Lâm Uyên không có nói là tự mình phát hiện, đẩy La Khang An đi ra làm bia đỡ đạn, bởi vì hắn không muốn người khác cảm thấy mình quá mức cẩn thận.
Tần Nghi lập tức hiểu rõ mục đích đến đây của đối phương, trong nội tâm thầm mắng một câu "Chó lại bắt chuột xen vào việc của người khác", cho rằng La Khang An nhiều chuyện.
Nhưng ngoài mặt cũng không biểu hiện cái gì khác thường, quay người cầm điện thoại trên bàn, nói:
"Đi vào một chút."
Điện thoại đặt lại trên bàn không đầy một phút, Bạch Linh Lung bước nhanh đi vào, lên tiếng chào hỏi:
"Hội trưởng."
Cạch cạch, Tần Nghi gõ đầu ngón tay lên bàn một cái, ra hiệu nhìn mấy cái camera kia, hỏi:
"Trong phòng nghỉ của hắn có lắp đặt giám sát sao?"
Bạch Linh Lung dừng ánh mắt nhìn đồ vật ở trên bàn một lát, đã hiểu rõ Lâm Uyên tìm Tần Nghi là vì chuyện gì, nhanh chóng mắt nhìn nhưng mặt không thay đổi với Tần Nghi, nhận thức ánh mắt đầy ẩn ý của hội trưởng, sau đó nhìn về phía Lâm Uyên, kinh ngạc nói:
"Ngươi phát hiện trong phòng nghỉ sao?"
Lâm Uyên đáp:
"La Khang An phát hiện, ta muốn biết đây là ý gì?"
Tần Nghi cũng chất vấn Bạch Linh Lung, hỏi:
"Chuyện gì xảy ra?"
Bạch Linh Lung thật sự cảm thấy dở khóc dở cười trong lòng, chẳng lẽ ngươi còn không rõ chuyện gì xảy ra à?
Nhưng mà không có cách, cô nàng phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, vội nói:
"Ta nhớ ra rồi, Lâm Uyên, có khả năng ngươi đang hiểu lầm, phòng nghỉ kia là tạm thời thu dọn đưa cho ngươi, nơi đó vốn chứa các đồ vật quan trọng của thương hội, cho nên trong phòng vốn có bày trí camera, có thể trong lúc nhất thời quên tháo bỏ, trở về ta sẽ cảnh cáo nhân viên thu dọn."
Lâm Uyên không quan tâm lời giải thích của Bạch Linh Lung, cũng không cần giải thích, hắn vẫn luôn duy trì cảnh giác ngoài lỏng trong chặt đối với chỗ mình dừng chân, ban đầu trong phòng nghỉ hoàn toàn không có camera, rõ ràng về sau mới lắp đặt.
Hắn quan tâm là phản ứng qua lại giữa Bạch Linh Lung và Tần Nghi, đây chính là nguyên nhân dẫn đến hắn muốn vạch phá.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng của hắn đại khái đã nắm chắc là ý của Tần Nghi.
Hắn không nghĩ tới Tần Nghi dám làm ra loại chuyện rình mò này, nếu nói trước đó bản thân cảm thấy có chỗ áy náy với Tần Nghi, như vậy lúc này đây, hắn cảm giác có chút phản cảm với Tần Nghi, bình tĩnh nói:
"Ta hy vọng loại chuyện này về sau sẽ không tái hiện."
Tần Nghi nói:
" Linh Lung sẽ xử lý việc này. Ta còn có buổi họp, ngươi còn việc gì không?"
"Không có."
Nói xong, Lâm Uyên lập tức quay người rời đi.
Đích thật là không có, hắn xác nhận đây là ý của Tần Nghi, chuyện lo lắng nhất đối với hắn đã được loại bỏ, trong lòng có thể yên tâm tiếp tục khiêm tốn trà trộn vào trong.
Bạch Linh Lung dõi mắt nhìn Lâm Uyên khuất bóng, thở ra một hơi, nói:
"La Khang An này thật đúng là rảnh rỗi, lo chuyện của chính mình là được rồi, chạy đến phòng Lâm Uyên xông xáo cái gì đâu."
Không thể không oán trách, thiếu chút nữa bên này đã chẳng thể nào êm chuyện, một khi bị phát hiện lén lút rình mò một nam nhân, chuyện này có bao nhiêu xấu hổ.
Tần Nghi nói:
"Có thể tuỳ tiện phát hiện các ngươi bày trí máy giám sát ẩn nấp trong phòng, xem ra La Khang An này lăn lộn nhiều năm trong Thần Về ở Tiên Đô, hoàn toàn chính xác có chút năng lực."
Bạch Linh Lung nói:
"Cũng có hơi nhiều chuyện, có cần ta đi cảnh cáo hắn một chút hay không?"
Tần Nghi đáp:
"Đã không quan trọng nữa rồi."
Bạch Linh Lung hỏi:
"Vậy có cần tiếp tục giám sát không?"
Tần Nghi liếc xéo, nói:
"Ngươi cảm thấy có cần thiết nữa không? Bị phát hiện lần nữa thì dựa vào đâu giải thích."
...
"Từng trọng thương Bá Vương?"
Trên cửa sổ lầu các, Triệu Nguyên Thần quay đầu nhìn về phía Tào Lộ Bình một bên bẩm báo tình huống, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.
Tào Lộ Bình gật đầu, nói:
"Ngũ Vi thăm dò tình huống là thế, hơn nữa chính miệng La Khang An nói ra, là thật hay giả thì phải chờ tin tức thăm dò từ bên Tiên Đô, sau đó có thể xác nhận chắc chắn. Bất quá, chuyện này hẳn là không giả, ai sẽ lấy loại sự tình này ra nói hươu nói vượn, nhất là còn liên lụy tới Bá Vương, vậy thì đúng là liều mạng, chẳng ai làm ra chuyện tự tạo phiền phức cho mình cả."
Ít nhất đối với gã, dư nghiệt tiền triều không phải loại người có thể trêu chọc, mặc dù Tiên Đình thế lớn nhưng dù sao cũng là người cầm quyền, còn nói rõ quy tắc, ngược lại nhóm người dư nghiệt tiền triều kia sẽ không nói cái gì quy tắc, hơn nữa ẩn nấp năm đường bảy lối, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
Huống hồ còn là một trong mười ba Tiên Ba của dư nghiệt tiền triều.
Triệu Nguyên Thần lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói:
"Khó trách tiện nhân Tần Nghi kia chiêu mộ người từ một nơi xa như vậy, hóa ra là mời cao thủ tới."
Tào Lộ Bình nói:
"Người này có thể giao thủ với Bá Vương, sợ rằng không thể coi thường, muốn xuống tay với y cũng rất khó thành công, ít nhất chỗ này của ta không ai có năng lực đó."
Gã có chút may mắn, phát hiện chính mình chân chính xem thường La Khang An kia, không nghĩ tới là một tên giả heo ăn thịt hổ, may mắn trước đó không có làm loạn, bằng không một khi đụng vào thì chẳng còn đường về.
Triệu Nguyên Thần trầm mặc một lúc, tình huống này xác thực khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn, hắn ta nhất định phải báo cáo cho người trong nhà đưa ra quyết định.
Hắn ta lại cúi đầu nhìn về mấy tấm ảnh chụp trên tay, đây đều là Ngũ Vi chụp ảnh trong lúc La Khang An không chú ý, cung cấp toàn bộ khung cảnh trong nhà La Khang An cho bên này, bởi vì bên này cần vài tin tức tình báo để làm ra phán đoán.
"Cô gái này là tiên tử nào vậy?"
Triệu Nguyên Thần cầm một tấm ảnh tới gần, phát hiện một nữ nhân trên poster dán tường.
Tào Lộ Bình nói:
"Vâng, nàng tên là Tuyết Lan, là một tiên tử rất có danh tiếng, nổi danh dựa vào phong cách ăn mặc hở hang. Dựa theo lời nói của Ngũ Vi, La Khang An có vẻ như rất yêu thích vị này."
Triệu Nguyên Thần có chút ngoài ý muốn, nói:
"Loại người thế này mà lại dán poster một vị vũ ca trên tường phòng nhà mình, xem ra đúng thật là ưa thích."
Chính lúc này, ánh mắt hai người cùng nhau hướng về phía dưới lầu, phát hiện có người đang đến, Phan Lăng Vân đang dẫn theo mấy tên tùy tùng đi tới.
Dưới sự kiên trì thuyết phục của Phan Lăng Vân, phụ thân nàng - Phan Khánh đã đồng ý cho nàng ta ở lại thành Bất Khuyết.
Triệu Nguyên Thần mỉm cười, quay người rời đi cửa sổ, bước tới bậc thang ở đầu phòng.
Tào Lộ Bình rất tự giác, yên lặng né tránh.
Phan Lăng Vân vẫn là cách ăn mặc tomboy leo lên lầu các, gương mặt đã khôi phục bình thường, bất quá Triệu Nguyên Thần nghĩ tới dáng vẻ vị này bị đánh thành đầu heo, lập tức không nhịn được cười.
Đón khách, mời ngồi, hai người song song ngồi xuống đối diện nhau.
Phan Lăng Vân lộ ra thần sắc lạnh lùng không ít, nàng ta vừa ngồi xuống thì đi thẳng vào vấn đề, hỏi:
"Chu thị đã thông báo cho ngươi chưa?"
Triệu Nguyên Thần gật đầu, nói:
"Ừm, ta đã nhận được thông báo, bảo rằng hợp tác với ngươi. Ngươi đã chuẩn bị làm thế nào chưa?"
Chu thị và Phan thị đều rất nổi nóng với thái độ không thức thời của Tần thị, bất quá bọn họ thấy thái độ của Lạc Thiên Hà làm chỗ dựa phía sau cho Tần thị, cho nênPhan thị và Chu thị không dám hành động thiếu suy nghĩ trên bề mặt thành Bất Khuyết,
có chút không thể làm gì Tần thị, từ đó quyết định hợp lực cùng nhau đàn áp Tần thị.
Phan Lăng Vân nói:
"Tần thị không muốn đặt trứng gà trong giỏ xách, từ thời Tần Đạo Biên muốn khuếch trương, kết quả bị hai nhà chúng ta đàn áp trên việc khai thác mua bán khoáng thạch. Bây giờ Tần thị bày ra thái độ này, chúng ta còn có lựa chọn khác sao? Coi như hai nhà chúng ta không thành công đấu thầu, cũng không thể cho Tần thị thành công, một khi mặc cho Tần thị thuận lợi khuếch trương, từ đó sẽ chèn ép chúng ta trên bản đồ lợi ích ở Côn Quảng Tiên Vực, chúng ta nhất định phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, bóp chết mầm mống này."
Triệu Nguyên Thần nói:
"Đạo lý không cần ngươi nhiều lời, vấn đề là Tần thị kinh doanh nhiều năm ở thành Bất Khuyết, cây lớn đã cắm rễ sâu, lại có chỗ dựa là Lạc Thiên Hà, ta không tin ngươi không có phát giác được Lạc Thiên Hà bên kia đang nhìn chằm chằm chúng ta, chỉ sợ ra tay ở chỗ này không tốt, ngươi và ta đảm đương không nổi chuyện xảy ra trên địa bàn của Tần thị, đổi một ai khác trong nhà đến cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, muốn ra tay cũng chỉ còn ở trên địa phương đấu thầu."
Phan Lăng Vân nói:
"Gửi gắm hy vọng vào giai đoạn cuối, nhất định phải đợi đến lúc đó mới có thể ra tay, vậy thì ta tới nơi này làm gì nữa?"
Triệu Nguyên Thần hỏi:
"Ngươi có cao kiến gì khác sao?"
Phan Lăng Vân lấy ra một tấm hình, đẩy tới trước mặt hắn ta.
Triệu Nguyên Thần chộp lấy tấm hình nhìn một cái, phát hiện là ảnh chụp của La Khang An, nghe được Phan Lăng Vân nói ra:
"Tên này gọi là La Khang An, nghe nói xuất thân là Thần Vệ ở Tiên Đô, ta đã cho người đi tra hỏi thâm sâu của đối phương. La Khang An này hẳn là người sẽ đại biểu Tần thị tham gia đấu thầu, có thể động một chút tay chân với y."
"Y? Xuống tay với y á?"
Triệu Nguyên Thần cười lạnh một tiếng, nói:
"Tên khốn đó đã dấn thân vào loại chuyện này, thế mà còn dám chạy tán loạn khắp nơi, chỉ bằng sự tự tin này, ngươi có biết y là ai không? Muốn động tay chân với y, chỉ sợ ngươi phải cân nhắc chính mình có năng lực này hay không, không có niềm tin tuyệt đối thì tốt nhất đừng làm loạn."
Phan Lăng Vân nghe được ý tứ rõ ràng, đối phương hình như nắm bắt được vài tình huống mà mình chưa biết.
Cũng đúng, nàng ta đã xảy ra chút chuyện nên làm chậm trễ không ít thời gian, hoàn toàn chính xác có phần hỏng việc, lúc này nói thẳng:
"Đấu thầu sắp bắt đầu rồi, chúng ta không có nhiều thời gian, thẳng thắn luôn đi, ngươi nắm giữ bao nhiêu tình huống của Tần thị, chúng ta trao đổi tin tức cùng bàn đối sách."
Triệu Nguyên Thần nhận được thông tri từ trong nhà, bảo hắn ta hợp sức với nữ nhân này, đồng thời không được giấu diếm gì với nàng ta, cho nên thuận tay ném tới mấy tấm ảnh chụp, giới thiệu tình huống một chút.
Phan Lăng Vân nghe xong thì giật mình không nhẹ, nói:
"La Khang An này từng trọng thương Bá Vương?"
Đối với loại thương gia như bọn hắn, mười ba Thiên Ma chính là cự đầu Ma Đạo, vương giả trong ma đầu, từ trên chuyện chỉ huy quân ma tiến đánh Tiên Đô đã có thể thấy chân thực. loại Ma Vương như Bá Vương này, bọn họ tuyệt đối không dám trêu chọc, cũng không thể trêu vào, trốn tránh mới là thượng sách. Mà La Khang An này lại dám giao thủ với Bá Vương, còn trọng thương Bá Vương, chuyện này quả thực làm cho nàng ta khiếp sợ, thật không nghĩ tới Tần Nghi dám mời người như vậy đến đấu thầu.
Triệu Nguyên Thần gật đầu, đúng như phán đoán của Tào Lộ Bình, nói:
"Người bình thường nào có ai dám nói lung tung loại sự tình này, hẳn là không giả."
Phan Lăng Vân âm thầm cắn răng, nói:
"Tần Nghi giấu Cự Linh Thần trong Thần Vệ Doanh của thành Bất Khuyết, sau đó còn chiêu mộ loại người như vậy, xem ra thật đúng là làm đủ chuẩn bị, nhất định phải được! Càng là như vậy, chúng ta càng không thể cho nàng toại nguyện."
Đối với Tần Nghi, có thể nói là nàng ta hận đến nghiến răng.
Triệu Nguyên Thần có thể hiểu được cảm xúc của nàng ta, đoán chừng nữ nhân này nếm trải tai họa ngồi tù vô cùng nhục nhã, không rửa nhục thì khó lòng nuốt trôi cục tức kia.
Lý giải về lý giải, thế nhưng cũng thật bất đắc dĩ, nói:
"Muốn ra tay, đơn giản có ba khả năng, hoặc là ra tay với Cự Linh Thần tham gia đấu thầu của Tần thị, hoặc là ra tay với người tham gia đấu thầu của đối phương, hoặc là trực tiếp phát động công kích với Tần thị, giải quyết vấn đề từ trên căn bản.
Có ai ngờ được Tần thị giữ kín bí mật, ngay thời khắc sống còn nhúng một tay, nữ nhân Tần Nghi kia thật sự có đủ âm hiểm, chúng ta phản ứng trong lúc vội vàng đã không còn kịp. Bên cạnh cha con Tần thị có hộ vệ nghiêm mật, muốn cưỡng ép ra tay với bọn họ là không có khả năng, trừ phi xuất động lượng lớn nhân thủ cường công, chúng ta dám làm vậy trong thành Bất Khuyết sao? Thái độ của Lạc Thiên Hà vẫn còn bày ngay đó.
Xuống tay với Cự Linh Thần cũng quá sức, chúng ta căn bản thẩm thấu không vào được Thần Vệ doanh, chứ đừng nói gì là làm tay chân. Bây giờ xuất hiện thêm một cái La Khang An, không nói khó lòng ra tay, coi như chúng ta thành công thì Tần Nghi cũng có khả năng tìm người khác thay thế. La Khang An này không chút kiêng kỵ xông xáo sàn đêm, ta cảm giác có vẻ như Tần Nghi cố ý cho chúng ta chui vào lưới? Kết cục chuyện này, sợ rằng cũng không phải đơn giản như tai họa ngồi tù đâu."