Editor : Minh Nguyệt Tâm Vy ^^
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Ngồi trước gương đồng trạm khắc phượng hoàng cùng những đóa Phù Dung tinh xảo. Ôn nhi đang vì nàng mà trang điểm thật tỉ mỉ.
Tóc đen thật dài búi lên, tạo thành một cái tiên tử Phi Thiên trâm thật đẹp đẽ tinh tế. Thoạt nhìn, quả nhiên là tăng thêm vài phần khí chất cao quý, chính là kết hợp với nàng một mảnh liễu yếu đào tơ, nhìn thế nào vẫn là có chút chênh lệch.
Ôn nhi lấy từ trong hộp trang sức ra một cây trâm song phượng hoàng gắn trân châu lấp lánh mỹ lệ, đang muốn cài, Hạ Nữ lắc lắc đầu: “Rất long trọng, dùng cây trâm này đi.”
Nàng tự mình từ trong hộp lấy ra một cây kim trâm Hồ Điệp song phi, cây trâm tỏa ra ánh sáng bạc lấp lánh tao nhã, xem ra vừa hoa lệ lại nhẹ nhàng, lại vừa không sẽ có vẻ keo kiệt, cũng sẽ không có vẻ quá mức trang nghiêm long trọng. Không giống một ít cây trâm song phượng hoàng gắn trân châu, rất nặng mà cảm giác hoa lệ quá, sẽ làm đầu nàng đã thấp lại càng thấp hơn.
“Hoàng thượng không phải muốn nương nương ăn mặc long trọng một chút sao?” Ôn nhi hỏi nàng, động tác trên tay vẫn không ngừng lại, tinh tế kết tóc thành nụ hoa nhỏ, rồi thay nàng cài lên trâm cài Hồ Điệp.
Hạ Nữ cười cười: “Như thế này là thực quá long trọng rồi.” Như thế nào mới là long trọng, tóm lại là mang đầy người y phục, trang sức vàng bạc phải không, nàng nhẹ nhàng lắc lắc, tiếng kim khí va chạm vào nhau thùng thùng vang lên, như vậy đủ long trọng rồi chứ .
Lúc này, Lý Đức đi đến. Hành lễ với Hạ Nữ : “Hoàng thượng kêu lão nô đến hỏi nương nương, người đã chuẩn bị xong?”
Thật ra Hạ Nữ đối với Lý Đức rất này rất có hảo cảm, hắn xem ra tuy rằng gian gian giảo hoạt, nhưng lại không làm ra việc ác gì quá mức. Ở trong cung này nhưng vẫn đứng về lẽ phải không sai.
Vì thế khóe môi nàng tràn ra một đóa hoa: “Làm phiền công công đến bẩm hoàng thượng, nô tì cũng sắp chuẩn bị tốt rồi.” Nàng rất muốn kêu hắn đi bẩm báo với tên hoàng đế kia, muốn nàng trang hoàng long trọng là muốn nàng ngàn phẫn vạn trang , nếu đã không chờ được, vậy thì chính hắn tự mình làm đi.
Nhưng mà dù sao nàng cũng không phải loại người thích can thiệp vào việc người khác. Vẫn là thành thật an phận một chút thì tốt hơn. Chọc giận hoàng đế, sẽ không có quả ngon để ăn đâu a. Lời này, chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng mà thôi.
. . . . . .
Dục Húc ở Phượng Hoàng điện ngồi đợi nửa canh giờ, đã kêu Lý Đức đi thúc dục hai lần, vẫn không thấy Hạ Nữ đi ra.
Vẻ mặt sớm đã tối tăm, hắn biết nữ tử ra ngoài cần phải trang điểm chỉnh chu, nhưng mà thời gian đã lâu như vậy, đây rõ ràng chính là cố ý .
Nếu như là các phi tử khác được hắn cho gọi, còn không phải là nhanh nhanh chạy tới sao, chứ đâu có giống như nàng, trang điểm so với rùa bò còn chậm hơn.
Rốt cuộc là chờ không nổi, hắn đi nhanh vào trong phòng ngủ của nàng. Mới tới ngoài cửa, đã thấy Hạ Nữ nhẹ nhàng đi ra.
Quả nhiên là khiến hắn thất thần một cái, cái gì gọi là người đẹp vì lụa, Phật quý nhờ ánh hoàng kim, chính là như người trước mặt đây.
Tóc xanh búi lên tiên tử Phi Thiên trâm tinh tế mà cao quý, chỉ cài một cây kim trâm Hồ Điệp song phi, lại điểm chút hoa nhỏ li ti xanh biếc tinh tế, xem ra, đúng là hoa mỹ mà không dung tục, cao sang mà lại tao nhã.
Bên dưới mày liễu dài nhỏ cong cong là một đôi mắt trong sáng long lanh như có một dòng suối nhỏ chảy qua, đôi môi được vẽ lên một chút son đỏ mọng mượt mà , lại có vẻ no đủ mà mềm mại.
Mặt nàng ngày thường tái nhợt không mang theo huyết sắc thoa chút phấn hồng bột nước, xem ra lại cực kỳ xinh đẹp.
Một thân phượng bào màu đỏ thêu trăm điệp rất đúng phong thái Hoàng hậu, càng làm nổi bật lên dáng người yểu điệu của nàng.
Mặc dù không phải nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là thập phần tú lệ, càng ngắm kỹ lại càng thấy nàng đẹp hơn một phần, thoạt nhìn dĩ nhiên thuận mắt hơn nhiều, rất có ý vị riêng. Dục Húc không muốn thừa nhận, nhưng thật sự là hôm nay nàng rất đẹp. Dịu dàng mà thanh tú.
Toát lên khí chất cao quý, không còn là cái vẻ mặt tái nhợt, dáng người đơn bạc trước kia, cũng không giống dạng nữ tử thấp kém.
Như vậy coi như cũng không uổng hắn đợi suốt nửa canh giờ, một thân lửa giận lúc này vì nàng cũng giảm hơn phân nửa, vì thế khuôn mặt tươi cười nghênh đón nàng: “Không thể tưởng được, Hoàng hậu của trẫm lại có vẻ đẹp mê người như thế này a.”
Hạ Nữ cúi đầu: “Tạ hoàng thượng khích lệ.” Trên mặt như thường không gợn sóng nói, nàng không vì có người khen mà vui sướng. Nếu là nữ tử bình thường, có thể được Thánh Thượng