Nháy mắt khi tiếng cười lạnh bén nhọn này vang lên, Vương Lâm nhìn về phía xa. Một người giống như đang đạp trên hư không nhanh chóng lao về phía nơi này.
- Bối La!
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên.
- Đệ tử của Thanh Lâm được lắm, không ngờ dùng cấm chế đem bản yêu vây khốn!
Sau mấy bước Bối La đã tới gần, liếc mắt cái đã thấy Vương Lâm ở trong đám người này, thần sắc lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Không ngờ ngươi cũng có thể đi đến nơi này!
Hai mắt Bối La bắn ra quang mang cổ quái. Hàn mang trong mắt Vương Nguy lóe lên, hừ lạnh một tiếng bước tới, tay phải bấm quyết chỉ về phía trước, lập tức có một màn mưa bỗng nhiên biến ảo ra, lao thẳng về phía Bối La.
Thân mình Hồ Quyên lại bước vào cấm chế bên cạnh, làm rách đầu ngón tay, nhanh chóng dùng máu vẽ ra một phù văn cổ quái ở trong hư không. Một loạt phù văn này vừa xuất hiện liền lập tức tản mát ra từng trận u quang.
Đúng lúc này, hết thảy cấm chế trong tầng thứ sáu Tiên phủ này giống như sống lại, không ngờ toàn bộ đồng thời bắt đầu lóe lên. Dường như tất cả đều tản mát ra u quang, từ mọi phương hướng nhanh chóng bay lên, lao thẳng về phía Bối La đang bước tới giữa không trung.
Một màn u quang từ trong toàn bộ cấm chế lóe ra đầy trời, theo cái chỉ tay của Hồ Quyên nhất tề ngưng tụ lại.
Hai tay của Cổ Yêu Bối La đẩy mạnh về phía trước, một cỗ yêu khí xông thiên từ trong cơ thể gào thét lao ra, hình thành một cơn lốc xoáy.
- Bản yêu không muốn đánh đấu với hai người các ngươi. Hai người các ngươi không phải là muốn cứu Thanh Lâm sao? Bản yêu lại đang muốn tìm tên Cổ Ma Tháp Già kia. Tuy nói chúng ta bất đồng nhưng cũng có thể hợp tác được. Sợ là với lực lượng của hai người các ngươi thì không thể mở ra phong ấn của Cổ Ma Tháp Già được. Nếu là có thêm bản yêu thì cơ hội thành công sẽ lớn hơn!
Bối La ở bên trong lốc xoáy, mặc cho lốc xoáy gào thét bên ngoài thân thể, thanh âm hắn truyền ra giống như vặn vẹo, dừng trong tai dường như có thể khiến cho thân thể người nghe chấn động!
Vương Lâm vốn đang bị thương, lúc này sắc mặt tái nhợt. Hắn không chút do dự lập tức xuất ra mấy viên đan dược ăn vào, không kịp thúc giục. Hắn nhìn chằm chằm vào không trung, nguyên lực trong cơ thể vận chuyển.
- Đề nghị của bản yêu như thế nào? Nếu chúng ta tiếp tục đấu đá thì các ngươi không thể cứu Tiên Đế ra được, bản yêu cũng không giết được Cổ Ma Tháp Già, cuối cùng chỉ có lợi cho hắn mà thôi!
Thanh âm Bối La tạo ra cảm giác đầy yêu dị. Trên thực tế Bối La làm thế là vì rất kiêng kỵ sự phối hợp của Vương Nguy và Hồ Quyên. Hơn nữa toàn bộ cấm chế nơi này đều do Hồ Quyên không chế. Trước đó, Bối La ly khai Táng Thiên Trì, ở trong tầng thứ tư của Tiên phủ đã gặp Vân Tiên đạo lữ.
Hai bên đã trải qua một trường ác đấu, cuối cùng không ai giết được ai. Nhưng vì có sự tồn tại của Hồ Quyên nên khiến cho Bối La bị cấm chế vây khốn mất mấy tháng!
Lần này hắn tiến đến, không phải là đánh nhau tiếp mà là để hợp tác.
Ánh mắt Hồ Quyên chợt lóe lên, nhìn về phía Vương Nguy. Vương Nguy nhìn chằm chằm Bối La một lúc lâu rồi hàn quang trong mắt dần tiêu tan, tay phải vung lên, lập tức màn nước biến mất. Hắn bình đạm nói:
- Có thể!
Đáy lòng Bối La cũng thở phào một hơi, thân mình nhoáng lên dừng ở trên mặt đất nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định đối với Vân Tiên đạo lữ! Ánh mắt Bối La đảo qua, dừng trên người Vương Lâm rồi cười nói:
- Vương lão đệ, không ngờ tu vi của lão đệ lại đề cao hơn không ít. Chỉ có điều thương thế như thế nếu không nhanh chóng chữa thương thì sự phát triển tu vi ngày sau chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn! Bản yêu dù sao cũng là nhờ ngươi nên mới có thể tiến vào nơi này. Nếu không có ngươi, chỉ sợ cũng không có ai để bản yêu tới nơi này. Ta mặc dù không có đan dược chữa thương nhưng thương thế của ngươi sợ rằng là do có người gây nên. Hãy nói ra kẻ làm ngươi bị thương, bản yêu sẽ làm thịt hắn, coi như để báo ân cho ngươi!
Thần sắc Vương Lâm lạnh như băng. Lấy tâm trí của hắn, làm sao không hiểu được ý tứ thăm dò và gây chia rẽ trong lời nói của Bối La này. Hiển nhiên là hắn vì Vương Lâm có thể đến được nơi này thì rất kinh ngạc, lại càng không biết quan hệ giữa Vương Lâm và Vân Tiên đạo lữ. Nghe vậy, khóe miệng Vương Lâm lộ ra một tia mỉm cười, ôm quyền nói:
- Như thế liền đa tạ Cổ Yêu đại nhân trước! Còn kẻ thương tổn ta thì nếu là gặp mặt, Vương mỗ tự nhiên sẽ vạch mặt ra. Đến lúc đó, Cổ Yêu đại nhân cũng đừng nuốt lời là được!
Ánh mắt Bối La chợt lóe lên, cười ha hả, cũng không nhắc lại chuyện này nữa!
Tự nhiên lúc này cũng không thuận lợi để đưa thi thể Thanh Sương ra. Tay phải Vương Nguy đưa vào trong ngực, lấy ra một viên đan dược được bọc trong thanh sáp, ánh mắt lộ ra vẻ tiếc nuối, rồi đưa cho Vương Lâm.
- Đây là Thanh đan mà năm đó ta được Ân sư đưa tặng. Không quản ngươi tu tiên lực hay nguyên lực, chỉ cần là linh khí của thiên địa thì sau khi ăn đan dược này vào, toàn bộ thương thế đều nháy mắt khôi phục. Đan dược này ta cũng còn lại không nhiều. Ngươi có thể lựa chọn ăn vào bây giờ hoặc lưu lại dùng trong cơn nguy hiểm sau này!
Trong khi nói, Vương Nguy lạnh lùng liếc mắt nhìn Bối La một cái. Đan dược này hắn đâu chỉ là
"không nhiều lăm" mà thực ra chỉ có ba viên. Một viên ở trong tay Hồ Quyên, hai viên hắn bảo quản!
Nháy mắt khi nhìn thấy viên đan được màu xanh này, trong mắt Bối La hiện lên vẻ tham lam. Đối với Thanh đan này hắn thật sự rất rõ ràng. Năm đó, hắn cùng với Cổ Ma đánh lén Thanh Sương. Với thương thế quỷ dị của Thanh Sương, ăn đan dược này vào cũng không có nhiều tác dụng nhưng vẫn có một chút.
Do đó, liền tạo ra một sự phản kháng rất lớn, cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu dẫn tới thất bại!
- Hắn có thể đưa tặng loại đan dược này chứng tỏ quan hệ giữa hai người bọn hắn và Vương Lâm rất tốt, càng chứng tỏ hai người Vân Tiên đạo lữ vẫn còn có thêm nữa. Tuy không biết thật giả nhưng nếu thực sự đánh nhau thì cũng rất phiền toái!
Ánh mắt Bối La từ đan dược kia thu hồi lại.
Cầm lấy đan dược, Vương Lâm cũng không lập tức ăn vào mà cho vào trong túi trữ vật! Dưới sự dẫn đường của Hồ Quyên, mội người đi thẳng vào màn sương đen ở trung tâm tầng thứ sáu.
Chu Dật thủy chung vẫn luôn phiêu phù bên cạnh Vương Lâm, lúc này là lúc hắn suy yếu nhất, rất cần có người thủ hộ. Chu Dật tự nhiên là người đó!
Rất nhanh đã tới gần màn sương đen ở trung tâm. Bối La nhìn chằm chằm vào màn sương này, ánh mắt lộ ra vẻ oán hận. Nếu không phải năm đó hắn thất bại thì căn bản không có khả năng để Cổ Ma Tháp Già đoạt được tiên cơ.
- Tuy nhiên như vậy cũng không phải không có chỗ tốt. Thanh Sương kia không phải dễ dàng đối phó như thế. Tháp Già sợ là đến hôm nay vẫn chưa thành công,
nếu không tất nhiên đã sớm rời đi!
Bước vào cung điện bên trong màn sương đen, Vương Lâm lập tức nhìn thấy một tấm bia đá ở trên mặt đất. Tấm bia đá này cao chừng hai trượng, trên đó không có chữ nào mà chỉ có duy nhất một chưởng ấn.
- Ba tầng sau là tẩm cung để Ân sư bế quan. Lúc này không biết bên trong có biến hóa gì khác không!? Vì thế để hành động có hiệu quả thì tốt nhất vẫn cứ chờ thêm một số người đến nữa! Vương Lâm, ngươi trước chữa thương đi! Như thế thì ba tầng cuối cùng cũng có lực tự bảo vệ mình!
Vương Nguy nhìn Bối La ở xa xa, bình tĩnh nói.
Ánh mắt Vương Lâm nhíu lại, có chút nhìn không thấu hai người Vân Tiên đạo lữ này. Ở trong này không ngờ còn không vội vã tiến vào mà còn phải đợi những người khác cùng tiến đến.
Còn có Cổ Yêu Bối La không ngờ cũng không thèm hỏi lại, coi như có cùng ý tưởng!?
- Đừng suy nghĩ nhiều như thế! Hãy an tâm chữa thương đi. Hai người bọn họ làm việc luôn quỷ dị, điều này ta đã sớm quen rồi Nhưng họ cũng sẽ không hại ngươi đâu!
Ở bên người Vương Lâm, Chu Dật lấy một phương thức đặc thù của Kiếm linh, truyền âm nói.
Vương Lâm cúi đầu, trong mắt lóe lên một cái rồi khoanh chân ngồi xuống. Hắn không ăn viên đan dược màu xanh kia mà xuất ra những thứ khác. Sau khi nhìn kỹ, lần lượt nuốt vào, nhắm mắt lại.
Tuy hắn chữa thương nhưng thần thức vẫn không phong bế. Mặc dù như thế sẽ ảnh hưởng đến tốc độ chữa thương nhưng ở trong này nhất thiết phải cần như thế!
Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt đã bảy ngày trôi qua! Trong bảy ngày này, Vương Nguy và Hồ Quyên cũng đã sớm khoanh chân ngồi xuống. Còn Bối La cũng đồng dạng như thế!
Vương Lâm thở ra một ngụm trọc khí thật sâu. Thương thế trong cơ thể đã hồi phục một chút, nhưng vẫn lưu lại ẩn hoạn. Cũng may dược vật cũng đủ, Vương Lâm lại xuất ra thêm một ít nuốt vào.
Chỉ là thần thức của hắn thủy chung vẫn tràn ngập, tập trung vào lối vào. Hắn đang đợi Hư Không Tử tiến tới! Trong suy nghĩ của Vương Lâm, ba người Hư Không Tử hẳn phải là những người đầu tiên đến được đại điện ở trong tầng thứ sáu này!
Thời gian trong đại điện như trôi qua vĩnh hằng, làm cho người ta vô tình quên mất! Thương thế Vương Lâm nhờ ăn vào rất nhiều đan dược đã dần dần hồi phục. Một ngày kia, là ngày thứ hai mươi bảy từ lúc mọi người bắt đầu chờ đợi.
Ước chừng vào chính ngọ, thủy chung vẫn đang ngồi đó, Vương Nguy và Hồ Quyên gần như đồng thời mở hai mắt ra nhìn về phía lối vào. Cổ Yêu Bối La lại còn nhanh hơn hai người này một bước, ánh mắt đã nhìn ra.
Trong thần thức của Vương Lâm truyền đến dao động, mở mắt ra, ánh mắt bắn ra quang mang kỳ dị nhìn về phía cửa vào.
Nơi lối vào đại điện có một người chậm rãi đi vào. Đây là một nữ tử, có vô số bông tuyết vờn quanh thân thể nàng. Những bông tuyết này không chỉ bay múa mà từ xa nhìn lại còn thấy rất rực rõ.
- Là nàng!
Vương Lâm thu hồi ánh mắt. Người đầu tiên đi vào đại điện tầng thứ sáu này không phải là một người nào trong ba người Hư Không Tử mà là phấn y nữ tử Côn Hư Thánh nữ có thực lực thần bí kia.
Thần sắc của nàng bình tĩnh, sau khi bước vào đại điện thì đôi mắt đảo qua, hơi dừng lại trên người Vương Lâm một chút rồi không nói gì khoanh chân ngồi ở một góc. Nửa nén hương sau khi nữ tử này ngồi xuống, thần thức Vương Lâm lại truyền tới dao động, hắn nhìn về phía cửa vào. Chỉ thấy trong đại điện rõ ràng xuất hiện ba bóng người!
Hư Không Tử, thôn cô mỹ phụ và người áo đen kia!
Nháy mắt khi ba người bước vào trong đại điện lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Tên Hư Không Tử liếc mắt liền thấy được Vương Lâm, sát khi nghê thiên từ trong hai mắt điên cuồng lóe lên.
Khoảnh khắc khi hắn nhìn thấy Vương Lâm, Vương Lâm cũng nhìn tới Hư Không Tử. Hàn quang trong mắt Vương Lâm lộ ra, bình tĩnh mở miệng nói:
- Cổ Yêu đại nhân, hắn, chính là người đả thương ta!
Nháy mắt khi lời nói của Vương Lâm vang lên, hai người Vương Nguy và Hồ Quyên bỗng nhìn chằm chằm về phía Hư Không Tử, còn Cổ Yêu Bối La lại như cười như không cũng nhìn về phía đó.
Sát khí trong hai mắt của Chu Dật chợt lóe lên, thanh sắc bất động bước tới phía trước vài bước. thu hẹp khoảng cách với Hư Không Tử. Chỉ cần cho hắn một cơ hội hắn sẽ lập tức ra tay, lấy bất diệt linh giác vừa mới tu thành phát huy ra thực lực khủng bố, vì Vương Lâm xả giận!
Một cảnh tượng bất thình lình này khiến cho Hư Không Tử hít sâu một hơi khí lạnh, mồ hôi lạnh từ trên trán lập tức rịn ra. Trái tim vốn bình tĩnh nháy mắt cũng đã đập nhanh lên. Hắn không thể ngờ tới, chỉ không gặp có mấy tháng mà tên Vương Lâm này không biết sử dụng phương pháp gì mà khiến cho những người trước mặt này vì hắn xuất thủ.
Ba người Vân Tiên đạo lữ và người cổ quái có cái đầu bóng lưỡng kia tạo cho hắn có cảm giác dù là lúc thực lực còn ở đỉnh thì cũng phải cẩn thận huống chi lúc này thương thế hắn chưa lành, nguyên thần tổn thất mất một nửa, tu vi từ đại viên mãn rơi xuống Toái Niết trung kỳ.
Thân mình hắn không dám có hành động gì, lại càng không dám lui về phía sau. Lúc này đây, ánh mắt của mọi người trong đại điện đều tập trung hết về phía hắn, chỉ cần hắn có một hành động sẽ gặp phải một kích lôi đình của mọi người!
- Lão phu là Tu chân Liên Minh Trưởng lão Hư Không Tử của Liên Minh Tinh Vực, sư đệ của Đại Trưởng lão Trọng Huyền Tử. Các vị đạo hữu như thế này là có ý gì?!
Hư Không Tử mạnh mẽ tự trấn định, thậm chí không tiếc đưa ra danh phận Tu Chân Liên Minh mà hắn hiếm khi phải nhắc tới!