“Khoan. Cho ta hỏi một câu nữa thôi. Muội đã đoán được Lư Tiểu Uyển nhất định sẽ giở trò. Vậy tại sao còn đưa cho nàng ta hộp trà đó chi vậy? Đừng đưa thì đâu cần phải lo nhiều chuyện như vậy?” Bách Lý Tịnh hỏi nốt câu cuối.
“Tránh được một lần không tránh được cả đời. Nếu nàng ta đã động tâm tư thì sớm muộn cũng phải làm cho bằng được. Lần này không giải quyết dứt điểm, lần sau nàng ta lại đến thì làm thế nào? Trốn tránh mãi sẽ khiến phụ tử nàng ta sinh nghi, lúc đó chuyện phải lo e còn nhiều hơn. Vả lại, trò này của nàng ta đã thất bại một lần, thường thì nàng ta sẽ không lặp lại tuồng này nữa. Ít ra là trong thời gian tới.”
“Ra vậy. Hừ, dù muội không sao, nhưng mà ta nuốt không nổi cục tức này, muội mới nhập cung hai ngày mà nàng ta cũng không bỏ qua, nhất định có một ngày, ta đáp lễ cả vốn lẫn lãi.” Bách Lý Tịnh gầm gừ, dám đụng đến nàng, hắn sẽ không để yên.
“Bây giờ đến lượt muội hỏi huynh. Lư Tiểu Uyển từ nhỏ đã rất hay vào cung, tính ra cũng có thể gọi là thanh mai trúc mã với huynh. Chuyện để nàng ta nhập cung, mẫu hậu cũng đã đề cập từ rất lâu, trước khi huynh biết âm mưu của Lư Ngạc, bản thân nàng ta cũng là một mỹ nhân. Xét về chính trị, nếu Tướng gia trở thành nhạc phụ của huynh, ông ta chắc chắn sẽ phò trợ huynh, vậy tại sao huynh cứ phản đối?” Ngọc Băng không phải không đoán được nguyên nhân, chẳng qua nàng tò mò muốn biết liệu hắn có nói thật với nàng không.
“Mỹ nhân thì sao? Thanh mai trúc mã thì sao? Ta từ nhỏ đã chứng kiến bao nhiêu phi tần mỹ nữ dùng nước mắt rửa mặt, cũng từng nhìn thấy không ít cảnh đấu đá lẫn nhau vì tranh giành sủng ái. Ta không muốn hậu cung của ta có chính trị xen vào, cũng không muốn vơ bừa gom ẩu. Hoàng đế từ xưa tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, nhưng ta lại không thích cảnh náo nhiệt đó. Ta tôn trọng mẫu hậu, do đó chưa bao giờ có ý nghĩ coi nữ nhân là công cụ làm ấm giường. Nam nhân tam thê tứ thiếp thì làm sao có thể hi vọng nương tử chung tình với mình? Ta tuy không nhạy bén bằng muội nhưng ta nhìn ra được Tiểu Uyển muốn phu quân là hoàng đế chứ không phải muốn hoàng đế làm phu quân. Ta hi vọng có thể tìm được một nữ nhân thật lòng thật dạ yêu thương Bách Lý Tịnh ta chứ không phải một nữ nhân yêu Uyển Nguyệt hoàng đế. Ta có kiêu ngạo của ta, không cần dùng nữ nhân làm công cụ lót đường cho chính trị. Giang sơn của ta phải được gây dựng từ bản lĩnh của ta chứ không phải đổi về từ nước mắt hậu cung. Nói thật, nếu không phải là chỉ phúc vi hôn của tổ phụ, ta cũng không có ý định phong công chúa của Định Đông thân vương làm hoàng hậu. Bất quá, gặp được muội lại là phúc phận của ta. Âu cũng là do ý trời. Ta cam đoan với muội, sau này sẽ không nạp thêm bất cứ một phi tần nào nữa. Nếu một ngày cục diện ổn định, ta thật sự hi vọng có thể cùng muội nắm tay nhau đi hết quãng đường phía trước.” Bách Lý Tịnh nhân cơ hội nói lên tiếng lòng của mình.
“Huynh không chỉ là một hoàng đế tốt, huynh còn là một nam nhân tốt.” Nghe xong những lời này của hắn, nàng lờ mờ nhận ra, cuộc đời này của nàng, ngoại trừ cha và đại sư ca, đã có thêm một nam nhân đáng để cho nàng tin cậy. Trái tim đóng chặt của nàng bao năm nay đã từ từ buông lỏng.
“Ta hi vọng cũng có thể làm một phu quân tốt.” Bách Lý Tịnh tiến thêm một bước.
“Kỳ thật, muội không thể ngờ huynh trong đêm động phòng lại đề nghị chúng ta làm phu thê trên danh nghĩa. Chấp nhận gả về hoàng gia, dù chưa có tình cảm muội cũng đã coi huynh là phu quân của mình. Muội đồng ý đề nghị của huynh vì muội nghĩ chúng ta cần có thêm thời gian để bồi đắp tình cảm chứ không phải vì chừa đường thoát thân cho mình. Có phúc cùng hưởng, hoạn nạn lại tự thoát thân, chuyện bỉ