Trong khoảnh khắc lốc xoáy chạm tầng ánh sáng màu đen cuối cùng, tầng ánh sáng màu đen này lập tức chấn động, ầm ầm sụp đổ. Ba tầng đại trận phòng hộ tinh cầu cứ thế tan rã! Cơn lốc xoáy này bay thẳng đến Thủy Linh tinh, Tư Đồ Nam ở phía sau cực kỳ kiêu ngạo quát lên trong tiếng cười điên cuồng:
- Hôm nay Lão tử tìm thị thiếp cho người anh em. Ai dám ngăn cản, lão tử liền diệt! Ha ha!
Trong khoảnh khắc Tư Đồ Nam và lốc xoáy xuất hiện trên bầu trời Thủy Linh tinh, Trần Đạo Tam Tử đều phun máu tươi. Trận pháp phòng hộ và tâm thần ba người có liên kết với nhau, giờ phút này không thể không lùi ra phía sau.
Phía sau Tư Đồ Nam đám nữ tu Hồng Phấn cung nhanh chóng bay tới, tràn khắp không trung. Từng luồng mùi thơm tản ra, ngửi qua cũng thấy mê say. Phía sau tư đồ nam, người đàn ông trung niên dẫn đường vẻ mặt kích động. Hắn hung tợn nhìn chằm chằm Trần Đạo Tam Tử, trong lòng quát thầm:
- Ba lão già các ngươi cũng có ngày hôm nay!
Nhất Trần tử vẻ mặt âm trầm, nhìn chằm chằm Tư Đồ Nam đang tiến đến, khẽ quát:
- Đạo hữu tu vi kinh người, chắc cũng không phải hạng vô danh!
Tư Đồ Nam nhìn chằm chằm, cười lớn nói:
- Lão tử Tư Đồ Nam!
- Tư Đồ đạo hữu tu vi như thế cần gì phải làm khó ba chúng ta. Hơn nữa Linh nhi và Triệu Tuyết chỉ là vãn bối, xin đạo hữu bỏ qua. Sau chuyện này Trần Đạo Tam Tử ta chắc chắn có lễ nhận tội.
Tư Đồ Nam liếc mắt nhìn Trần Đạo Tam Tử một cái, lắc đầu nói:
- Lão tử không thiếu nữ nhân, lô đỉnh cũng nhiều cũng không hiếm lạ hai vãn bối kia. Chỉ có điều người anh em của lão tử còn trẻ. Ta tính xem… Đến bây giờ cũng mới một ngàn mấy trăm năm, chính là rất trẻ tuổi. Yên tâm, người anh em của ta tuấn tú lịch sự, hai nữ tu tiểu bối theo lời ngươi chưa chắc vào mắt người anh em của ta. Đừng nhiều lời! Còn nói nữa lão tử trực tiếp xử lý các ngươi, cướp người bỏ đi!
- Vị tiền bối này… Triệu Tuyết có thể đi cùng ngài, nhưng xin buông tha cho sư muội ta!
Bầu trời xa xa bay đến hai đạo cầu vồng, hóa thành hai người con gái. Một ngừoi trong đó đúng là Triệu Tuyết. Bên cạnh nàng là Linh nhi vẻ mặt bình tĩnh, không có bất kỳ biến hóa.
Tư Đồ Nam khẽ híp con mắt liếc mắt nhìn qua Triệu Tuyết một cái, trong lòng thầm khen. Hắn nghĩ thầm lời đồn quả nhiền đúng vậy, cô bé tên gọi Triệu Tuyết này, lãnh diễm tuyệt mỹ. Làm thị thiếp quả thật là rất tốt.
Hắn lại liếc mắt nhìn Linh nhi bên cạnh Triệu Tuyết. Chỉ nhìn qua một cái hai mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ dị.
- Quả nhiên là Thủy Linh căn!
Triệu Tuyết kia từ đầu tới cuối cũng không nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh Tư Đồ Nam chút nào, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo lộ rõ.
Đối với lời của Triệu Tuyết, Tư Đồ Nam căn bản lười để ý tới. Hắn vung tay áo, lập tức có trận gió kỳ quái gào thét, nháy mắt cuốn Triệu Tuyết và Linh nhi bay lên, cuồng ngạo nói:
- Người lão tử mang đi!
Nói xong thân hình hắn nhoáng về phía sau, chuẩn bị rời đi.
Trần Đạo Tam Tử hai mắt đỏ bừng, nhất là Nhất Trần tử. Giờ phút này tim hắn phảng phất như bị xé rách. Linh nhi trong lòng hắn tuy nói là vãn bối nhưng lại được hắn coi như con gái. Cảnh tượng trước mắt giống như là trơ mắt nhìn ác đồ cướp con gái mình đi.
Hắn cắn răng, xoay người về phía cung điện của Vương Lâm, ôm quyền cúi đầu thanh âm lộ vẻ bi phẫn lớn tiếng nói:
- Vương huynh! Xin giúp lão phu một lần!
Đáng tiếc chính là giờ phút này tâm thần Vương Lâm đang đắm chìm trong việc luyện thi.Trong khoảnh khắc mấu chốt này, thần thức hắn chỉ ở quanh cung điện đề phòng vạn nhất. Đối với việc bên ngoài, mặc dù hắn nhận biết cũng không thể phân tâm.
Tư Đồ Nam vốn muốn đi, nghe nói hai chữ
"Vương huynh" không khỏi chấn động thân hình. Hắn ngừng lại, mắt lộ ánh sáng kỳ dị, thì thào:
- Họ Vương?
- Vương huynh trong lời nói của ngươi tên gọi là gì?
Tư Đồ Nam xoay người nhìn về phía Nhất Trần tử. Nhưng vừa mới dứt lời hắn liền lắc đầu, nói:
- Thôi khỏi. Lão phu đi nhìn là biết!
Lời nói hắn vẫn còn ở đây, người thì hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng đến cung điện của Vương Lâm.
Nếu Tư Đồ Nam không đi nơi của Vương Lâm, Phù Phong tử sẽ không hiện thân. Hắn vốn đang chữa thương, sẽ không vì Trần Đạo Tam Tử mà ra tay. Nhưng lúc này Tư Đồ Nam tới gần cung điện của Vương Lâm, Phù Phong tử do dự một chút không thể không ra tay. Tu sĩ tu luyện tới cảnh giới như hắn, rất nhiều chuyện đều nhìn rất cởi mở. Chỉ vài lần tiếp xúc với Vương Lâm cũng khiến trong lòng Phù Phong tử rất cảm khái. Đối phương tha chết hai lần, tuy nói vì mượn sức mình ở đất Yêu Linh để có lợi. Nhưng chuyện này cũng là do mình làm sai trước, cũng không có gì oán hận.
Nhưng nếu lúc này không ra tay liền có chút khó nghĩ. Ánh mắt Phù Phong tử chợt lóe, ngừng chữa thương nhoáng lên độn không mà đi. Vào lúc Tư Đồ Nam tới cung điện của Vương Lâm chưa được mười dặm, Phù Phong tử trực tiếp hiện thân ra.
- Vị đạo hữu này. Nếu người đã cướp được thì nên rời đi là hơn!
Phù Phong tử vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi nói.
Ánh mắt Tư Đồ Nam ngưng đọng, nhưng vẻ mặt tràn ngập không kiên nhẫn, quát lớn:
- Chỉ bằng ngươi! Không bị thương còn miễn cưỡng, giờ phút này bị thương không có tư cách ngăn cản lão tử!
Tư Đồ Nam nói xong, không nghĩ ngợi đánh ra Hoàng Tuyền Chỉ! Theo chỉ này xuất ra, trong chớp
mắt trời đất biến sắc. Một cỗ tử khí nồng đậm đến cực điểm trong phút chốc tràn ngập trời đất. Hoàng Tuyền Nhị Chỉ sau khi được Tư Đồ Nam cải thiện dĩ nhiên có uy lực cực mạnh.
Mượn thân nhập Hoàng Tuyền lấy lực lượng một đường sống sót khiến cho Hoàng Tuyền chỉ này, trong trung tâm được tử khí nồng đậm bao quanh lại bao hàm một tia sức sống! Như vậy cũng tự thành âm dương, hóa thành thần thông linh hoạt sắc bén. Nó hình thành một đạo chỉ phong tử khí bao quanh, bay thẳng đến Phù Phong tử.
Tay trái Phù Phong tử bấm pháp quyết vỗ về phía trước. Lập tức có rất nhiều thiên địa nguyên khí gào thét mà đến, tràn ngập trước người hắn, sau đó va chạm với Hoàng Tuyền chỉ phong.
Ầm một tiếng vang lên, thân hình Phù Phong tử ngừng lại lui ra sau mấy trượng. Nhưng Hoàng Tuyền chỉ phong này không chút tan rã, ầm ầm truy kích theo.
Ánh mắt Tư Đồ Nam lộ vẻ khinh thường, miệng khẽ quát:
- Hoàng Tuyền! Biến!
Hắn vừa nói ra, lập tức trong Hoàng Tuyền chỉ phong truyền ra tiếng gào thét dữ dội. Nó nhanh chóng co rút, không ngờ có một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa điên cuồng tràn ra.
Sắc mặt Phù Phong tử biến đổi mạnh. Hắn đương nhiên nhìn ra chỗ không bình thường của chỉ này, không chút nghĩ ngợi lại lui về sau.
Tư Đồ Nam không để ý tới Phù Phong tử, lại bước một bước trực tiếp tới gần cung điện Vương Lâm. Tháp Sơn, Đầu to vừa định cản đường, lại bị Tư Đồ Nam vung tay áo lên. Lập tức liền có gió lốc ầm ầm cuốn tới khiến cho Đầu to nhanh chóng lùi lại, thân hình Tháp Sơn nhoáng lên một cái, không ngờ lại chống đỡ được. Thân thể hắn dù sao cũng là Tiên vệ, sau khi chịu đòn trực tiếp đánh ra một quyền! Một quyền này phát tiếng nổ
"ầm ầm" đánh thẳng đến Tư Đồ Nam.
Tư Đồ Nam khẽ
"a" một tiếng, nhìn kỹ Tháp Sơn một cái. Tay phải hắn điểm về trước, lập tức thân hình Tháp Sơn run rẩy, ầm ầm bị cuốn bay ngược ra.
- Thú vị. Một Tịnh Niết, một Khuy Niết, còn có một con rối có thân thể.
- Người họ Vương có thể khiến cho bọn họ bảo vệ như thế, lão tử thật sự phải gặp một lần!
Tư Đồ Nam cười dài một bước đi tới nơi cách cung điện trăm trượng. Chỉ có điều ngay khi hắn mới vừa bước vào, vẻ mặt hắn lập tức ngẩn ra biến thành cực kỳ cổ quái. Hắn há hốc miệng, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi. Dù sao thần thức tra xét và bản thể tự mình đến cảm thụ là không giống nhau.
Tư Đồ Nam đang muốn lên tiếng, nhưng lập tức trong cung điện này xuất hiện tiếng hô khóc dữ dội. Chỉ thấy từng đạo cấm chế từ trong cung điện điên cuồng lao ra, tức thì tràn ngập trời đất thẳng đến Tư Đồ Nam.
- Mẹ kiếp… Tư Đồ Nam đang muốn lui về sau nhưng cấm chế này thực sự rất nhiều. Lúc này cấm chế tràn ngập, điên cuồng ngưng tụ đến, có khí thế không phong ấn tuyệt không bỏ qua. Tư Đồ Nam cười khổ dứt khoát không lùi nữa, hắn duỗi hai tay ra vung lên trước người. Lập tức liền có một lốc xoáy thật lớn biến ảo ra. Lốc xoáy này nhanh chóng xoay tròn, trong hai tay Tư Đồ Nam ngừng một chút sau đó bỗng nhiên đẩy ra ngoài. Nó trực tiếp hóa thành một đạo sóng gợn cong cong điên cuồng tản ra.
Tất cả mọi cấm chế đụng tới sóng gợn này đều đồng loạt sụp đổ. Chỉ một lát hầu hết cấm chế đều tiêu tan sạch.
Tư Đồ Nam đang định nói thì lại biến sắc mặt. Chỉ nghe tiếng rít một người con gái trong cung điện đột nhiên truyền ra, truyền lên tận trời. Cho dù là Tư Đồ Nam cũng không thể không lui ra sau vài bước.
Ngay trong nháy mắt này, cửa lớn cung điện đột nhiên mở ra. Một người mặc áo màu bạc đi ra, hóa thành một tia sáng bạc bay thẳng đến Tư Đồ Nam.
Tư Đồ Nam hai mắt ngưng trọng, trong khi lui về sau tay phải hắn vung ở trước người. Lập tức liền có một vòng tròn biến ảo ra, tay phải hắn lập bấm pháp quyết chỉ ra phía trước, miệng quát khẽ:
- Khốn Tiên chỉ!
Vòng tròn ánh sáng này phát ra tử mang, lộ ra một cỗ thiên địa nguyên lực vô biên theo lời Tư Đồ Nam lập tức chợt lóe lên bay thẳng đến nữ thi.
Tiếp theo Tư Đồ Nam thổi một hơi, quầng sáng bỗng nhiên tiêu tan. Nhưng giây tiếp theo nó quỷ dị xuất hiện ở bên ngoài thân thể người con gái, vây quanh người con gái hung hăng co rút lại. Lập tức quầng sáng kia biến thành hai, từ hai thành bốn, trong nháy mắt hóa ra vô số mạnh mẽ vây quanh toàn thân người con gái. Nhưng người con gái này cũng không đơn giản, há mồm phun ra một cây kéo vờn quanh thân thể. Lập tức quầng sáng kia liền tan ra sụp đổ từng tầng một.