Hạ Nữ vẻ mặt sung sướng mà chậm rãi đi vào Phượng Tê cung. Nghĩ vừa rồi nàng cùng phong lưu Ngũ Vương gia nói, nàng chính là đương kim Hoàng hậu a, vẻ mặt của hắn khiến cho nàng thật mãn nguyện.
“Ngươi là hoàng hậu?” Hai mắt trừng trừng, chỉ có thiếu chút nữa cặp mắt đen bóng đầy ma mị ấy rớt xuống.
“Ta đúng là đương kim Hoàng hậu long thị Hạ Nữ.” Nói xong còn không quên xuất ra con dấu Phượng ấn mà nàng luôn mang theo bên người làm bằng chứng.
Hắn vừa thấy, miệng lại mở ra thật lớn, Hạ Nữ nhìn ra một chút, ít nhất, cái nắm tay vô cùng dùng rất nhiều lực. Nàng hoài nghi, nếu là không có tầng khuôn mặt dễ nhìn làm vỏ bọc, nói không chừng, hắn có thể tức giận mà phát điên lên rồi .
Đến hôm nay, nàng mới cảm thấy cái thân phận Hoàng hậu này quả thật không tồi,giống như vừa rồi, ít nhất, có thể phòng ngừa chuyện phát sinh cũng không sợ bị con sói nuốt mất . Nhược nàng chẳng qua là một cung nữ, sợ sẽ may mắn như vậy.
Nàng nhớ rõ lúc ấy ánh mắt tức giận không thể chối cãi được của hắn , gánh nặng của nàng đã được đặt xuống, hai tay nàng kéo lạt vạt áo của trường bào đỏ thẫm nhẹ nhàng tiến lại gần hắn,nàng vủi vẻ học lại cái bộ dạng của Thái hậu nói với hắn : “Ngũ vương a, chúng ta là hoàng gia quý tộc, lễ nghi tối trọng yếu, nửa phần mất không được, về sau ngài nên chú ý nhiều hơn.”
Nói xong chuyển thân mà đi, thật sự là muốn nhị cười mà không thể nhịn nổi.
Thời điểm nàng tới gần cửa cung đổ nát kia,cũng không quên quay đầu lại nói cho hắn một tiếng: “Trong thượng cung có rất nhiều cung phòng, nghĩ đến hoàng thượng nhất định sẽ cấp cho Ngũ Vương ngài một cung, về sau không cần lui tới địa cung này. Nhất định không sẽ thoải mái a.”
Nói xong lúc này mới nhặt lên làn váy bước qua đại môn mà đi.
………
Ngẫm lại kia tình cảnh, thật đúng là làm cho người ta không khỏi muốn cười. Này đại khái là nàng, lớn như vậy tới nay, như thế tùy hứng làm đi! Như thế nào có thể trêu trọc người khác?!
Nàng trước đây, luôn hèn mọn ẩn nhẫn. Có phải hay không cuộc sống hiện tại quá mức an nhàn, khiến cho nàng biến thành như vậy.
Bất quá!
Nàng ưa thích như vậy cảm giác.
Hơn nữa, nàng trực giác, ngũ Vương gia này, không phải là người có miệng lưỡi giảo hoạt, hơn nữa, hắn cũng sẽ không đem việc này nói ra ngoài, bởi vì nguyên nhân phát sinh ra việc ngày hôm nay cũng quá chướng tai gai mắt. Hắn nói ra, chắc là cực điểm mất mặt, mà trong giới quý tộc, tựa hồ là người chết cũng muốn giữ lại ình ít thể diện.
Cho nên, nàng cũng không lo lắng có người biết nàng có mặt khác.
Như vậy, nàng vẫn là cái kia thấp kém mà ẩn nhẫn Hạ Nữ.
Mới bước vào phượng hoàng chính điện, liền phát hiện không khí trong điện thập phần không ổn định.
Nói như thế nào?
Thấy được, làm cho người ta run sợ. Tuy rằng Phượng Tê cung hiện giờ có Ôn nhi tận tâm tẫn trách mà quản lý mọi sự vụ trong cung, bọn họ cũng không dám tùy ý làm bừa nữa.
Bất quá, ngày thường lý theo khuôn phép cũ, lại cũng sẽ không an tĩnh đắc tượng khiến hô hấp cũng không có như vậy.
Lúc này dĩ nhiên là đang lúc hoàng hôn, trong điện có thể chưa thắp đèn nhưng nhìn từ bên ngoài lại lờ mờ một bóng người, nàng vừa từ bên ngoài trở về bởi vậy chưa thể thích ứng được,đành cố hết sức nheo mắt để nhìn cho rõ.
Chính giữa đại điện có người đang ngồi trên ghế Phượng.
Tuy rằng nàng không thấy rõ bộ dạng nhưng trong thâm tâm cũng đoán được ra là ai .
Hoàng hậu chính vị, cũng không phải là người bình thường nghĩ tọa là có thể tọa. Chính là như Giang Hoài Thanh được sủng ái là vậy, cũng là không dám lại gần. Dù sao loại hành động này là phản nghịch, nếu muốn trị tội, sợ là quyền đại như hoàng đế, cũng khó bảo toàn được tính mạng a.
Mà khắp thiên hạ người có tư cách ngồi trên ghế Phượng ấy, trừ bỏ nàng đang ở ngoài, cũng cũng chỉ có Thái hậu cùng Hoàng đế.
Thái hậu là người luôn luôn uy nghiêm cao ngạo, là quyết không có khả năng tự mình đến cung của nàng, lại không cho thắp đèn.Thái hậu ở trên cao, luôn vậy ngăn nắp mà đoan trang, không có nửa phần mà lệch lạc.
Cho nên người này, không cần phải nói, tất nhiên là đương kim thiên tử Dục Húc. Cũng có thể, hắn luôn mang tính tình cổ quái, không thắp đèn, cũng là chuyện thường tình.
Hắn có thể thích ứng, cái loại này chắc thuộc người của bóng tối! Âm ngoan mà lãnh khốc, không khỏi làm cho người ta nhớ tới Diêm La.
Ha ha. Bất quá lúc này,