Tiên Nghịch

Chương 996: Cổ Ma Chi Uy 


trước sau

Biển lớn trên trời ầm vang chụp xuống, phảng phất như muốn hủy diệt hết thảy tồn tại trên thế gian này. Trong biển thiên không, Thiên Vận thần thông một chỉ phủ xuống. Cũng có Cổ yêu bối la song chưởng, hắn duỗi hai tay cho hư ảnh cổ yêu thoát ly khỏi thân thể, nhoáng một cái liền có hai mươi bốn tiểu kỳ biến ảo mà thành, vờn quan thân thể của hư ảnh cổ yêu.
 
Theo hư ảnh cổ yêu chỉ về phía trước, hai mươi ba thanh tiểu kỳ màu lục lập tức tản mát ra uy áp khong thể tưởng tượng được. Bên trong lập tức biến ảo hình thành pho tượng Cổ Thần và Cổ Ma, thậm chí còn có một chút mãnh thú thời thượng cổ.
 
Di mạn thiên địa!
 
Lúc này đủ loại thần thông hiện lên, toàn bộ từ trên trời giáng xuống. Thẳng tới ma vụ bên ngoài cung điện mà tới, Hư Không Tử cũng hung hăng cắn răng một cái, tay phải xuất ra. Nhưng nhận thấy Vương Lâm đang tiến tới sau, cũng lập tức đình chỉ công kích.
 
Người áo đen ở bên cạnh, cũng không có ra tay, mà ánh mắt hiện ra một chút tham niệm, cung điện này mà mở ra, chính là tiên đế Thanh Sương đang trọng thương, mặc dù có Cổ Ma tồn tại, nhưng bọn họ đông người, lại không thiếu tu sĩ đại thần thông. Cho dù là Cổ Ma, sợ rằng cũng chỉ nuốt hận mà về thôi.
 
"Chỉ cần được ba giọt máu của Thanh Sương, nhiệm vụ của ta có thể hoàn thành, đến lúc đó đại nhân nhất định sẽ giúp ta tăng cao tu vi của mình!" Ngay cả lão nhân cầm hồ lô, ánh mắt cũng chợt lóe, thu hồi thần thông, sau đó lùi lại mấy bước, ánh mắt lộ ra tham niệm. Hắn một đường tới đây đi theo sau Thiên Vận Tử, cũng không gặp quá nhiều nguy hiểm. Mục đích của hắn tới đây không phải là bí mật của bước tu luyện thứ ba mà là đạt được tiên thuật của Thanh Sương.
 
Theo Thiên Vận Tử, Cổ Yêu và Vương Nguy tam đại cường nhân với thần thông thuật ầm ầm buông xuống, toàn bộ mặt đất trong nháy mắt run rẩy lên, không ngờ xuất hiện vô số vết nứt nẻ, phảng phất như muốn sụp đổ tới nơi.
 
Lại theo Thiên Vân Tử một chỉ ra, lập tức ầm ầm, mặt đất hoàn toàn sụp đổ, thậm chỉ ngay cả động phủ tiên đế, cũng bắt đầu chấn động ầm ầm kịch liệt, vừa động tới tầng chín, gần nhu toàn bộ đều bị ảnh hưởng. Hơn nữa trong tiểu kỳ màu lục cổ quái xuất hiện ra rất nhiều hư ảnh, chấn động dĩ nhiên không chỉ có động phủ tiên đế mà là toàn bộ vùng đất Yêu Linh này!
 
Mặt đất sụp đổ, lập tức khiến cho bên trong tầng chín này gần như trở thành một đống hoang tàn. Trong khoảnh khắc ba đại thần thông giáng lâm, Cổ Ma khàn khàn rống giận lên điên cuồng. Màn sương màu đen bên ngoài cung điện quét ngang thiên địa, trực tiếp va chạm với ba cường giả này.
 
Ầm ầm!
 
Từng tiếng động vang trời lở đất chợt vang vọng. Vương Lâm và Lăng Thiên Hậu lập tức bay về phía trước, chưa tới gần đã cảm thấy được một lực lượng không thể tưởng tượng được tấn công tới.
 
Nhưng, ngay khi thần thông và màn sương đen va chạm vào nhau, thiên địa biên sắc, lập tức làm quấy nhiễu cảnh tượng phong vân trong đại điện tầng thứ tám kia, cuối cùng làm lửa của ngọn nến, lóe lên kịch liệt vài cái rồi chậm rãi dập tắt.
 
Trong khoảnh khắc ánh nến tắt đi, người đàn ông ngồi trên một chiếc ghế đặt trong đại điện giữa màn sương đen ở tầng chín, quang mang trên mi tâm lập tức tiêu tan đi, ma khí bốn phía chảy vào ầm ầm, chiếm cứ toàn bộ vị trí linh đài.
 
Trong nháy mắt, nam tử này mạnh mẽ ngẩng đầu, hai mắt đục ngầu đã biến mất, thay vào đó là một ngọn lửa ma diễm đáng sợ không cách nào hình dung được. Cũng có tám tinh điểm cấp tốc xoay tròn trong đó. Hắn nở nụ cười âm trầm nơi khóe miệng, thân mình chậm rãi đứng lên khỏi ghế.
 
Hắn ngồi ở chỗ này, đã qua vô số vạn năm, thân thể hắn trong vô số vạn năm này gần như không di động một nửa điểm nào, nhưng lúc này, hắn động rồi!
 
Trong khoảnh khắc người đàn ông trung niên đứng lên, một cỗ tửu thiên ma khí ầm ầm mà tới đại điện nơi hắn ngồi. Từng trận thanh âm ca ca vang lên, vô số khe nứt xuất hiện, ầm một tiếng, toàn bộ tan vỡ, quét ngang ra bốn phía chung quanh.
 
Cung điện sụp đổ, ngay cả ma vụ bên ngoài cũng bị cuốn ngược lại trong nháy mắt, toàn bộ điên cuồng chui vào trong cơ thể người đàn ông trung niên kia, tạo thành một bộ áo giáp màu đen trên người hắn.
 
Trong sát na này, Vương Nguy bên ngoài cung điện, trơ mắt nhìn cung điện sụp đổ, nhìn bóng dáng mơ hồ xuất hiện trong đống đổ nát của cung điện, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ cùng thống khổ.
 
-Sư tôn!
 
Trong hai mắt Thiên Vận Tử, lộ ra một chút điên cuồng hiếm thấy, hắn chờ đợi ngày này đã thật lâu rồi!
 
Bên cạnh, Cổ Yêu Bối La lại nuốt một ngụm khí.
 
-Mới đoạt xá thành công, chưa ổn định, quyết không thể để hắn cũng cố được!
 
Trong khoảnh khắc nam tử này đứng lên, toàn bộ cấm chế tám tầng trước của động phủ Tiên Đế, trong thời gian ngắn điên cuồng phát ra quang mang. Dường như tất cả đều muốn sụp đổ tới nơi vậy.
 
Càng đáng sợ hơn chính là, ngay cả vùng đất Yêu Linh, khi nam tử này đứng lên cũng kinh thiên động địa. Nguyên bản yêu khí đã bị khu trừ đi ở đây, nơi này trở thành thiên cảnh tiên linh, nhưng trong nháy mắt ma khí vô tận lại tràn ra, ma khí này quét ngang thiên địa, chỉ trong chốc lát đã che lấp toàn bộ tiên linh thiên cảnh!
 
Tiên thú vừa mới khôi phục lại không lâu, trong phút chốc bị ma khí quét ngang, đợi khi ma khí đi ngang qua, chỉ còn là tuyệt đại mãnh thú hai mắt đỏ ngầu tràn đầy huyết quang.
 
Không chỉ có vùng đất Yêu Linh này, lúc này ngay cả trên không trung vô tận của Yêu Linh Chi Địa cũng tràn ngập hư ảnh ma ảo đang biến hóa trên không trung, ngửa mặt lên trời cười dài.
 
Tiếng cười này không có âm thanh, nhưng trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Liên Minh Tinh Vực. Đây là một loại hùng mạnh không thể tưởng tượng nổi. Liên Minh Tinh Vực bắc bộ đã trải qua chiến tranh nửa năm, thủy chung vẫn đang tiếp tục. Tu si hai bên vẫn luân phiên tiến công, nhưng chiến tranh vô tình cũng khiến cho người của hai bên đỏ mắt rồi.
 
Đại lượng tu sĩ La Thiên vọt tới La Thiên Tinh Vực, Tu Chân Liên Minh xuất động phần đông tu sĩ, toàn bộ Bắc Bộ Liên Minh Tinh Vực dường như có thể ngửi thấy được mùi máu tanh nồng đậm.
 
Cho dù là Viêm Lôi Tử lúc này cũng chém giết điên cuồng. Nhưng ngay khi hai bên đang trong giết chóc vô tận, tiếng cười không âm thanh tràn ngập qua. Viêm Lôi Tử trong phút chốc thân mình run lên, ngay cả trưởng lão liên minh đang giao chiến trong mắt cũng lộ ra hoảng sợ.
 
Không chỉ bọn họ, ngay cả các tu sĩ tầm thường chung quanh cả đám thân thể không hiểu sao run rẩy lên, đều mờ mịt không hiểu được nguyên nhân.
 
Càng ở xa xa, tổng bộ Liên Minh Tu Chân, năm đó tiên giới sụp đổ, một số ít tiên nhân còn may mắn thoát khỏi kiếp nạn như Vương Nguy Hồ Quyên, bọn họ hiện giờ là lực lượng trung kiên của Liên Minh Tu Chân, lúc này đang chuẩn bị rời đi, gia nhập vào chiến loạn trong bắc bộ liên minh.
 
Nhưng lập tức, tiếng cười vô âm xẹt qua tai bọn họ, cả đám tiên nhân ngày xưa thần sắc lập tức đại biến, ánh mắt vô cùng kinh hãi.
 
-Cái này, là hoán âm sao?
 
-Tiên đế Thanh Sương!
 
Ầm ĩ, ngay cả sâu bên trong tổng bộ Liên Minh Tu Chân, trong một tinh cầu lơ lửng phía trên lốc xoáy. Một người đàn ông trung niên ngồi trong một căn phòng bí mật, lúc này cũng mạnh mẽ mở hai mắt ra. Trong nháy mắt, khi hắn mở hai mất ra linh tỏa bên trên nóc phòng bí mật không ngờ ầm ầm một tiếng sụp đổ.
 
-Tiên Đế!
 
Đồng thời, trong Côn Hư Chi Cảnh, lão nhân trước kia đã phát hiện ra Vương Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt dường như có thể nhìn thấu vô số, nhìn về phía Yêu Linh chi địa. Thần sắc của hắn không có quá ngưng trọng, Côn Hư Thánh Nữ Mộc Băng Mi thần sắc cực kỳ lạnh lùng ở bên cạnh hắn cũng hơi ngẩn ra.
 
-Hắn tỉnh rồi, không đúng, không phải hắn!
 
Lão nhân này thần sắc nổi lên biến hóa, rồi lại nhẹ nhàng thở ra, nhưng dường như có chút mất mát.
 
Lúc này, trong Chu Tước tông của Tứ Thánh tông, Hỏa Hải Tinh Vực một nơi coi như là cấm địa với Tu Chân Liên Minh. Trong một nơi sâu nhất tinh vực, cũng chính là căn nguyên của biển lửa (hỏa hải), nơi này có một tảng đá to lớn chừng mười trượng. Tảng đá này không có bộ dạng theo quy tắc gì, màu sắc cũng không phải đỏ thẫm mà là tuyết trắng.
 
Nhưng trên tảng đá này cực nóng, nồng đậm không thể tưởng tượng nổi, cho dù là Vương Lâm tiếp cận gần trăm trượng thân thể cũng sẽ bị hòa tan ngay lập tức, ngay cả Chu Tước cũng sẽ tử vong trong nháy mắt.
 
Ngũ tinh cổ thần, trong phạm vi trăm trượng cũng không được.
 
Hòn đá nhìn như tầm thường này, chính là căn nguyên của hỏa hải tinh vực, cũng vì tồn tại của nó mới khiến cho nơi này phảng phất như ánh trăng vĩnh cửu vậy, không ngừng bốc cháy.
 
Vậy mà, trên hòn đá này, có một lão giả ngồi khoanh chân. Bộ dạng của lão giả này quá mức tang thương, làn da nứt nẻ, tử khí nồng đậm, từ xa nhìn lại, cũng không giống một người mà giống một đống huyết nhục.
 
Nhưng không có người nào dám coi thường lão giả này. Hắn chính là thánh hoàng trong Chu Tước thánh tông của Tứ Thánh Tông. Mặc dù là năm đó cũng danh chấn tinh không. Nếu không bị nguyên nhân đặc thù, không có tiến vào tiên giới, nếu không ở trong tiên giới, hắn cũng không thấp kém được!
 
Lão giả này mở hai mắt, nhìn về phương xa, thần sắc lộ ra một chút kinh ngạc… -Chẳng lẽ, Chu Tước thánh tông của ta thật sự không thể quật khởi.
 
Đồng thời, trên một tu chân tinh cầu lục cấp không được tu sĩ coi trọng, tinh cầu này tên là Chu Tước Tinh!
 
Trong Chu Tước Tinh này, nơi mà vụ khí hóa thành biển năm đó, nơi ở của Cổ Thần, trong biển máu Cổ Thần Chi Địa, một nam tử tóc hồng, chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một chút khinh miệt.
 
-Bát tinh Cổ Ma! Chỉ là rác rưởi mà thôi! Thêm một trăm năm nữa, Thác Sâm ta có thể đi ra khỏi nơi này. Tới lúc đó thiên hạ chỉ có thể xuất hiện dưới chân ta!
 
Theo thanh âm của Thác Sâm, biển máu này ầm ầm chuyển động, nhất tề cuồn cuộn nổi lên, hình thành những cơn sóng máu cao tới trời! Trong Chu Tước Tinh này, nơi Cổ Thần Chi Địa, là không gian năm đó Đồ Ti đơn độc mở ra, thân thể hắn, chính là đặt trong không gian này.
 
Không thể hình dung thân thể này khổng lồ thế nào, mặc dù là trước mặt một tu chân tinh cũng chỉ giống như một món đồ chơi của hài đồng, nắm tay khổng lồ vô cùng, cùng với uy áp long trời nở đất, không ngừng tràn ngập trong không gian hư vô này.
 
Nhưng lúc này, theo biển máu cao tới trời, theo lời của Thác Sâm, ngón tay chỏ bàn tay phải Cổ Thần khổng lồ này bỗng nhiên giật giật.
 
Cung điện sụp đổ, giống như cơn gió lốc xoay tròn chợt bị cắt ngang, hình thành một điểm áp lực khổng lồ ầm ầm hướng ra bốn phía. Người đàn ông đứng lên này, ngày xưa là đệ nhất trong tứ đại tiên giới, tung hoành thiên hạ không có địch thủ, tiên đế mạnh nhất, Thanh Sương!
 
Chỉ có điều hắn lúc này trong mắt nồng đậm ma diễm, một bộ giáp đen phủ toàn thân. Áo giáp này giống như tầng tầng điệp điệp che kín toàn bộ vị trí trên thân thể hắn.
 
Sau khi sống lại, dưới ma khí, hóa thành áo choàng, không gió tự bay, khi áo choàng nhấc lên, rõ ràng còn có hư ảnh Cổ ma biến ảo bên trong.
 
Dưới lớp áo giáp dày đặc, khiến cho tướng mạo người này bị che dấu toàn bộ, chỉ lộ ra hai mắt. Hai mắt lộ ra từng trận hồng quang, trong khoảnh khắc cung điện sụp đổ, hắn bước một bước đi ra ngoài.
 
Lúc này bên ngoài cung điện sụp đổ. Vương Nguy thần thông hóa thành biển rộng vô biên, chính là Di Mạn Thiên Tế. Đột nhiên cung điện sụp đổ, làm cho thần thông của Vương Nguy căn bản không có thời gian tiêu tan, sóng biển mãnh liệt từ trên trời giáng xuống, điên cuồng tấn công lên những mảnh vụn của cung điện.
 
Trong thời
gian ngắn, hết thảy thiên địa, phảng phất như bị thay thế bằng gió to sóng lớn vậy. Thế giới tràn ngập nước, cũng có một cỗ tiên lực kinh thiên động địa. Trong thời gian ngắn tràn ngập ra chung quanh, giống như thực chất vậy, làm cho tâm thần mọi người lâm vào chấn động.
 
Chỉ với thần thông này, Vương Nguy cũng đủ để được xưng là một trong những cường giả đỉnh cấp hiện giờ, toàn bộ nước biển theo thiên địa phủ xuống, giống như bao phủ hết thảy.
 
Vương Lâm hít một ngụm khí, thực lực của Vương Nguy xem như tương xứng với Thanh Thủy, đương nhiên nếu không tính Cực Cảnh của Thanh Thủy!
 
Nhưng khi sóng biển mãnh liệt gào thét mà tới, nam tử trong cung điện bước ra một bước, xuất hiện giữa không trung!
 
-Chút tài mọn!
 
Mang theo một tia khát máu điên cuồng, nam tử nâng tay phải lên, tùy ý chộp về không trung, lập tức một cỗ hắc khí tràn ngập từ trong tay hắn ra ngoài. Đảo mắt một cái đã tràn ngập trong không trung rồi. Hắc khí vọt tới biển rộng, trực tiếp bao phủ ấy. Sóng biển do Vương Nguy thi triển lập tức ầm ầm sụp đổ hóa thành vô số giọt mưa quét ngang chung quanh. Dường như thần thông này trước mặt nam tử chỉ là một trò đùa vậy!
 
-Sư tôn, đệ tử tới chậm.
 
Vương Nguy sắc mặt tái nhợt, thân mình lùi ra sau hơn mười trượng, tới đứng gần Chu Dật ở xa xa, kinh ngạc nhìn nam tử trong bộ giáp giữa không trung kia. Trong mắt hắn hiện lên vẻ thống khổ, nhưng nhanh chóng áp chế vẻ thống khổ của mình xuống. Nơi đây nguy hiểm, Chu Dật sau khi bị Hư Không Tử đả thương còn chưa khỏi hắn, cứ ở đây sợ rằng gặp phải nguy hiểm. Vương Nguy nhoáng đưa tay phải lên, Chu Dật tự nhiên hiểu được ý, nhìn thoáng qua Vương Lâm ở xa xa. Cả người hóa thành một đạo tinh quang chui vào trong tay Vương Nguy, bị Vương Nguy đặt vào trong túi trữ vật.
 
Trên bầu trời, sau khi thần thông của Vương Nguy thi triển, sau đó là một chỉ của Thiên Vận Tử, chỉ này dường như có thể chống đỡ thiên địa, trong đó toàn bộ đều được tạo thành bởi thiên địa nguyên lực vô biên, lúc này chậm rãi từ không trung buông xuống, nhìn như thong thả nhưng thực tế tốc độ cực nhanh.
 
Tiếng động ầm ầm quanh quẩn phảng phất như thiên không bị một chỉ này đâm ra một chỗ hổng. Mặc dù màn sương đen che đậy thiên không, nhưng một chỉ này xuất ra cũng xuyên thẳng qua màn sương đen thẳng tới nam tử ở phía dưới.
 
Tiếng gào thét chợt quanh quẩn, nhưng không đợi tiếp cận người đàn ông trung niên này, tay phải hắn vừa nâng lên liền hạ xuống, một chỉ biến áo xuất hiện, lập tức ầm một tiếng không ngờ sụp đổ giữa không gian.
 
Giống như có một lực lương vượt quá xa so với lực lượng một chỉ Thiên Vận, mạnh mẽ bả đoạn một chỉ này, khiến cho tất cả vỡ vụn thành từng mảnh.
 
Thanh ầm ầm kinh thiên động địa, thiên vận chỉ năm đó khiến cho Vương Lâm phát run, chỉ trong khoảnh khắc đã tiêu tan.
 
Hết thảy chuyện này chỉ hoàn thành trong phút chốc, gần như trong nháy mắt nam tử này bước ra, hai đại thần thông của Vương Nguy cùng Thiên Vận Tử toàn bộ sụp đổ.
 
Nhưng nam tử mặc áo giáp này cũng không tạm ngừng, lại bước ra nửa bước lúc này bóng dáng hắn cực kỳ nhanh, dĩ nhiên nhanh tới mức không thể nào hình dung được. Gần như ngay lập tức đi tới trước mặt Cổ Yêu Bối La. Tám tinh điểm dưới mắt trái chợt lóe, hướng về hai mươi ba thanh tiểu kỳ trước mặt Bối La.
 
Màn sương đen vô tận trên thiên không, lập tức co rút lại điên cuồng vờn quanh hắn cùng Bối La. Hết thảy chuyện này quá nhanh, đợi khi mọi người phản ứng lại thì trước mất đã toàn một màn sương đen.
 
Tiếng ù ù lập tức vang vọng trong màn sương đen. Trong màn sương đen quay cuồng còn truyền tới thanh âm rống giận của Bối La:
 
-Tháp Già, ngươi mặc dù đoạt xá được thân thể Thanh Sương, nhưng cũng không thể hoàn toàn dung hợp trong thời gian ngắn, cũng không thể đem linh hồn Thanh Sương thôn phệ được. Càng không thể phát huy ra được toàn bộ thực lực của Thanh Sương năm đó!
 
-Thì sao! Chỉ giết ngươi, cũng đủ rồi!
 
Thanh âm khàn khàn, từng trận dao động pháp thuật từ bên trong truyền ra, dừng trong tai mọi người ở chung quanh, phảng phất như xương cốt ma sát vào nhau vậy, làm cho người ta không khỏi dâng lên hàn ý trong người.
 
Thiên Vận Tử hai mắt lộ ra quang mang kỳ dị, thân mình nhoáng lên một cái, không ngờ cũng nhảy vào trong màn sương đen. Lập tức trong màn sương đen những tiếng động vang ra ngoài còn lớn hơn nữa. Vương Nguy cắn răng một cái, trực tiếp lao vào trong màn sương đen.
 
Ba cường giả mạnh nhất lúc này đã tiến vào trong màn sương đen. Lập tức thanh âm pháp thuật va chạm vào nhau không ngừng vang vọng, cũng có không ít tiên thuật dao động bắn ra ngoài.
 
Hư Không Tử ngưng thần nhìn chằm chằm vào trong màn sương đen, người áo đen bên cạnh cũng như vậy, còn có lão giả hồ lô, cũng hơi do dự dừng ở bên cạnh màn sương đen.
 
Về phần Lăng Thiên Hậu nhìn màn sương đen, thần sắc âm trầm.
 
Vương Lâm không cần phải nghĩ lập tức lui mình về phía sau. Đối với việc trước mắt hắn tuy cũng không biết toàn bộ, nhưng nam tử mặc giáp kia, cung điện lúc trước, hết thảy đều giống như lần trước hắn nhìn thấy ở thế giới trong bình. Hiển nhiên, người kết tinh màu vàng kia chính là nam tử mặc áo giáp này.
 
Vương Nguy vừa rồi nói sư tôn, chứng minh tiên đoán của Vương Lâm, người này chính là người mạnh nhất tiên giới, Tiên Đế Thanh Sương.
 
Năm đó tiên giới sụp đổ, tiên đế trọng thương trở ra, sau lại bị Cổ Ma Tháp Già cùng Cổ Yêu Bối La nhân cơ hội giằng co, muốn đoạt lấy thân thể Thanh Sương, càng muốn đạt được y bát cùng trí nhớ của Thanh Sương.
 
Chỉ có điều Thanh Sương mạnh, mặc dù là bị trọng thương, vẫn hùng mạnh không thể tin nổi. Cổ Ma và Cổ Yêu liên thủ, không ngờ không thể hoàn toàn chiến thắng Thanh Sương. Cuối cùng sau giằng co, Thanh Sương trốn tới tiên linh chi cảnh, ở trong này trận chiến với Cổ Ma và Cổ Yêu đạt tới đỉnh điểm.
 
Trong trận chiến này, Cổ Yêu Bối La bị chấn thành chín phần, bất đắc dĩ hóa thành cửu linh, ẩn ở trong tiên linh thiên cảnh, chờ đợi vô số vạn năm mới có thể cửu linh hợp nhất lại lần nữa.
 
Mà Cổ Ma Tháp Già thành công tiến vào trong cơ thể Thanh Sương, ý đồ đoạt xá, nhưng dưới phản kháng của Thanh Sương, cuối cùng cũng đi tới tầng chín trong động phủ, ngồi xuống, thi triển ra đại pháp chín mươi chín ánh nến, đối kháng lại.
 
Nhưng Cổ Ma Tháp Già cũng là người có đại thần thông. Không ngờ lấy ma khí làm dơ bản toàn bộ động phủ, lấy một vài thị vệ của Thanh Sương lưu lại trong động phủ năm đó, dung nhập ma niệm của mình vào, trở thành thuộc hạ của hắn.
 
Về phần tán ma năm đó chiếm giữ thân thể Lăng Thiên Hậu, vì sao lại xuất hiện bên ngoài, và sao lại tìm được thân thể như Lăng Thiên Hậu, hết thảy sợ rằng có manh mối khác. Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, với tâm trí của hắn, trong nửa khắc, đã có thể đại khái đoán được cảnh tượng trong tiên đế động phủ năm đó rồi.
 
Ngay khi tâm thần Vương Lâm vừa chuyển, thân mình lui về sau. Lập tức trong màn sương đen bỗng vang lên tiếng động đinh tai nhức óc. Theo tiếng vang quanh quẩn, màn sương đen điên cuồng xao động, đẩy mạnh về chung quanh.
 
Thân hình Vương Nguy từ trong màn sương đen bị đẩy ra ngoài, hắn đang ở giữa không trung, không kìm nổi mà phun ra một ngụm máu tươi. Thần sắc lập tức uể oải, nhưng trên mặt bi ai, trong lòng đau, phi thường đau.
 
Ngay trong khoảnh khắc Vương Nguy bị đánh lui, màn sương đen lập tức tan ra bốn phía, rồi lại ngưng tụ lại với nhau, bỗng nhiên hóa thành một đạo hắc hồng, thẳng tới Vương Nguy mà đi. Tốc độ này quá nhanh, trực tiếp xuyên thấu quá người Vương Nguy.
 
Vương Nguy thân mình đang ở khoảng không, lập tức phun ra mảng lớn tuyết vụ, cả người lập tức chìm xuống thấp. Cảnh tuowngju này quá mức đột nhiên, khiến cho sắc mặt mọi người chung quanh không khỏi đại biến.
 
Người áo đen hít một ngụm chân khí, thu lại tham niệm trong đầu, thân mình lập tức lùi lại sau. Hư Không Tử cũng như vậy, chẳng qua sát khí chợt lóe trong mắt, cũng lui lại phía sau thẳng tới Vương Nguy đang trọng thương.
 
"Nhân cơ hội giải quyết người này, cũng coi như giải mối hận trong lòng lão phu." Hư không Tử tuy nói trọng thương, nhưng tu vi vẫn đang ở Toái Niết, lúc này vừa động, gần như hóa thành một đạo tàn ảnh, nháy mắt đã tới gần Vương Nguy. Tay phải nâng lên hung hăng vỗ vào Thiên Linh của Vương Nguy. Hắn lộ ra thần sắc dữ tợn quát nhỏ:
 
-Dám giúp tiểu tạp chủng kia chính là ngươi muốn chết!
 
Vương Lâm lui về phía sau cũng thấy được Vương Nguy thân trọng thương gặp nguy hiểm, lập tức bước chân một chút, thay đổi phương hướng bay đi, nhưng tốc độ của hắn không bằng Hư Không Tử. Mắt thấy Hư Không Tử đã tới gần Vương Nguy, một chưởng đã nâng lên, lại có từ trận quang mang màu vàng đất trên tay Hư Không Tử lóe ra, ẩn chứa một cỗ phong lực của tu sĩ Toái Niết sơ kỳ.
 
Ngay lúc nguy cơ này, Vương Lâm cũng không kịp nghĩ nhiều, thân thể Cổ Thần bỗng nhiên lóe ra, lấy tốc độ nhanh nhất chỉ vào Vương Nguy, miệng hét lớn:
 
-Hoán vị!
 
Thân thể Vương Nguy lập tức lóe ra hào quang. Trong khoảnh khắc Hư không Tử chụp tới thân hình Vương Nguy biến mất, thay vào đó là Vương Lâm.
 
Vương Lâm hai mắt lấp lánh thần quang, thân mình vừa xuất hiện dưới chưởng của Hư Không Tử, lập tức thanh quang thuẫn bỗng nhiên xuất hiện ở giữa hắn với Hư Không Tử. Tay phải Hư Không Tử ầm một tiếng dừng lại bên trên thánh quang thuẫn.
 
Thuẫn này ầm ầm trầm xuống, đè lên ngực Vương Lâm khiến cho Vương Lâm phun ra một ngụm máu. Thân mình hắn lùi xa về phía sau, hai mắt lộ ra huyết sắc, ôm lấy thân thể Vương Nguy đã đang hôn mê, đồng thời đưa tay vào ngực Vương Nguy lấy ra một lạp hoàn, bóp nát nhét vào miệng Vương Nguy.
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện