thành. Trận pháp này vốn không thể xuất hiện, nhưng khi Diệt Thần Mâu được vung lên thì lại được hiện ra nguyên hình.
 
Diệt Thần Mâu là pháp khí Cổ Thần mà chỉ vương tộc mới có thể thi triển. Mỗi khi một Cổ Thần vương tộc trưởng thành thì đều có thể đoạt được một pháp khí Cổ Thần giống như đã tồn tại từ thời xa xưa, pháp khí này sẽ được truyền thừa xuống, nhưng chỉ có vương tộc mới thi triển được.
 
La Trần nhìn chằm chằm vào Diệt Thần Mâu trong tay Vương Lâm, vẻ mặt hắn lại càng trở nên phức tạp. Hắn đã sớm nhìn ra Cổ Thần truyền thừa của Vương Lâm cực kỳ tôn quý, trong lòng cũng sớm có suy đoán người này giành được vương tộc truyền thừa rồi tự mình tu hành trở thành thế hệ sau này của Cổ Thần.
 
Nhưng lúc này, trong nháy mắt khi hắn nhìn thấy Cổ Thần Mâu thì không chỉ xác định được những suy đoán của mình mà lại càng hiểu rõ truyền thừa của Vương Lâm đến từ ai!
 
-Đồ Ti…Không ngờ ngay cả hắn cũng đã chết… ….
 
La Trần thở dài, vẻ phức tạp trong mắt biến mất, đổi lại chính là sự nhu hòa.
 
-Tộc nhân được Đồ Ti truyền thừa, hãy để ta xem ngươi có thể phát động Diệt Thần Mâu hư huyễn này được mấy thành!
 
La Trần giống như đã giải khai khúc mắc trong lòng, hắn cười dài rồi vung một trảo tay phải lên hư không, xương trên tay phải đột nhiên chuyển động.
 
Từng cây xương nhọn đột nhiên đâm ra khỏi da, chỉ trong nháy mắt toàn bộ cánh tay phải của La Trần đã trở thành những cây xương nhọn hoắt. Những cây xương này điên cuồng kéo dài, trong nháy mắt đã đến trăm trượng. Tất cả đều hướng về phía trước đan vào nhau tạo thành một loại vũ khí cực kỳ quỷ dị và dữ tợn.
 
Vương Lâm nắm chặt lấy Diệt Thần Mâu hư huyễn, một luồng chiến ý hiên ngang tỏa ra. Khi hắn cầm lấy mâu lập tức xuất hiện cảm giác giống như năm xưa Đồ Ti xuất hiện trước mắt, nhưng bây giờ chỉ có một mình La Trần.
 
-Ta là Cổ Thần Vương Lâm!
 
Vương Lâm tiến lên từng bước, Diệt Thần Mâu trong tay quét ngang. Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, hư không trước mặt lập tức xuất hiện vật giống như một mảng lưới lớn.
 
Cái lưới hư ảo này rõ ràng đã bao phủ cả hư vô.
 
La Trần cười lên ha hả, hắn cũng tiến đến gần, vũ khí được tay phải biến thành đột nhiên vung lên trực tiếp đối kháng với Diệt Thần Mâu của Vương Lâm.
 
Ầm một tiếng, hai người trực tiếp đan xen vào nhau, những tiếng nổ ầm ầm đột nhiên trở nên vang vọng. Trong lúc hai người chém giết, hư vô lại xuất hiện những mảng lưới lớn.
 
Chiến ý trong mắt Vương Lâm bùng lên ngập trời, trong lúc đang giao chiến, Diệt Thần Mâu trong tay được hắn ném về phía trước. Hai tay Vương Lâm chụm lại trước người, hai ngón cái và hai ngón trỏ khép vào nhau tạo thành một hình thoi, trong miệng hắn quát khẽ:
 
-Diệt Thần Ấn!
 
Diệt Thần Ấn chính là một thần thông của bộ tộc Cổ Thần, hơn nữa nó cũng là thần thông thuộc về vương tộc.
 
Diệt Thần Mâu bắn đi giống như tia chớp, nó phóng thẳng đến La Trần. Cùng lúc này Diệt Thần Ấn lại được Vương Lâm thi triển ra, một cái hình thoi khổng lồ xuất hiện trước mặt hắn rồi lóe lên phóng thẳng về phía trước.
 
La Trần cười lên ha hả, hắn quát lớn:
 
-Tốt!
 
Tay phải La Trần vung về phía trước rồi trực tiếp đập thẳng vào Diệt Thần Mâu. Một tiếng nổ ầm kinh người vang lên, hơn nữa khi Diệt Thần Ấn phóng đến lại lập tức cuộn lên trong hư vô một cơn lốc không thể tưởng tượng nổi.
 
Cơn lốc này quét ngang rồi điên cuồng khếch tán trong hư vô. Những vật giống như mảnh lưới lớn đột nhiên xuất hiện nguyên hình, nó lấp lánh rồi đột nhiên trên bên trong sáng lên hai luồng u quang.
 
Luồng u quang này lộ ra vẻ lạnh lùng và vô tình, nó nhìn xuyên qua mảng lưới, giống như đang ở bên ngoài nhìn về chỗ này.
 
-Vọng Nguyệt…Cổ Thần… ….
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện