Mấy câu này của Bách Lý Tịnh khiến Quách Nghị và Bách Lý Vân chôn chân tại chỗ. Quách Nghị không thể ngờ tới hoàng thượng và hoàng hậu lại xưng hô với nhau như vậy, càng không có vẻ ái ái ân ân mà lẽ ra nên có, càng không ngờ hoàng thượng lại vô điều kiện tin tưởng hoàng hậu, cũng không tưởng tượng được hoàng hậu nương nương suốt ngày ở trong thâm cung cùng thế vô tranh lại ẩn chứa một bản lĩnh lớn như vậy. Qua mấy câu vừa rồi của hoàng đế, hắn biết hoàng hậu tuyệt không phải là yểu điệu thục nữ chỉ biết mỗi công dung ngôn hạnh tầm thường. Bách Lý Vân thì không ngờ tới chuyện tình lại dính líu quá sâu rộng như vậy.
“Không chỉ có đàn tế thần đâu, cả việc yết bảng cũng rất đúng ý muội. Nhưng chuyện này nói sau, việc trước mắt là phải chữa khỏi cho mẫu hậu. Chờ muội một chút.” Ngọc Băng hướng ra ngoài cửa cao giọng. “Cẩm Tú! Trân Châu!”
“Nương nương.” Hai tiểu nha đầu rất nhanh từ bên ngoài đi vào. Hai nha đầu này theo nàng một thời gian ngắn nhưng tâm tư và đầu óc đều rất tốt, biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, lúc nào nên lên tiếng, lúc nào nên câm mồm. Tuy Ngọc Băng đối với họ không có một chút nghi kị giấu giếm nào, nhưng mỗi khi thấy hoàng thượng và hoàng hậu ở cùng một chỗ thì họ cũng tự động rút lui, thủ ở ngoài cửa.
“Nói với Lâm công công, bảo hắn tìm cách bí mật xuất cung. Nội trong thời gian ngắn nhất mang về một con cóc có độc, phải là loại kịch độc nhưng không được để bất cứ ai hay biết, dù là bình dân bá tánh tầm thường lương thiện nhất. Sau đó, hai muội bỏ túi mật và gan của nó ra, sấy khô nghiền thành bột rồi mang đến đây. Tuyệt đối không được để bất cứ ai biết chuyện này, tất cả đều là tự tay ba người làm, không được kinh động đến người thứ tư. Chuyện gì không rõ không hiểu trực tiếp đến hỏi ta.”
“Dạ nương nương.” Cẩm Tú, Trân Châu nhận mệnh lui ra. Tuy có chút kỳ quái nhưng họ biết hoàng hậu nương nương làm gì cũng có lý do.
“Tẩu tẩu, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?” Bách Lý Vân càng nghe càng hồ đồ.
“Mẫu hậu không phải sinh bệnh, cũng không phải trúng độc. Đó là lý do thái y chẩn không ra bệnh.” Ngọc Băng từ từ cất tiếng.
“Vậy rốt lại là vì cái gì?” Bách Lý Tịnh nôn nóng hỏi.
“Là bị người khác hạ cổ.”
“Không thể nào, nương nương. Hạ cổ chỉ là truyền thuyết trên giang hồ. Từ rất lâu đã thất truyền.” Quách Nghị phản bác.
“Nói chính xác là từ rất lâu đã không ai nghe nói tới.” Ngọc Băng chậm rãi giải thích.
“Hai cái đó có khác gì nhau? Không phải đều đã biến mất sao?” Bách Lý Vân chen vào.
“Rất nhiều năm trước, thuật hạ cổ này thịnh hành trong một nhóm đạo sĩ hắc đạo, nhưng nó quá âm hiểm ti tiện nên bị cả thiên hạ lên án. Hắc bạch lưỡng đạo của võ lâm và cả quan quân triều đình đều ra sức truy quét. Tuy đám đạo sĩ đó lợi hại nhưng cũng không thể chống lại toàn thiên hạ đồng tâm hiệp lực, cuối cùng bị tiêu diệt toàn bộ.” Quách Nghị lên tiếng.
“Âm hiểm ti tiện?” Mắt hai huynh muội Bách Lý Tịnh toàn là dấu chấm hỏi.
“Cụ thể như thế nào thần cũng không rõ, chỉ biết nó là độc không phải độc, nhưng là độc hại hơn bất cứ loại độc dược nào, chỉ có người hạ cổ mới có thể giải được, thuốc thang vô dụng, chẩn không ra bệnh. Người trúng cổ chỉ có thể sống được không quá bảy ngày…” Càng nói thanh âm của Quách Nghị càng nhỏ dần, hữu thức vô thức hắn đã nhận thấy tình trạng của thái hậu hiện tại hoàn toàn tương đồng với những biểu hiện một người trúng cổ.
“Rốt cuộc là loại tà pháp gì? Phải làm sao để chữa trị?” Bách Lý Vân lo lắng hỏi dồn.
“Công chúa, cái này thần không biết, thuật này đã thất truyền từ rất lâu, bản chất của nó như thế nào chỉ có đám đạo sĩ đó biết rõ, chính vì vậy ngày đó nó mới hại chết nhiều người như vậy.” Quách Nghị thật sự không biết.
“Không phải tà pháp gì cả. Là tìm các loại cổ trùng kích thước cực kỳ nhỏ bé trong rừng sâu, nuôi cấy trong thân các loại động vật có độc. Đến đủ thời gian thì có thể mang ra hại người. Cổ trùng hoàn toàn vô dụng đối với tất cả động vật, chỉ có hiệu lực đối với cơ thể người. Độc là từ thân thể cổ trùng phát tán sang người bị hạ cổ nên mạch tượng của người bị hạ cổ không có gì khác lạ nhưng biểu hiện bên ngoài thì rất đáng sợ.” Ngọc Băng lành lạnh lên tiếng.
“Nói như vậy, mẫu hậu thật sự trúng phải cổ độc, phải tìm ra người hạ cổ mới có thể giải?” Bách Lý Tịnh cau mày.
“Không cần. Sở dĩ cổ độc chỉ có người hạ mới giải được là vì không ai biết bản chất của nó là gì, không biết đến sự tồn tại của cổ trùng, càng không biết nó được nuôi cấy trên cơ thể loại động vật nào nên mới vô phương. Cổ trùng được đưa vào cơ thể người thông qua tai, mũi, miệng. Thông thường nhất là trộn lẫn vào thức ăn. Cách giải cổ nói khó cực kỳ khó, nhưng nói dễ lại cực kỳ dễ. Chỉ cần bắt được loại động vật dùng để nuôi cấy cổ trùng, bỏ đi gan và túi mật, sấy khô nghiền thành bột hòa chung với rượu mạnh là có thể dụ được cổ trùng ra ngoài, từ đó bệnh trạng sẽ tự động lui.” Ba người càng nghe càng lạnh xương sống, nổi cả da gà, thật không thể tưởng tượng trên đời là tồn tại một loại phương thức kinh khủng như vậy. Ngữ khí của Ngọc Băng lại vẫn cứ chậm rãi từ tốn, nàng tiếp tục: “Thông thường, các loại động vật thường được chọn dùng là rắn độc, cóc độc, nhện độc, bò cạp độc,… mỗi loại đều cho một hiện tượng trúng cổ khác nhau. Rắn thì