Ngọc Băng trở lại trong tẩm cung của thái hậu, cho cung nữ thái giám lui hết ra ngoài chỉ trừ Cẩm Tú, Trân Châu, nàng nhẹ nhàng xử lý những vết mủ, động tác ôn nhu, gương mặt chăm chú không một tia chán ghét. Bách Lý Tịnh và Bách Lý Vân cũng ở bên giúp đỡ, nhưng một phần vết thương quá nhiều, một phần, hai người kia không có chút kinh nghiệm nào trong việc hầu hạ chăm sóc người khác nên cuối cùng Bách Lý Tịnh đi giải quyết chuyện tế đàn, Bách Lý Vân thì ngủ gà ngủ gật.
Ngọc Băng lặng yên chăm chú vào việc đang làm, từng động tác đều mang theo hơi ấm và tình cảm chân thành, nàng yên lặng ngồi suốt năm canh giờ chỉ để lặp đi lặp lại vài thao tác, mùi hôi mà ngay cả thái hậu cũng cảm thấy buồn nôn, nàng lại coi như không có gì, cứ lặng lẽ làm việc cần làm. Thái hậu bây giờ có thể cử động, nói chuyện, nhưng bà cũng lựa chọn trầm mặc, chỉ nằm đó nhìn Ngọc Băng và những động tác của nàng.
Đêm dần về khuya, Bách Lý Vân cuối cùng không chi trì nổi, chính thức đi tìm Chu công nói chuyện. Ngọc Băng nhẹ nhàng mang một tấm chăn đắp cho tiểu muội muội, sau đó lại tiếp tục công việc của mình.
Khi công việc sắp sửa hoàn thành, nàng phân phó hai tiểu nha đầu đi chuẩn bị chút cháo loãng cho thái hậu, cả ngày hôm nay bà chưa có gì vào bụng.
Đến khi toàn bộ vết thương xử lý xong, thái hậu lại mơ màng chìm vào giấc ngủ, cháo mang lên cũng chưa kịp ăn, Ngọc Băng chỉ đành để đó, rồi nửa dụ dỗ, nửa hăm dọa, buộc hai tiểu nha đầu trở về nghỉ ngơi, một mình nàng ở lại trong tẩm cung bầu bạn với thái hậu và tiểu muội muội đang ngủ gục trên bàn.
Từ An cung về đêm cực kỳ tĩnh lặng, cũng hệt như Phượng Nghi cung của nàng. Ngọc Băng khẽ thổi tắt nến, một mình trong bóng tối cạnh giường thái hậu đang say ngủ. Nhìn thái hậu, nàng lại cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nàng nhớ mẹ nàng. Bệnh của thái hậu hôm nay, nàng nhấc tay là chữa khỏi, nhưng mà chứng băng huyết của mẹ nàng năm đó lại khiến nàng mồ côi một đời. Nàng đã tìm ra phương pháp chữa trị rồi, nhưng ích lợi gì nữa chứ khi người đã ra đi…
Ngọc Băng càng nghĩ càng khó chịu, tâm cứ nhói đau từng hồi, nước mắt đã muốn tràn mi mà ra. Nàng nhắm chặt mắt, hít sâu, tận lực dồn nén cảm xúc của mình. Đã lâu lắm rồi, nàng không có khóc nữa, cũng không thoải mái tự nhiên biểu lộ tâm tình của mình. Nàng mồ côi, nên nàng hiểu không có mẹ thiệt thòi như thế nào, chính vì vậy, nàng mới xin cha thu nhận rất nhiều tiểu muội muội như vậy trong trận chiến loạn năm đó. Cũng chính vì vậy, gánh nặng gia đình chồng hết lên vai nàng, nàng vừa phải là nữ nhi ôn nhu bên cạnh cha, vừa phải làm một cây đại thụ che mưa chắn gió cho một đại gia đình. Từ lâu nàng đã không có thời gian làm những chuyện mình thực sự muốn làm, cũng không thể để lộ những tình cảm ủy mị thầm kín cho mọi người biết. Đặc biệt là chuyện của mẹ, nàng càng không thể khóc thành lời, nàng biết, so với nàng, nỗi đau của cha chỉ có hơn chứ tuyệt đối không kém. Từ ngày tiến cung, gọi thái hậu là mẫu hậu, có lẽ bản thân cũng chưa nhận ra, nhưng sâu thẳm bên trong, nàng vẫn mong ước có thể coi bà như mẹ ruột. Chỉ là, có thể không?
Đang lúc nàng đắm chìm trong thế giới nội tâm của chính mình thì Bách Lý Tịnh đến. Hắn xử lý xong mọi việc thì quay lại tìm nàng, hắn biết, đêm nay nhất định nàng không trở về Phượng Nghi cung. Đến ngoài cổng thấy đèn đóm trong cung tắt hết, hắn chỉ khẽ cau mày, không cho thái giám thông báo, trực tiếp bước vào. Dưới ánh trăng mờ ảo, nhìn thấy Ngọc Băng khẽ ra hiệu, lại nhìn thấy muội muội và mẫu hậu đều đã ngủ, hắn chỉ nhẹ nhàng bước tới, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng. Nàng không phản kháng. Được đà lấn tới, hắn đột ngột kéo thêm một cái, ôm chặt Ngọc Băng vào lòng.
Ngọc Băng bị một cái ôm này làm tâm thần chấn động. Đã lâu lắm rồi, chưa có ai ôm nàng như vậy. Mùi long tiên hương và khí tức nam nhân trên cơ thể hắn đập vào mũi nàng, cộng với vòng tay ấm áp đang siết chặt đã để lại trong lòng nàng một cảm giác vô cùng khó tả. Có chút không quen, có chút ngượng ngùng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một luồng ngọn lửa nhẹ nhàng sưởi ấm con tim băng giá của nàng.
Trong cung, nến đã bị Ngọc Băng thổi tắt từ trước, ánh trăng mờ ảo chỉ đủ để cho phép hai người nhìn thấy bóng hình và cảm nhận sự tồn tại của nhau. Bách Lý Tịnh từ lâu đã rất muốn ôm thật chắc, giữ thật chặt,