Ánh đèn rực rỡ được thắp lên
Trong lúc đó, một đám cung nữ bận rộn đi qua phủ nội vụ và ngự hoa viên.
Đèn đuốc chiếu xuống, một đám cung nữ muôn màu muôn vẻ,tay nâng la bàn bằng bạc,cùng nhau đi tới.
Tiếng trúc thanh nhã đã vang lên từng khúc.
Trong hoàng cung rực rỡ náo nhiệt, dạ yến buổi tối bắt đầu.
Thái hậu ngồi ở trên cao, vẻ mặt đầy nhân từ,nụ cười toát lên vẻ cao quý.Rõ ràng là một người phụ nữ đã ngoại tứ tuần, nhưng khí chất vẫn không có nửa phần thuyên giảm
Chỉ là nụ cười kia chỉ thể hiện ở vẻ bề ngoài,cặp mắt lợi hại kia có vẻ như nhiều năm nay chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác.Người này chính là Thái hậu,là người đứng đầu hậu cung mấy chục năm qua.
Khi còn là một Thiết nương tử nổi tiếng,tác phong nhanh nhạy không thua gì nam nhi., hơn nữa thủ đoạn inh,nàng đứng đầu hậu cung nhiều năm như vậy nhưng chưa từng nghe nói qua có phi tử nào giám chống lại bà.
Nàng và Dục Húc ngồi cùng nhau.Trên gương mặt tuấn tú cùng một chút thư sinh đang nở một nụ cười như có như không.
Đó là những danh môn tiều thư,một đám lấy khăn che mặt,đoan trang ngồi nhưng lại cố tình để lộ ra đôi mắt chứa đầy ẩn tình,chỉ mong được hoàng thượng để ý mà dược vào cung phong phi.
Làm rạng danh cho gia tộc.
Cũng vì chính mình tìm một nơi tốt để gả vào.
Chỉ là…làm cung phi…thật sự tốt sao???
Chỉ sợ là thấy người mới cười nhưng không thấy người cũ khóc.
Chính mình thử thì mới biết bên trong là bể khổ.
Ôn nhi vội vã đi tới trước mặt Thái hậu cùng Hoàng thượng và quỳ xuống:
-“Thị nữ Ôn nhi của Phượng Tê cung bái kiến hoàng thượng,Thái hậu,hoàng thượng vạn tuế,Thái hậu thiên tuế”
-“ Hoàng hậu nương nương sai nô tỳ đến bẩm báo với hoàng thượng cùng Thái hậu rằng yến hội đêm nay nàng không thể tới”-Ôn nhi với giọng nói trong sáng nói.
Thái hậu nghe xong mặt đen hơn phân nửa,giống như vô ý liếc mắt nhìn Hạ Thừa tướng một cái.Lại nhìn Ôn nhi
-“ Nàng làm sao mà không thể tới?chẳng lẽ nàng không biết tối nay ai gia tổ chức yến hội sao?Thân là Hoàng hậu,ngay cả yến hội cơ bản nhất cũng không chịu tới.”
Bà đương nhiên sẽ không cho cái tiện nữ kia dám khinh thường bà,bà chỉ cảm thấy rằng phụ thân nhà này không tới tham gia yến hội khiến bà bẽ mặt.Kỳ thật bà cũng không hi vọng nàng tham gia,chẳng qua yến hội lần này không giống với các lần yến hội khác,bà muốn nàng đến là có mưu đồ.
-“ Hoàng hậu nương nương bị phong hàn,không đứng dậy xuống giường được”-Ôn nhi theo lời nàng dạy mà đáp.Việc này thật sự làm cho người ta khó khăn,nàng nhìn ra rằng,Thái hậu rất hi vọng Hoành hậu có thể tới,tuy rằng nàng cũng không hiểu vì sao nhưng nàng biết Thái hậu không phải vì quý Hoàng hậu mà hi vọng nàng đến,có vẻ là có mục đích gì khác.
-“ Hoàng hậu bị phong hàn thật là đúng lúc,liệu còn có tâm tư nào khác?”-Thái hậu mặt lạnh nói xong,nhất thời mọi thứ đều im lặng.Ai cũng biết ở trong triều,quyền lực của Thái hậu không thua kém Hoàng thượng.
Cả điện chỉ còn có Dục Húc là cứ cười cười nhìn Thái hậu,lại nhìn tên thủ hạ tên An Đạt,sau đó quay đầu nhìn về phía Ôn nhi,nói:
-“ Ngươi đi xuống đi”
Hắn biết lời Ôn nhi nói là giả, bởi vì trước đó hắn còn thấy nàng khỏe mạnh vậy mà chưa đến hai canh giờ đã bị bệnh rồi,đã thế còn nằm trên giường không dậy nổi.
Nhưng mà,nhìn cái nữ nhân xấu muốn chết người kia,đầu óc vẫn chưa đủ hiểu biết,tránh đi vẫn tốt hơn.Những chuyện xảy ra trong cung hắn đều biết hết rồi, hắn biết hạ An Đạt lão gia hỏa kia có đi tìm nàng.
Thế nhưng hắn cũng không quá để ý,kỳ thật nếu như Hạ gia có hai nữ nhi cùng nhập cung,với hắn đều không liên quan.Cho dù các nàng có tiến cung thật thì hắn cũng có thể làm cho các nàng trở nên vô tác dụng.
-“ Đợi chút”-Ôn nhi đang định lui ra thì nghe thấy tiếng Thái hậu.Nàng quay lại chỉ thấy Thái hậu đứng ở trên cao,vẻ mặt tôn quý nhất quyết nói:
-“