Tiên Nghịch

Chương 922: Còn nhớ Linh nhi?


trước sau

Vương Lâm hơi do dự nhìn thoáng qua Thủy Linh Tinh phía sau Trần Đạo Tam Tử. Thuỷ Linh Tinh này linh khí dày đặc chỉ cần nhìn qua cũng có thể cảm nhận được từng trận linh khí nhẹ nhàng cùng với vẻ thanh tú đẹp đẽ.
 
Nhất Trần Tử thấy Vương Lâm do dự vội vàng ôm quyền nói:
 
- Vương huynh, trong phạm vi hơn mười ngàn dặm xung quanh đây không có tinh cầu nào có thể so sánh cùng với Thủy Linh Tinh này. Hơn nữa diện tích nó rất lớn, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm phiền Vưong huynh tu luyện.
 
Bên cạnh, hai người Nhất Tinh Tử và Nhất Long Tử cũng đã nhận ra tâm tư của Nhất Trần Tử, vội vàng xen vào khuyên bảo.
 
Vương Lâm gật đầu ôm quyền nói:
 
- Như thế đành làm phiền ba vị vậy!
 
- Nhất Trần Tử cười ha hả, nói:
 
- Không phiền gì, Vương huynh có thể ở lại Thuỷ Linh tinh là vinh hạnh của ba người chúng ta mới đúng, mời!
 
Nói xong Nhất Trần Tử lui về phía sau vài bước, tay phải chỉ đường, nghênh đón thân mình khổng lồ của Lôi Cát, đi về hướng Thuỷ Linh Tinh.
 
Trong khi đi tới, Lôi Cát thu nhỏ thân mình lại hoá thành một một đại hán cao một trượng, cùng Đầu To và Tháp Sơn song song đi theo phía sau Vương Lâm. Về phần Phù Phong Tử, giờ phút này lão tự nhiên không dám nhiều lời, đi theo phía sau Vương Lâm hướng tới Thuỷ Linh Tinh.
 
Trên đường đi Trần Đạo Tam Tử cùng Vương Lâm trò chuyện, nhưng việc họ nói đều là những thứ không quan trọng. Liên quan đến việc bên ngoài Quỷ Nhãn Thành ngày đó, mấy người Nhất Trần Tử không dám hỏi tới.
 
Tất cả mọi người đều là thần thông tu sĩ, nên phi hành không quá lâu đã đến gần Thuỷ Linh Tinh, tiến vào tầng cương phong. Những trận gió mãnh liệt gào thét xung quanh thân thể, nhưng không thể nào lay động bọn họ. Dưới con mắt của những tu sĩ đại thần thông thì những trận gió này quả thực quá nhỏ bé không đáng kể!
 
Chớp mắt mọi người đã bước ra khỏi tầng cương phong, trong con mắt chúng nhân, đám người Vương Lâm giống như lưu tinh giáng xuống Thuỷ Linh Tinh xa lạ này.
 
Vừa mới ra khỏi tầng cương phong, lập tức liền có linh khí dày đặc tràn ngập, Vương Lâm hít vào một hơi, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng. Ba người Nhất Trần Tử thủy chung vẫn đứng bồi tiếp bên cạnh. Thấy thần sắc Vương Lâm như vậy, Nhất Trần Tử thầm tự đắc ý nghĩ Thuỷ Linh Tinh này là tu chân tinh tốt nhất trong hơn mười ngàn dặm xung quanh đây, nếu không phải nguyên nhân là sư phụ ba người bọn hắn thì ba người cũng không có khả năng chiếm cứ nơi này.
 
- Tinh cầu này không tồi!
 
Vương Lâm cười nói.
 
Nhất Trần Tử cười ha hả nói:
 
- Nếu Vương huynh thích thì cứ ở lại đây lâu dài, lão phu rất hoan nghênh!
 
Hắn đang nói bỗng nhiên từ xa mấy con tiên hạc từ giữa đám mây bay ra, động tác cực kì tuyệt đẹp, trên lưng con tiên hạc còn có một thiếu nữ mặc áo lam. Thiếu nữ này tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, người còn chưa tới nhưng từng trận tiếng cười như tiếng chuông ngân đã truyền đến.
 
- Sư tỷ, ngươi nói phát hiện ra một con suối ngầm rốt cuộc là ở nơi nào vậy?
 
Ở phía sau cưỡi trên tiên hạc là một nữ tử mặc tử y, nữ tử này có khuôn mặt lạnh lùng nhưng mỹ mạo lại khiến cho người ta ngạc nhiên, làn da nàng trắng nõn như ngọc, ngũ quan xinh xắn, vẻ đẹp này khiến cho tất cả mọi người khi nhìn đến cô ta hai mắt đều ngưng lại.
 
Trên người nữ tử này nếu ngoại trừ chỗ lạnh lùng đó thì chỉ có bốn chữ có thể hình dung.
 
Tuyệt sắc giai nhân!
 
Vẻ mặt của nàng rất lạnh lùng, duy chỉ khi đối mặt với thiếu nữ phía trước mới có phần dịu đi, lộ ra mỉm cười hạ giọng nói:
 
- Tiểu muội không cần gấp gáp, không còn xa lắm đâu!
 
Đang nói nàng liếc mắt một cái liền thấy mấy người Trần Đạo Tam Tử và Vương Lâm!
 
Đôi mắt đẹp đảo qua, nữ tử này vội đứng lên cung kính nói:
 
- Đệ tử Triệu Tuyết ra mắt sư phụ và các vị sư thúc!
 
Lão nhị Nhất Long Tử khẽ mỉm cười, nhìn về phía Vương Lâm nói:
 
- Vương huynh đây là đệ tử của Liễu mỗ Triệu Tuyết.
 
Nói xong hắn lại hướng về tử y nữ tử kia nói:
 
- Triệu Tuyết, ngươi còn chưa tham kiến vị này, Vương tiền bối.
 
Đôi mắt đẹp của tử y nữ tử nhìn Vương Lâm thần sắc cung kính hạ giọng nói:
 
- Tham kiến tiền bối.
 
Thiếu nữ cưỡi trên tiên hạc một bên kia đã sớm nhìn thấy đám người Vương Lâm, giờ phút này mắt to chớp chớp mỉm cười duyên dáng nói:
 
- Vương tiền bối còn nhớ Linh nhi!
 
Thanh âm này cực kì mềm mại lại ẩn chứa một cỗ linh căn quyến rũ của nữ tử dừng ở trong tai Vương Lâm, khoé miệng hắn mỉm cười gật đầu nói:
 
- Đương nhiên nhớ rõ, cái mũ và chuông kia chính là ta tặng cho ngươi.
 
Thiếu nữ che miệng cười đang muốn nói chuyện gì đó, không biết trong lòng lại nhớ tới cái gì khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ ửng ánh mắt liếc sang tử y nữ tử bên cạnh.
 
Tử y nữ tử lộ ra vẻ khó hiểu, nhưng nàng cũng lập tức biết được, cô sư muội này mấy ngày nay sau khi trở về đều ở bên cạnh mình cùng nhau trò chuyện, trong đó đối với một người là Vương tiền bối lại nói đến nhiều nhất, mỗi lần đề cập đến Vương tiền bối này nha đầu kia thần sắc rất là cao hứng.
 
Nhất là một đôi chuông kia lại rất thích thú buộc tại trên cổ tay luôn đùa nghịch. Trong vài ngày qua, người gần như được nhắc đến nhiều nhất trên miệng chính là vị tiền bối họ Vương này. Ngay cả Triệu Truyết nàng ta cũng không khỏi nổi lên sự tò mò đối với vị tiền bối họ Vương này.
 
Giờ phút này Triệu Tuyết không khỏi nhìn Vương Lâm thật kỹ, nhưng cũng không nhìn ra điểm gì không bình thường cả.
 
Nhất Trần Tử mỉm cười quan sát cảnh tượng trước mắt, lại nhìn nhìn Vương Lâm, trong lòng dâng lên một ý niệm, cười ha hả nói:
 
- Linh nhi, Vương tiền bối quyết định tạm cư nơi đây, các ngươi không được quấy nhiễu!
 
Nói xong hắn liền dẫn Vương Lâm hướng về phía trước bay đi.
 
Vương Lâm hướng về Linh nhi hơi gật đầu liền bước về phía trước. Phía sau hắn đám, người Tháp Sơn và Đầu To theo sát. Phù Phong Tử nhìn lướt qua nhị nữ, trong lòng thầm than một tiếng rồi đi theo phía sau.
 
Linh nhi lè lưỡi, vẻ hồng nhuận như rặng mây đỏ trên khuôn mặt vẫn chưa tiêu tán, lại tiếp tục cười đùa với tử y nữ tử Triệu Tuyết, cưỡi trên tiên hạc dần bay về phía xa xa.
 
Nơi mà Nhất Trần Tử bố trí cho đám người Vương Lâm là một cung điện cực kì thanh lịch ở phía Đông của Thủy Linh Tinh. Cung điện này nhìn rất cổ kính, nó tọa lạc bên trong một dãy núi, từ xa nhìn lại trông phảng phất như tiên giới.
 
Đây cũng chính là nơi có linh khí dày đặc nhất trên Thuỷ Linh Tinh. Sau khi đưa mấy người Vương Lâm đến nơi này, Trần Đạo Tam
Tử mỉm cười cáo từ, hẹn vài hôm nữa sẽ tiến đến bái phỏng.
 
Sau khi tiễn Trần Đạo Tam Tử đi, Vương Lâm quan khán dãy cung điện khổng lồ phía trước. Nơi đây phần lớn là các dãy núi, mà trên chỗ đỉnh chóp của mỗi dãy đều có xây dựng cung điện. Do đó, nơi này có không dưới mười cái cung điện, cực kỳ hoành tráng.
 
Ở những dãy núi xung quanh có rất nhiều đại thụ cao chọc trời, đưa mắt nhìn ra một mảnh màu xanh lục, tràn ngập lòng người.
 
- Ta muốn bế quan mấy ngày, Tháp Sơn hộ pháp, những người còn lại đều tự lựa chọn chỗ ở nhưng không được rời khỏi cung điện quá trăm dặm.
 
Thấn sắc Vương Lâm bình tĩnh, sau khi lưu lại một câu dặn dò, thân mình nhoáng lên một cái lao thẳng đến một chỗ trong cung điện.
 
Tháp Sơn dẫm chân xuống tại chỗ mà ra đi theo phía sau Vương Lâm.
 
Đầu To và Lôi Cát do dự một chút rồi lựa chọn một chỗ trong cung điện. Khoảng cách từ nơi này đến chỗ của Vương Lâm rất gần, nếu mà Vương Lâm triệu tập, hai người hắn có thể nháy mắt là có mặt.
 
Còn Phù Phong Tử âm thầm lựa chọn một chỗ xa hơn một chút, hắn theo bản năng không muốn cùng với Vương Lâm thân cận quá, tuy nhiên đối với trăm dặm hạn chế của Vương Lâm cũng ghi tạc trong lòng.
 
Vương Lâm sau một bước liền tới nơi mà mình đã lựa chọn, đánh giá qua một lượt, trên mặt hắn lại lộ ra vẻ tán thưởng. Mỗi cung điện trong quần thể này không giống nhau nhưng thoạt nhìn đều to lớn bất phàm.
 
Sau khi tiến vào cung điện, Tháp Sơn khoanh chân toạ ở bên ngoài, lẳng lặng làm hộ pháp cho Vương Lâm.
 
Cung điện rất là xa hoa, lộ vẻ vinh hoa phú quý. Trên mặt đất là một đồ án bát quái thật lớn nhưng phía trên không có một chút linh khí, hiển nhiên không phải trận pháp mà là vật trang sức. Ở giữa sảnh có một lò đồng ba người ôm không hết, cái này chắc chắn là do một tay nghệ nhân tạo nên, khói nhẹ lượn lờ bay lên như diều gặp gió, ở đỉnh chóp cung điện tản ra tràn ngập xung quanh.
 
Ở bên cạnh còn có một bồ đoàn, hiển nhiên là chỗ để ngồi.
 
Ngoài ra trên vách tường xung quanh còn điêu khắc cùng một bức bích hoạ phù điêu, trên đó khắc họa hình ảnh mây khói lượn lờ, đó là một bộ chúng Tiên nghênh Đế đồ.
 
Nhìn xung quanh, đối với chỗ này Vương Lâm rất hài lòng, nơi đây phạm vi rất lớn thích hợp để tế luyện pháp bảo, lại có chút yên tĩnh, dùng để bế quan tu luyện cũng rất tốt.
 
Sau khi tản thần thức ra xem xét cẩn thận bốn phía Vương Lâm mới khoanh chân ngồi ở trên bồ đoàn kia, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
 
Trong cơ thể nguyên lực lưu chuyển toàn thân, tu vi Khuy Niết trung kì giờ khắc này tỏa ra tràn ngập. Vương Lâm ngồi xuống đã qua ba ngày.
 
Trong thời gian này, Trần Đạo Tam Tử có đến bái phỏng nhưng họ không quấy rầy hắn mà sau khi đợi một chút liền cáo từ rời đi.
 
Đêm khuya ba ngày sau, trên bầu trời Thuỷ Linh Tinh chỉ có ít ngôi sao, từng trận gió thổi phất phơ dừng ở đại địa khiến cho hoa lá lay động, nhưng bốn phía lại là một mảnh yên tĩnh.
 
Chỗ Vương Lâm, nơi hắn ngồi khoanh chân trong cung điện, nguyên bản ba ngày thân mình không hề động, tại giờ phút này trong phút chốc đã mở to đôi mắt, hai đạo tinh quang theo đó tuôn ra.
 
Lúc hai mắt hắn mở ra, phảng phất cả cung điện tối đen hiện ra như được chiếu sáng bừng lên, giống như sao băng vọt qua sáng ngời.
 
- Thời gian ba ngày ngồi xuống tĩnh tọa rốt cục cũng khiến cho tu vi Khuy Niết trung kì được củng cố vững chắc, phối hợp với thân thể Cổ Thần của ta có thể miễn cưỡng cùng Tịnh Niết trung kì đánh một trận, chỉ có điều đối Tiên phủ nơi Yêu Linh chi địa vẫn là chưa đủ… Vương Lâm thì thào lẩm bẩm. Sau khi trầm mặc một lát hắn vỗ vào túi trữ vật lập tức từ bên trong bay ra một đạo thanh quang.
 
Thanh quang này chợt loé lập tức khiến cho cung điện một mảnh mông lung, giữa thanh quang có một tiểu thuẫn to chừng bàn tay người, toàn thân này màu xanh, không biết được tế luyện từ cái gì mà thành. Ở phía trong nó còn có từng trận mây khói phiêu diêu thoạt nhìn rất là xinh đẹp.
 
Thanh quang tiểu thuẫn này vờn quanh người Vương Lâm bốn vòng sau đó lơ lửng trước người hắn yên lặng bất động, liền ngay đó thanh quang giờ khắc này giống như vĩnh hằng.
 
Nhìn thanh quang bên trong tấm thuẫn, ánh mắt Vương Lâm loé lên. Trước đó, khi Phù Phong Tử đưa ra vật ấy, Vương Lâm liền cảm nhận được một tia khí tức Cổ Thần.
 
Chẳng qua khí tức này không đậm, giống như bị phong ấn che đậy. Nếu bản thân Vương Lâm không phải chính là Cổ Thần, đổi lại là người khác thì tuyệt đối không thể phát hiện được.
 
- Trong trí nhớ của ta, cả đời Cổ Thần Đồ Ti vẫn chưa hề luyện qua pháp bảo này. Bất quá ở thời kỳ thái cổ đó, phần lớn Cổ Thần còn tồn tại, vậy thì vật ấy do một một Cổ Thần khác tế luyện để lại.
 
Vương Lâm trầm ngâm, nâng tay phải lên, thanh quang tiểu thuẫn kia lập tức bay về phía trước, cuối cùng dừng ở trong lòng bàn tay hắn.
 
Tiếp xúc gần gũi với vật ấy, thì cảm nhận về khí tức Cổ Thần càng rõ ràng. Ánh mắt Vương Lâm chăm chú nhìn cẩn thận trên mặt thuẫn hồi lâu cuối cùng dừng lại phía trên một ấn ký bên cạnh.
 
- A!
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện