Tiên Nghịch

Chương 919: Đường hẹp


trước sau

Một tiếng "Ầm" vang lên, Vương Lâm lập tức có cảm giác như linh hồn bị thổi ra. Theo gió lạnh không ngừng mà lui về phía sau, biến mất trong vô tận hư vô.
 
Trong khi không ngừng lui về sau, tâm thần Vương Lâm một mảnh hốt hoảng. Hắn cảm giác được mình đang không ngừng thu nhỏ lại, ngàn năm Tuế Nguyệt trong nháy mắt vụt qua, toàn bộ nghịch chuyển trở lại. Tất cả mọi chuyện cũ đi ngược lại trong tâm thần, cuối cùng dừng lại khi trẻ con, nằm trong bào thai nối với cuống rốn mẹ.
 
Tiếng "thình thịch", tiếng tim đập "thình thịch" rõ ràng truyền vào trong tai Vương Lâm. Thân tình cha mẹ đã lâu dung nhập tâm thần hắn. Chỉ có điều loại cảm giác này chỉ hơi ngừng lại liền bị gió lạnh thổi đi.
 
Vương Lâm rõ ràng cảm nhận được, mình lại một lần lui về phía sau. Lúc này đây giống như có một lực lượng kỳ dị ngăn cản. Chỉ có điều lực lượng này so sánh với luồng gió đẩy Vương Lâm về sau thì thật sự nhỏ bé không đáng kể.
 
"Phịch" một tiếng, lực lượng kỳ dị ngăn cản hắn lui về sau bị sụp đổ. Vương Lâm thấy được một hình ảnh không thể tin, tâm thần rung động. Cho dù là trong kiếp sống hơn ngàn năm tu đạo cũng cực kỳ hiếm thấy.
 
- Đây… Đây là… Vương Lâm thì thào tự nói. Hắn thấy được trời xanh, mây trắng, thấy được dưới mây trắng kia một con chim đang giương cánh bay.
 
Con chim này cực kỳ xinh đẹp, lông chim trên thân nhiều vẻ, trong khi bay lại mạnh mẽ. Thường thường vừa di động giống như vẽ ra một hình cung Thiên Đạo, dần dần đi xa.
 
Vương Lâm kinh ngạc nhìn con chim không ngừng bay xa kia, có loại ảo giác. Giống như con chim này mình… rất quen thuộc, rất quen thuộc… Hắn nhìn đến cuộc sống ngắn ngủi của con chim. Cuộc sống này người khác xem ra có lẽ không thú vị. Nhưng rơi vào mắt Vương Lâm lại giống như có một trí nhớ đã tiêu tan khi đời trước luân hồi ở trong đầu đã lâu, bị xúc động thật sâu mà mở ra.
 
- Bổn nguyên… Đây… Đây mới là bổn nguyên… Trong đầu Vương Lâm giống như bị sét đánh ầm qua, giống như nắm được một ít rõ ràng.
 
Cuộc sống của con chim kia không lâu, chỉ có vài chục năm mà thôi. Khi tận mắt nhìn thấy con chim này chết trong miệng mãng xà, trong lòng Vương Lâm đau xót. Ánh mắt con chim trước khi chết giống như nhìn phá hư vô. Rơi vào trong mắt hắn hoàn toàn mở ra trí nhớ mà nguyên bản hết thảy lực lượng đều không có khả năng tìm lại được.
 
Lại một tiếng "ầm" vang lên, thân hình Vương Lâm lại lui về sau, theo gió lạnh thổi tới thân hình hắn không ngừng lui ra sau. Cỗ lực lượng kỳ dị ngăn cản hắn lui về sau lại một lần nữa xuất hiện.
 
Lúc này đây, lực lượng này so với khi nãy mạnh mẽ hơn rất nhiều. Tại gió lạnh thổi, lực lượng kỳ dị không ngờ không động tí nào. Hai cỗ lực lượng không ngừng va chạm, giống như tiếng rít gào giữa trời đất.
 
Hồi lâu, lực lượng kỳ dị kia hình thành một hàng rào, nứt ra một khe hở. Thân hình Vương Lâm theo khe hở chui vào, trong khoảnh khắc hắn lập tức thấy được một mảnh hồng quang. Hồng quang này chói mắt, hắn chưa thấy rõ hết thảy thì lập tức có một luồng lực đẩy mạnh không thể tưởng từ trong đẩy ra, dừng trên người hắn.
 
Vương Lâm chỉ cảm thấy toàn thân tan nát giống như bị xé rách thành vô số, bị cuốn bay ra ngoài, toàn bộ thân hình ầm ầm sụp đổ.
 
Trong khoảnh khắc sụp đổ, Vương Lâm mở mạnh hai mắt. Giờ phút này hắn chính đang đứng dưới cánh cửa Thiên Nghịch khổng lồ kia. Chân phải hắn đang trên không muốn bước vào trong cánh cửa.
 
Vương Lâm hít sâu một hơi, vẻ khiếp sợ trong mắt chậm rãi bình phục. Tất cả vừa rồi toàn bộ xảy ra trong khoảnh khắc chân hắn nâng lên chuẩn bị đặt xuống.
 
Giờ phút này cái khe trên cánh cửa Thiên Nghịch chậm rãi khép kín. Cuối cùng nó hóa thành hư ảo, biến mất trước mặt Vương Lâm.
 
Trong Đại La Kiếm Tông, nơi Vương Lâm khoanh chân. Hắn chậm rãi mở hai mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt. Vương Lâm trầm mặc hồi lâu hắn thở dài một tiếng, đứng lên.
 
Khoảnh khắc thân hình hắn đứng lên, một cỗ khí tức cực kỳ hùng mạnh trong cơ thể hắn ầm ầm phát ra. Khí tức mạnh mẽ dĩ nhiên đạt tới đỉnh Khuy Niết trung kỳ!
 
- Hóa ra, đây mới là bổn nguyên… Tu vi đỉnh Khuy Niết trung kỳ hóa thành nguyên lực vô biên trong trời đất Đại La tinh điên cuồng gào thét. Nó hình thành một lốc xoáy khổng lồ lấy Vương Lâm làm tâm điểm. Lốc xoáy này không ngừng xoay tròn, phát ra những tiếng "ô ô" tràn ngập toàn bộ Đại La tinh!
 
Lập tức đám đệ tử Đại La Kiếm Tông, từng người cảm thấy có một ngọn núi từ trên ép xuống, linh lực trong cơ thể không tự chủ được vận chuyển định chống cự, dường như nếu không chống cự sẽ không thể chịu nổi.
 
Từ xa nhìn về Đại La Kiếm Tông, bầu trời có một lốc xoáy điên cuồng xoay tròn. Trung tâm lốc xoáy, Vương Lâm tóc bay theo gió, quần áo phất phới. Hắn chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
 
Một đôi mắt lóe ra ánh sáng ngời, giống như bao hàm tinh không, rực rỡ đến cực điểm.
 
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt đệ tử Đại La Kiếm Tông, phảng phất vĩnh hằng.
 
Vương Lâm cứ như thế bình tĩnh đứng ở tại chỗ, bình tĩnh nhìn bầu trời. Hắn bình tĩnh chìm vào đủ loại cảm ngộ trong lòng lúc trước.
 
- Con chim kia chính là đời trước của ta… Vương Lâm trầm mặc, trong mắt lộ vẻ suy tư. Hắn đắm chìm vào tất cả những thứ nhìn thấy trong khoảnh khắc nâng chân lên hạ xuống khi đứng ngoài cánh cửa Thiên Nghịch.
 
- Bổn nguyên, cái gì là bổn nguyên… Con chim kia… Không phải là đời trước của ta mà là một loại tượng trưng cho tâm thần của ta, mượn loại sinh vật này! Con chim này cuối cùng chết vào miệng rắn, là ý thế
nào… Vương Lâm nhíu mày. Hắn thủy chung đoán không ra, chỉ có điều mơ hồ như nắm bắt được một tia rõ ràng.
 
- Lúc này là một lần tiểu viên mãn khi hạt châu Thiên Nghịch hấp thu cực dương. Nếu muốn chân chính biết rõ hết thảy, còn cần phải hấp thu cực âm, sau đó Âm Dương đại viên mãn. Như vậy tới lúc đó, hết thảy đều sẽ có đáp án!
 
Vương Lâm thở sâu, ánh mắt lóe ra.
 
- Mặc kệ Thiên Vận tử kia tính kế là ta hay là Lăng Thiên Hậu. Lúc này hắn ở trên người ta đã mắc sai lầm. Cục này, đã phá!
 
Khóe miệng Vương Lâm lộ ra nụ cười lạnh, thân hình nhoáng về trước trực tiếp bước vào hư không. Hắn cúi đầu, ánh mắt đảo qua tòa tháp khổng lồ vốn là nơi của Lăng Thiên Hậu.
 
Bên cạnh tòa tháp này sụp xuống lộ ra một cái động lớn, từng hồi nguyên lực dao động còn sót lại xung quanh.
 
- Mỗi lần hạt châu Thiên Nghịch mở ra đều cần thiên địa nguyên lực vô cùng khổng lồ. Lúc này mở ra, nguyên lực xung quanh không có gì biến hóa, nhưng Lăng Thiên Hậu này lại hoảng sợ mà chạy. Liên hệ thời gian bỏ chạy và lúc hạt châu Thiên Nghịch phát ra hai đạo ánh sáng là cùng một lúc. Như vậy một đạo ánh sáng trong đó đúng là đi tới Lăng Thiên Hậu này!
 
Vương Lâm bước về phía trước một bước, rời khỏi Đại La tinh đứng trong tinh không.
 
- Một đạo ánh sáng mà hạt châu Thiên Nghịch tán ra, chính là chạy tới ai… Vương Lâm hơi trầm ngâm, ánh mắt chợt lóe, lẩm bẩm:
 
- Nếu là Thiên Vận tử thì quá tốt… Hắn thu hồi tâm thần, không hề suy nghĩ việc này. Thân hình hắn hóa thành một đạo cầu vồng trực tiếp bay nhanh về phía sâu trong tinh không.
 
- Bố cục Thiên Vận tử bày ra đã phá, không nên ở lại trên Đại La tinh này. Lúc này chính là nên đi về vùng đất Yêu Linh, làm chút chuẩn bị. Bốn tiên phủ ở đất Yêu Linh, ta chiếm cứ một cái, có thể mang theo mấy người cùng đi!
 
Vương Lâm trong khi bay đi, một loạt ý nghĩ lại hiện ra trong đầu.
 
Vương Lâm cũng không có thi triển Súc địa thành thốn, nhưng tốc độ lại không chậm. Cả người hắn hóa thành một đạo cầu vồng rít gào, mấy canh giờ sau, đã thấy được một viên tinh cầu hoang dã ở phía xa xa.
 
- Là nơi này!
 
Thân hình Vương Lâm không chút ngừng lại, xông lên một cái. Lập tức phát ra những tiếng nổ vang "ầm ầm", thẳng đến tinh cầu hoang dã bỏ đi kia.
 
Tinh cầu này hình dáng rất cổ quái, không phải hình tròn mà phảng phất như bị cắn một cái thành hình như trăng lưỡi liềm. Nó lơ lửng trong tinh không, thi thoảng có một số đá vụn rơi ra từ trên tinh cầu, bay ra xa dung nhập vào tinh không.
 
Vương Lâm biến thành cầu vồng bay nhanh, gần như chốc lát liền đến sát tinh cầu này. Hắn nhoáng lên một cái, cả người nhảy vào trong tầng cương phong của tinh cầu.
 
Trên tinh cầu này không có chút linh lực nào, ngay cả tầng cương phong đều yếu ớt cực kỳ. Vương Lâm vừa xâm nhập, lập tức tầng gió này sụp đổ, nối tiếp nhau tan rã.
 
Do đó không có tầng gió phòng hộ, bụi bậm trong tinh không không hề có chút giữ lại toàn bộ rơi lên tinh cầu này, hóa thành từng trận gió lốc lớn, chạy quanh tạo nên những tiếng rít gào "ô ô".
 
Tinh cầu này mặt đất khắp nơi đầy vết nứt, không có bất kỳ thực vật nào. Dường như khí tức sinh mạng tuyệt tích, tràn ngập tử khí đậm đặc.
 
Khoảnh khắc Vương Lâm hạ chân xuống, lập tức có hai đạo cầu vồng rít gào chạy từ xa đến. Hai cầu vồng này một lớn một nhỏ, trước sau tới gần. Cầu vồng lớn hơn một chút tốc độ rõ ràng không bằng, rất nhanh bị bỏ lại ở mặt sau.
 
Vẻ mặt Vương Lâm như thường, thậm chí có một tia mỉm cười.
 
Cầu vồng nhỏ trong chốc lát tới gần, cầu vồng biến mất lộ ra một thân hình cổ quái bên trong. Người này đầu cực lớn, thân hình lại rất gầy gò. Cái đầu lớn kia, tóc rất ít thậm chí ở trên còn có thể nhìn rõ gân xanh ẩn hiện.
 
- Tham kiến chủ nhân!
 
Tu sĩ cổ quái này đúng là đầu to. Hắn cùng với hai người Lôi Cát chính là được an bài ở đây trước khi Vương Lâm tiến vào Thiên Vận tinh, chờ Vương Lâm triệu tập.
 
Lôi Cát lúc này cũng chạy tới đây, hạ xuống mặt đất nhìn về phía Vương Lâm. Vẻ mặt hắn cực kỳ cung kính, lên tiếng:
 
- Lôi Cát ra mắt chủ nhân.
 
- Chủ nhân lần này đi có thuận lợi?
 
Đầu to do dự một chút, hỏi Vương Lâm.
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện