Tiền Nhiệm Vô Song

Tiệc tối


trước sau

Đài truyền hình thành Bất Khuyết đưa tin đổi tên gọi là truyền thông thành Khuyết!

Chu Lỵ cầm bản kế hoạch trên tay được thành lập toàn diện cho tới ngày hôm nay, trong đó cũng có nhân viên ban ngành, công tác chứng thực, cho phép đưa tin, còn có các loại vật tư và tài lực dùng đúng chỗ, đều được hoàn thành trong thời gian ngắn.

Bởi vậy có thể thấy, thành chủ Lạc Thiên Hà ủng hộ với cường độ là toàn diện, cũng có thể liên quan đến tin đồn dung túng tiền triều làm loạn khiến Lạc Thiên Hà không cách nào bình tĩnh.

Kênh trực tuyến ở thành Bất Khuyết tuy được đặt dưới sự quản lý của tổng vụ Hoành Đào, nhưng tổng vụ thành Bất Khuyết còn phải xử lý rất nhiều chuyện, cho nên Chu Lỵ được giao toàn quyền phụ trách vận hành kênh trực tuyến thường ngày, Chu Lỵ chính thức trở thành tổng chấp sự của truyền thông thành Khuyết.

Hôm nay sự kiện lớn nhất thành Bất Khuyết hẳn là thành lập kênh trực tuyến, đồng thời là thời gian cho Chu Lỵ tỏa sáng.

Tiếp tục kế hoạch, tổ chức tiệc tối chào mừng kênh trực tuyến, doanh nhân khắp nơi tiếp tục đến chúc mừng.

Tổng vụ Hoành Đào lộ diện một chút rồi nhanh chóng rời đi, Chu Lỵ trở thành tiêu điểm toàn trường, ăn mặc cũng vô cùng xinh đẹp, váy dài ưu nhã thể hiện một khung cảnh mới.

Tần Nghi cũng đến góp mặt, trên người mặc một bộ váy dài khỏa thân vai, không chút che giấu thân hình cuốn hút của chính mình, hòa nhập vào bầu không khí của tiệc tối, đồng thời trò chuyện thật vui với Chu Lỵ.

Tần thị thân là người buôn bán, cho nên cần phải có tin tức rộng rãi, trước đó Lạc Thiên Hà quá mức bảo thủ, bây giờ thành lập kênh trực tuyến là hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của Tần thị, Tần Nghi tự nhiên muốn nhận biết thật tốt với người phụ trách Chu Lỵ này.

Hai bên đang nói chuyện hợp tác, Tần Nghi hy vọng kênh trực tuyến có thể phát quảng cáo khúc dạo đầu là Tần thị.

Nhưng mà rất xin lỗi, kênh trực tuyến phát khúc dạo đầu nhất định phải là giới thiệu tổng quan về thành Bất Khuyết, muốn phơi bày toàn bộ tình huống trước mặt Tiên giới.

Trong này là ý đồ của Lạc Thiên Hà, muốn phản kháng một ít tiếng gió bất lợi.

Truyền thông thành Khuyết vừa mới thành lập dẫn đến sự chú ý của các phe, lúc này bọn họ coi đây là cơ hội để truyền bá trên phạm vi càng lớn, dẫn đến càng nhiều người nhận biết.

Thời gian lâu dài, nhiệt độ giảm xuống, chỉ một cái truyền thông thành Khuyết sợ rằng không cách nào gây sự chú ý từ bên ngoài, cho nên Lạc Thiên Hà phải tận dụng cơ hội này.

Hơn nữa trong quá trình xây dựng kênh trực tuyến, nội dung trình bày đã chuẩn bị tốt, có thể thấy Lạc Thiên Hà đối với chuyện này gấp đến mức nào.

Xây dựng kênh trực tuyến có thể thuận lợi như vậy, chính vì có nguyên nhân này.

Tần Nghi tranh thủ phát ra quảng cáo đi đầu trên kênh trực tuyến, cũng là nghĩ nhân lúc lửa còn nóng, bất quá nàng cũng hiểu được đái khái tâm tư của Lạc Thiên Hà, từ đó không tốt tranh thủ cái gì, đồng thời không dám tranh với Lạc Thiên Hà, chỉ có thể lùi bước cầu việc khác.

Chu Lỵ vui vẻ đáp ứng chuyện này, kênh trực tuyến cần phải có lợi nhuận, bằng không toàn bộ đều nhờ vào sự trợ giúp của phủ thành chủ, điều này đồng nghĩa nàng làm việc đã thất bại, không có phần thưởng nhất định làm gốc thì nhân viên há có thể tích cực? Há có thể làm tốt công việc?

Thương hội lớn nhất thành Bất Khuyết, với nguồn tài lực hùng hậu là tuyệt đối không thể bỏ qua, đương nhiên phải cho người ta mặt mũi.

Tần Nghi rất sảng khoái trên phương diện giá tiền, đồng thời phô bày ra thực lực của Tần thị, ngay tại chỗ hứa hẹn một con số có thể hài lòng Chu Lỵ.

Hai bên cấp tốc đạt thành hiệp định, đêm nay cũng cho người chuẩn bị kỹ lưỡng, ngày mai Chu Lỵ lập tức cho người đi qua ký kết hợp đồng, sau khi ký kết lập tức triển khai thu sóng, tranh thủ phát ngay trong lần quảng cáo đầu tiên...

"Ơ! Nhanh như vậy đã thay một bộ trang phục khác, chơi chiêu gì đấy? Ẩn ý khó dò à nha!"

Giữa bụi hoa nơi hẻo lánh tách biệt sự náo nhiệt giữa bên khách và bạn, Phan Lăng Vân với tóc ngắn mặc trang phục nam cầm chén rượu trên tay, gương mặt có phần thanh tú của nữ nhân, cũng có phần phong độ của nam nhân, rất có chất.

Nàng nhìn thấy Triệu Nguyên Thần xuất hiện bên cạnh, nhìn cách ăn mặc của đối phương một chút rồi hướng cằm về phía Tần Nghi trong bộ váy trắng, rõ ràng đang cố ý trêu chọc Triệu Nguyên Thần.

Hai người này rất khiêm tốn đến đây, lấy một danh nghĩa nhà kinh doanh khác của thành Bất Khuyết tiến vào, vẫn luôn đứng bên ngoài quan sát.

Triệu Nguyên Thần vốn mặc một bộ trường bào màu xanh trên người, nhìn thấy Tần Nghi trong bộ váy dài trắng, tràn đầy khí chất nhân gian, ngay tức khắc hắn ta cũng biến mất, đến khi một lần nữa hiện thân thì trên người đã khoác một bộ âu phục màu trắng. Nếu như hắn đứng cùng một chỗ với Tần Nghi, còn không phải cùng nhau tăng thêm độ hòa hợp, đồng điệu.

Triệu Nguyên Thần trêu chọc, nói:

"Thế nào, cảm thấy ghen à? Nhớ ngày đó ta bỏ bao nhiêu công sức với ngươi, bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy."

Phan Lăng Vân xùy một tiếng khinh thường, lười nói tiếp vấn đề này.

Triệu Nguyên Thần cũng nâng cằm hướng về Tần Nghi, nói:

"Không thể không thừa nhận, nữ nhân này còn đẹp mắt hơn cả ảnh chụp, vóc dáng cũng rất gợi cảm. Những năm này, nữ nhân vừa có tư sắc vừa có đầu óc như vậy rất hiếm thấy. Lại nhìn khí chất của nàng, không sai, vừa gặp mặt liền cho người ta cảm giác xúc động, ta thích."

Phan Lăng Vân nhấp miệng rượu, đáp:

"Nghe nói Tần Nghi này rất cường thế, chỉ sợ chướng mắt một tên Chu gia khác họ như ngươi."

Trong lời nói rõ ràng mang ý vị trào phúng.

Triệu Nguyên Thần xem thường, đáp:

"Có năng lực lại xinh đẹp, đồng thời còn là nữ nhân cường thế, vậy mới đủ cảm giác chinh phục."

Phan Lăng Vân hỏi:

"Dựa vào trò vặt này cũng muốn đạt được mục đích của Chu thị? Ngươi cho rằng người ta là kẻ ngốc sao? Một khi ngươi bộc lộ thân phận, người ta lập tức đề phòng ngay."

Triệu Nguyên Thần nâng ly hướng về nàng ta, nói:

"Buôn bán không liên quan tình cảm, chuyện nào ra chuyện đấy, không thử một chút làm sao biết được hay không?"

Phan Lăng Vân đáp lời:

"Cũng đúng, so với việc lo lắng Chu gia hòa tan thành một màu, còn không bằng chạy tới làm con rễ Tần gia."

Triệu Nguyên Thần nói:

"Vẫn tốt hơn so với bán nam bán nữ."

Phan Lăng Vân biểu hiện lạnh nhạt liếc xéo, nói:

"Miệng lưỡi sạch sẽ một chút."

Triệu Nguyên Thần cũng “xùy” một tiếng, không nói nhảm với nàng ta, nhìn thấy Tần Nghi và Chu Lỵ tách ra, ngay lập tức xoay tay búng một cái, lập tức có người đưa tới một bó hoa tươi.

Hắn ta cầm lấy bó hoa, đi về hướng Tần Nghi.

Phan Lăng Vân thờ ơ lạnh nhạt nhìn xem.

Bạch Linh Lung cách đó không xa vẫn luôn âm thầm theo dõi hai vị này, thấy đối phương có động tác, cô nàng cũng ngay lập tức đi về hướng Tần Nghi.

Tần Nghi đang nói chuyện quấn quýt với Chu Lỵ, những người khác không tiện quấy rầy, ai bảo bối cảnh lẫn quyền thế của người ta ngay tại đó, đợi đến lúc Tần Nghi vừa đi thì có người lập tức chạy sang, mục đích không có gì khác biệt so với Tần Nghi.

...

"Tần hội trưởng."

Triệu Nguyên Thần đứng chắn trước mặt Tần Nghi, hơi hạ thấp người nói:

"Tại hạ là Triệu Nguyên Thần của thương hội Chu thị ở thành Phục Ba."

Thân phận này vừa lộ diện, ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, người có chút kiến thức sẽ nhận biết đây là ai, tiền tài lẫn quyền thế của Chu thị lớn hơn không ít so với Tần thị, có người xúc động muốn sang bắt chuyện.

Ánh mắt Tần Nghi hơi tránh né, gật đầu thăm hỏi, nói:

"Hân hạnh."

Triệu Nguyên Thần lập tức đưa hai tay dâng lên bó hoa tươi, mặt
mũi tràn đầy mỉm cười.

Tần Nghi hơi yên lặng, tiếp nhận bó hoa tươi.

Một màn này đập vào mắt mọi người, thấy thế nào cũng giống như đang tỏ tình, cháu trai Chụ thị muốn theo đuổi hội trưởng Tần thị? Đám người hai mặt nhìn nhau, có người không khỏi nghi ngờ hành động công khai này là dấu hiệu Tần thị muốn liên hợp với Chu thị.

Sau đó nhìn trang phục bắt mắt của hai người, thật đúng là tạo cảm giác trai tài gái sắc.

Nhưng mà Tần Nghi xoay người nói nhỏ vài câu với Bạch Linh Lung đứng bên cạnh, đồng thời đưa bó hoa tươi cho cô nàng.

Bạch Linh Lung cầm hoa tươi bước nhanh rời đi, đi thẳng đến Chu Lỵ bị vây trong đám người, đến phía sau lưng Chu Lỵ, cười nói:

"Chu tiểu thư, vị kia là cháu trai của Chu hội trưởng thuộc thương hội Chu thị ở thành Phục Ba - Triệu Nguyên thần, hôm nay biết tin kênh trực tuyến thành lập, cho nên cố ý đến chúc mừng. Đây là tấm lòng của hắn ta."

Cô nàng dâng lên bó hoa tươi.

"Chu thị..."

Xung quanh vang lên tiếng bàn luận, ai ai cũng biết một cái Chu thị tiền tài quyền thế.

Triệu Nguyên Thần có chút ngơ ngác, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn thấy Chy Lỵ hướng về mình mỉm cười hỏi thăm, lúc này gật đầu biểu lộ thăm hỏi.

Chu Lỵ tiếp nhận hoa tươi, sau đó bảo mọi người chờ một chút, nàng nhanh chân bước về hướng Triệu Nguyên Thần.

Nàng cũng đã nghe đến tài lực lẫn quyền thế của Chu thị, khách hàng lớn tới đương nhiên phải có sự hồi đáp, nàng tiếp cận cười nói:

"Hoan nghênh Triệu tiên sinh, cảm ơn bó hoa của Triệu tiên sinh."

"À..."

Triệu Nguyên Thần có chút lúng túng, không thể nói hoa không phải tặng cho ngươi, nếu như hắn ta nói như thế thì Chu Lỵ sao có thể chịu nổi, chẳng phải là đánh mặt Chu Lỵ ngay trước mặt mọi người hay sao? Phía sau người ta rõ ràng chính là Lạc Thiên Hà, trong lúc ăn mừng kênh trực tuyến thành lập, không nể mặt mũi của Lạc Thiên Hà, chẳng lẽ không muốn sống rời đi thành Bất Khuyết hay gì?

Hắn ta chỉ có thể mỉm cười gật đầu, đáp:

"Chu tiểu thư tốt."

Điều này đồng nghĩa chấp nhận tặng hoa cho nàng.

Chu Lỵ cũng có lòng kết giao với khách hàng lớn này, nàng lập tức chủ động bắt chuyện, Triệu Nguyên Thần không thể mặc kệ, chỉ có thể bày ra khuôn mặt tươi cười ứng phó.

Ngược lại Tần Nghi đứng một bên đã chuyển dời tiêu điểm, thoát thân rời đi.

Ánh mắt Triệu Nguyên Thần liếc sang vừa im lặng vừa bất đắc dĩ, bản thân bị Chu Lỵ quấn lấy, không cách nào bỏ mặc Chu Lỵ để đuổi theo.

Cách đó không xa, Phan Lang Vân thiếu chút nữa cười thành tiếng khi thấy Triệu Nguyên Thần xấu hổ đến mức muốn nhảy xuống giếng, đoán chừng Triệu Nguyên Thần nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải một màn này.

Họ Triệu muốn tạo thế, muốn gây ra một chút tin đồn, từ đó về sau dễ dàng làm việc, kết quả Tần Nghi có thể nhẹ nhàng hóa giải hiềm nghi.

Họ Triệu vừa ra tay, ngay lập tức bị Tần Nghi chấn trụ.

Ánh mắt nàng ta khóa chặt thân hình Tần Nghi rời đi, nữ nhân này chân chính nhận được sự coi trọng từ nàng ta.

Nàng ta cũng hành động lướt ngang qua, ngăn cản trước mặt Tần Nghi, đồng thời phơi bày thân phận.

Hai người biểu lộ hân hạnh với nhau, bất quá Tần Nghi không có ý định ở lại, Phan Lăng Vân cũng biểu hiện ngầm hiểu, không phải vậy lại đi vào vết xe đổ của Triệu Nguyên Thần.

Hai người đã hẹn ngày mai chính thức đàm luận.

Phan Lăng Vân dõi mắt nhìn Tần Nghi rời đi, quay đầu nhìn về phía Triệu Nguyên Thần có chút gấp gáp, cảm thấy buồn cười không thôi.

Nàng ta có thể hiểu tâm trạng của Triệu Nguyên Thần, Tần Nghi không phải không biết ý đồ của bọn họ, qua đêm nay, người cấp bậc như Tần Nghi không phải Triệu Nguyên Thần muốn gặp là có thể tùy tiện, người ta không muốn gặp ngươi, có thể mượn cớ từ chối, dù có là ngay trên địa bàn của ngươi cũng thế, không phải tùy tiện chặn xe giữa đường là có thể gặp mặt.

Phan Lăng Vân hơi nghiêng đầu, nói với người nam tử đi bên cạnh:

"Vừa gặp mặt đã biến thành tình trạng này, sau khi tin tức truyền về Chu thị, ắt sẽ bị người khác chất vấn năng lực, họ Triệu sợ rằng không thấy ánh sáng trên mặt, làm không tốt rất có thể bị chửi sấp mặt không chừng."

Nam tử nói:

"Cũng thế, muốn chơi chiêu trò, kết quả tự làm mất mặt. Bất quá nữ nhân này thật đúng là không một chút nương tay, họ Triệu muốn chơi nàng một vố, nàng lập tức không chút khách khí lấy lại lợi thế, hoàn toàn không bận tâm đến bối cảnh của Chu thị, loại người này, tiểu thư tốt nhất vẫn nên cẩn thận."

"Ngày mai tự nhiên có thể thấy rõ ràng, đi thôi." Phan Lăng Vân quay người rời đi.

...

Trời sáng, La Khang An tinh thần phấn chấn mặc một bộ trang phục mới, duỗi lưng một cái đi ra ngoài.

Gia Cát Man ăn mặc phóng khoáng cũng ra cửa, trên người đầy mùi nước hoa, chủ động xách lấy cánh tay của y, cùng nhau lên xe đi làm.

Tối hôm qua hai người cùng nhau đi xem phim, Gia Cát Man trễ giờ không kịp trở về, kết quả La Khang An dẫn nàng trở về chỗ ở.

Về phần có phải thật hay không, chỉ có trong lòng Gia Cát Man tự mình rõ ràng, dù sao cũng là ngươi tình ta nguyện cùng nhau qua đêm.

Đến Tần thị, La Khang An xuống xe mới phát hiện Lâm Uyên đã tới trước, rõ ràng đang đợi mình.

"Lâm huynh, tới sớm thật đấy!"

La Khang An vui tươi hớn hở.

Lâm Uyên chú ý tình huống Gia Cát Man xuống xe, người sau đầy sức sống phất tay chào hỏi, nói:

"Lâm tiên sinh."

Lâm Uyên gật nhẹ đầu, thấp giọng nói với La Khang An:

"Cần ngươi hỗ trợ chút việc."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện