Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
- ---------------------
Nói xong còn cáo tri lý do.
- Biểu ca chết, ta không thể xác định có liên luỵ cùng Phan thị hay không, Phan thị tranh hùng cùng Chu thị chúng ta tại Côn Quảng Tiên Vực, xảy ra chuyện như vậy, ngoài miệng không nói, tâm thái chế giễu sợ rằng khó tránh khỏi, ta có thể cảm giác được Phan Lăng Vân không có để biểu ca vào trong mắt.
Những thứ khác cũng không cần nhiều lời, lời trong lời ngoài có ý tứ rõ ràng, muốn vớt về một ván cho Chu thị.
Huynh đệ có thể tranh giành cãi nhau nhưng phải nhất trí đối ngoại.
Chu Mãn Siêu lặng yên suy nghĩ.
- Đây chính là nguyên nhân ngươi sớm trở về?
Bành Hi.
- Đúng thế. Ta đã hiểu rõ trong lòng cục diện đại khái của thành Bất Khuyết bên kia, ở lại thêm chút nữa cũng không có quá nhiều ý nghĩa, ta đã kinh động đến hung thủ, sẽ có nguy hiểm, chỉ có thể sớm rút về.
Chu Mãn Siêu.
- Phan Khánh liên hệ ta, có ý hoài nghi ngươi bày cục ra để hại Phan Lăng Vân. Bây giờ ngươi sớm trở về, chỉ sợ muốn sẽ để Phan Khánh hoài nghi ngươi.
Bành Hi.
- Không có chứng cứ, hoài nghi thì như thế nào? Ta cùng Phan thị giao thủ không phải một hai lần, coi như không có việc này, chỉ cần có cơ hội, ta không cho rằng Phan Khánh sẽ buông tha ta. Ta lo lắng chính là thành Bất Khuyết bên kia, đến lúc đó mong rằng cậu làm chứng cho ta, lâm thời có việc gọi ta trở về đây.
Chu Mãn Siêu gật đầu.
- Điều này tất nhiên, không có bằng chứng, thành Phục Ba chúng ta bên này cũng không phải bài trí.
Bành Hi quan tâm chuyện khác.
- Ta đã âm thầm nhắc nhở Hoành Đào, hung thủ sẽ xuất hiện tại Uẩn Hà lâu, bây giờ hung thủ bắt đi Phan Lăng Vân, không lẽ thành vệ bên kia không có phản ứng?
Hắn trên đường chú ý giữ bí mật, không nắm giữ một vài tình huống trước mắt.
Chu Mãn Siêu.
- Có phản ứng, Hoành Đào suất lĩnh nhân mã thành vệ quay quanh Uẩn Hà lâu thiết hạ mai phục, há lại chỉ có mỗi Hoành Đào, Cự Linh Thần cũng vào thành, ngay cả Lạc Thiên Hà cũng tự thân xuất mã, Phan Lăng Vân còn mang theo Tứ Tượng Khiên Ngưu Trận để phòng ngự, nhưng tất cả đều vô dụng, vẫn để cho hung thủ bắt người đi.
Bành Hi chấn kinh.
- Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ Lạc Thiên Hà cũng không phải đối thủ của hung thủ hay sao? Hung thủ là người nào?
- Lạc Thiên Hà ra tay, nhưng lại chưa giao thủ cùng đối phương, bởi vì hung thủ không cho hắn cơ hội. Không biết hung thủ là người nào, thập diện mai phục, Phan Lăng Vân còn khởi động cả Tứ Tượng Khiên Ngưu Trận, nhưng hung thủ chỉ tạo ra một vụ nổ đã công phá tất cả chuẩn bị của bọn hắn cho...
Chu Mãn Siêu nói lại những chuyện đã xảy ra mình nghe được.
"..."
Bành Hi nghe xong hết hồn, đã như thế rồi mà vẫn để hung thủ chạy, còn để người bị bắt?
Chu Mãn Siêu nhìn hắn, thở dài.
- Hung thủ này cũng không phải người bình thường, cũng không biết mấy người Nguyên Thần đến tột cùng đã làm gì ở bên kia, làm sao lại dẫn xuất người như vậy ra ngoài? Chí ít theo phán đoán của ngươi, hung thủ không phải rất nhiều người, mà chỉ có một người!
Bành Hi.
- Ta vẫn đánh giá thấp hung thủ, người này còn đáng sợ hơn ta tưởng tượng.
Trong nội tâm hắn lúc này lại có mấy phần may mắn, hung thủ quả nhiên xuất hiện, mà tốc độ vẫn rất nhanh, cùng ngày đã xuất hiện, hắn may mắn vì mình phản ứng nhanh, may mắn mình phát giác không đúng liền nhanh chóng rời đi, lại ở thêm một buổi sáng mà nói, hậu quả không tưởng tượng nổi.
Chu Mãn Siêu.
- Ngươi tránh né kịp lúc, không có việc gì thì tốt rồi. Ngược lại bây giờ, Phan Lăng Vân chết sống không biết, ta nghe phong phanh, Phan Khánh đang nghĩ biện pháp nghĩ cứu viện.
- Không cứu nổi.
Bành Hi tự nhủ lắc đầu.
Chu Mãn Siêu nga một tiếng/
- Làm sao mà biết?
Bành Hi.
- Hung thủ cực lực che giấu thân phận của mình, đây cũng là nguyên nhân ta kết luận hung thủ sẽ còn mạo hiểm tiến về Uẩn Hà lâu, Phan Lăng Vân thấy qua hung thủ, thử hỏi hung thủ làm sao có thể bỏ qua nàng? Đoán không sai, lúc này Phan Lăng Vân chỉ sợ đã bồi biểu ca.
Chu Mãn Siêu như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu, hình như có chút tiếc hận.
- Tần Nghi lợi dụng Lạc Thiên Hà cùng Chu Lỵ thiết lập ván cục hại nàng, nàng trở tay mưu đồ kế hoạch đồng dạng lợi dụng Lạc Thiên Hà cùng Chu Lỵ phản kích, Phan Lăng Vân này cũng xem như nữ tử có năng lực, đáng tiếc, Phan Khánh sợ rằng sẽ rất đau lòng. Bất kể nói thế nào, đường đường Chu thị cùng Phan thị lại mất một cánh tay đắc lực, xem ra không nên đến thành Bất Khuyết nữa.
Bành Hi.
- Đến nay vẫn không biết thân phận hung thủ, người trốn trong tối mới đáng sợ nhất, hoàn toàn chính xác khi không phái ai đi thành Bất Khuyết nữa.
Coi như không đi thành Bất Khuyết, nội tâm của hắn đã đề phòng độ cao, năng lực hung thủ vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, lo lắng sẽ tìm tới bên này, đang âm thầm suy nghĩ muốn làm một vài biện pháp phòng ngự.
Chu Mãn Siêu quay người đi trở về sau cái bàn, kéo ra ngăn kéo cầm trang giấy ra đưa cho hắn.
- Đây là tình huống tại Linh Sơn của Lâm Uyên mà ngươi muốn kia.
- Nhanh như vậy đã lấy đến rồi?
Bành Hi có chút ngoài ý muốn tiếp nhận tờ giấy xem xét.
Chu Mãn Siêu.
- Lâm Uyên này không có phức tạp như vậy, cũng không tính là nhân vật cơ mật gì, sau khi người tìm đến Linh Sơn thì
nghe ngóng một hồi, rất nhanh đã có kết quả.
Bành Hi đọc kỹ ghi chép tình huống có quan hệ về Lâm Uyên, một lúc sau có chút kinh ngạc bật thốt.
- 300 năm không thể tốt nghiệp?
Chu Mãn Siêu.
- Linh Sơn học viên, nghe êm tai thì có thể lừa gạt một ài người bình thường, nhưng kì thực lại là một phế vật trong nội bộ Linh Sơn, chẳng làm được trò trống gì.
Bành Hi buồn bực, Tần thị làm sao lại muốn một phế vật như vậy tham gia công việc đấu thầu Cự Linh Thần của bọn họ, nhất là tựa hồ còn dính dáng gì đến cơ mật. Trầm ngâm suy nghĩ một hôig, ngẩng đầu hỏi.
- Cậu, tình huống La Khang An kia, có kết quả sao?
Chu Mãn Siêu.
- Sau khi nhận được tin tức của ngươi, ta đã tự mình đốc thúc tìm lão bằng hữu bên Tiên Đô hỗ trợ, nhanh rất đã tìm được người thích hợp hiểu rõ tình hình ra tay, chắc không lâu sau đó sẽ có kết quả, lại chờ thêm một đoạn thời gian.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
...
Uẩn Hà lâu đã không còn tồn tại, triệt để bị hủy diệt.
Cây cối bốn phía giống như bị sương lạnh đánh qua một làn, mặt đất cũng chỉ còn một vũng bùn, bên dưới ánh mặt trời chói chang còn có rất nhiều khối băng chưa tan hết, từng đợt khí lạnh lan ra bốn phía.
Ba chiếc xe cùng một màu bạc chạy qua từ con đường gần đó, Tần Nghi ngồi ở trong xe cố ý lệnh đội xe lượn quanh qua bên này một vòng, muốn tận mắt nhìn thấy hiện trường.
- Đó có phải Chu Lỵ không?
Tần Nghi nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ hỏi một tiếng, khoảng cách có hơi xa một chút, nàng không phải tu sĩ, nhìn không rõ lắm.
Bạch Linh Lung dùng pháp nhãn nhìn chằm chằm phía ngoài đáp.
- Đúng là cô ta.
Đội xe từ từ giảm tốc độ đi bỗng nhiên tăng tốc, cứ như vậy đi qua.
Bên ngoài Uẩn Hà lâu bị hủy hoại, người đang chỉ huy quay chụp cảnh tượng đích thật là Chu Lỵ.
Vừa triển khai quay chụp hiện trường chưa được bao lâu, có mấy người từ trên trời giáng xuống, cầm đầu chính là Hoành Đào, nhìn hiện trường một chút, nhanh chân đi đến trước mặt Chu Lỵ.
- Hoành tổng quan.
Chu Lỵ cười chào hỏi.
Sắc mặt Hoành Đào khó coi, nghiêng đầu ra hiệu.
- Qua đây nói chuyện một chút.
Chu Lỵ lúc này bàn giao việc lại cho người khác, đi theo Hoành Đào qua một bên.
Hoành Đào dừng bước xoay người trầm giọng nói.
- Ngươi đang làm gì?
Chu Lỵ.
- Tự nhiên là tiến hành quay video với chụp lại hiện trường.
Hoành Đào.
- Làm như thế để làm gì?
Chu Lỵ.
- Tự nhiên là để tạo tiết mục trinh chiếu.
Hoành Đào nhìn chằm chằm nàng.
- Ta nói nè, nếu làm những sự tình loại này thì trước hết phải được ta cho phép, nếu không thể phát ra ngoài.
Chu Lỵ bất mãn.
- Hoành tổng quan, phát sinh đại sự dạng này mà không có thông báo ra cho nọi người, Khuyết Thành Thị Tấn còn tồn tại để làm cái gì nữa? Hai ngày trước phát sinh án hung sát không cho, bây giờ lại không cho, ngươi dạng cứ như thế, Khuyết Thành Thị Tấn không có cách nào làm việc. Nếu như ngươi nhất định không có phép, vậy ta đành phải trực tiếp đi tìm thành chủ nói rõ lí lẽ.
Nói xong xoay người rời đi, tựa hồ muốn đi thật.
Hoành Đào trầm giọng nói.
- Tìm ai đều vô dụng. Chu Lỵ, ngươi trước tiên phải rõ mục đích Thành chủ thành lập Khuyết Thành Thị Tấn, Khuyết Thành Thị Tấn do một tay thành chủ nâng đỡ lên, là hi vọng sáng tạo hoàn cảnh tốt cho thành Bất Khuyết, mà không phải làm ra để hủy đi thành Bất Khuyết.
Chu Lỵ đang đi ngừng lại lập tức, đứng yên tại chỗ.
Hoành Đào từ từ đi tới phía trước nàng, quay người đối mặt.
- Nếu Khuyết Thành Thị Tấn tận lực phóng đại cảnh thành Bất Khuyết loạn động, để cho tất cả người trên Tiên giới đều biết mà nói, ta cũng không cần giữ cái mũ trên đầu này nữa, hoặc Khuyết Thành Thị Tấn bị giải tán, hoặc đổi tổng chấp sự như ngươi. Việc này không cần nói với thành chủ, do ta làm chủ, không có lệnh của ta, ngươi cũng không gặp được thành chủ, ta nghĩ ta đã nói rất rõ ràng, tự ngươi lựa chọn đi.
Chu Lỵ lập tức hiểu rõ, giải tán Khuyết Thành Thị Tấn? Đây là thứ thành chủ một tay ủng hộ, đối phương sao có thể làm chủ, nói cách khác, đây là ý của thành chủ Lạc Thiên Hà.