Editor : Minh Nguyệt Tâm Vy ^^
“Hoàng hậu , nàng nói như vậy cũng có lý, cái này chỉ là hai gốc cây hoa cúc cỏn con, tuy là vừa đẹp lại vừa kỳ lạ nhưng là sao có thể thắng được thiên kiều bá mị trong hậu cung này của trẫm đâu!” Nói xong, hắn liếc xéo mọi người, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu cười.Thoạt nhìn hắn vô cùng quỷ dị!
Hạ nữ chỉ biết cúi đầu, cánh tay hơi hơi đau kia đã nói cho nàng biết, vị hoàng đế này, thập phần không vui vì lí do thoái thác đó của nàng. Nhưng nàng vừa rồi cũng đâu có nói sai. Sự tình vốn là như vậy mà! !
Hơn nữa, người không vì mình, trời tru đất diệt. Nàng cũng là vì muốn cuộc sống nho nhỏ của mình sau này không phải chịu nhiều ánh mắt thiêu đốt quá mức mãnh liệt mà nói chút lời dỗ ngọt. Kết quả vẫn là phải chịu tội rồi!
Quả nhiên, người như nàng vậy, vẫn nên học cái gọi là “im lặng là vàng” thì tốt hơn! ! Ít nhất thì, nói ít sẽ bớt đi được một ít phân tranh!
Mà chúng phi tử lại nhìn không ra Dục Húc là không thật tâm. Chỉ là thấy hắn như thế nói, khóe miệng lại lộ ra một chút nụ cười mê hoặc, đều như bị câu mất hồn, vẻ mặt bày ra nét cười rạng rỡ đến trăm hoa xấu hổ.
Chính là khóe mắt Hạ Nữ vẫn chú ý tới, chỉ có trên mặt Hoa chiêu dung, vẫn cười thản nhiên như trước. Tựa hồ, mang theo một chút đùa cợt, ánh mắt cũng cực kỳ cao ngạo, nhìn những phi tử bên cạnh bị Dục Húc mê hoặc. Ánh mắt kia, rất kỳ quái! Làm Hạ Nữ, không khỏi nhìn nàng nhiều thêm một chút.
Không phải là một nữ tử cực đẹp, ngũ quan trên khuôn mặt tươi tắn, còn cái mũi kia cao thẳng như nhân tài kiệt xuất, xem ra thập phần có cá tính. Chỉ là nếu lấy thẩm mỹ của nữ tử hiện thời đem ra so sánh thì bộ dạng này của nàng có vẻ mang theo một chút tục tằng, tứ chi cũng hơi thô dài, nhìn trông có chút giống nam nhi. Không đủ tư vị nữ nhân.
Nàng lục lại trí nhớ, Ôn nhi đã từng nói với nàng, hình như Hoa chiêu dung này, phụ thân là tướng quân, thuở nhỏ nàng có tập võ, võ công không tệ.
Khi đó Ôn nhi còn đặc biệt nói cho nàng biết, trăm ngàn chớ trêu chọc nàng, bằng không sẽ bị đánh. Nghe nói, Hoa chiêu dung này, tính tình cũng không tốt, chỉ không biết cái vị hoàng đế này vì cái gì mà lại nhịn được nàng lâu như vậy?
Thật là kỳ quái mà? Nàng nhìn về phía một ít ánh sáng vàng, nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Nàng cảm thấy, trong cung này, dường như mỗi người đều không đơn giản! Không, còn có một người đơn giản đó chính là nàng. Hạ Nữ không khỏi cười nhạo chính mình.
Chỉ thấy Tuyết Nguyệt cười thanh tú xinh đẹp, hướng phía Dục Húc liếc mắt tình tứ: “Hoàng thượng nói vậy thực là làm cho bọn tỷ muội đều mắc cỡ chết được! !”
Nàng luôn như thế, mê hoặc mà táo bạo, chính là, Hạ Nữ cảm thấy Dục Húc hẳn là không thích bộ dáng này của nàng mới phải. Nữ nhân, vẫn là ôn nhu hàm súc một chút, mang một ít rụt rè cùng e thẹn, nam nhân mới cảm thấy nhìn mãi không chán . Nhưng mà suy cho cùng nàng cũng không phải nam nhân, lại càng phải là Dục Húc a!
Bởi vì nàng thấy Dục Húc buông tay nàng ra, dùng sức một cái liền ôm chầm lấy Tuyết Nguyệt trước mặt chúng phi tử, cũng không quá tình cảm, chỉ là nhẹ chút điểm điểm chóp mũi của nàng, vẻ mặt sủng nịch nói : ” Nàng a ! Cái miệng nhỏ nhắn cũng đủ hơn cây hoa cúc này gấp trăm lần !”
Nói xong, hắn cúi đầu ngay trước mặt của mọi người, hôn chụt cái miệng kiều diễm ướt át thoa son đỏ mọng của Tuyết Nguyệt, cười đến sáng lạn.
Hoàng đế chết tiệt, quả nhiên là rất biết hưởng thụ mà! !
Chỉ thấy gương mặt Tuyết Nguyệt ửng hồng, môi đẹp nở ra nụ cười duyên dáng nhìn về phía mọi người. Ánh mắt không hề che giấu khinh thường quét qua Hạ Nữ, vẻ mặt đắc ý, như là đang hướng về phía mọi người mà khiêu chiến.
Ở giữa đám người trong sân, trừ bỏ Thanh quý phi thật không có người nào có thể đối mắt với nàng. Hơn nữa theo như nàng thấy, Dục Húc tựa hồ đúng như lời nói của cung nữ, thập phần sủng ái Tuyết Nguyệt. Chỉ là. . . . . .
Nàng quay qua hướng Tuyết