Editor : Minh Nguyệt Tâm Vy
Hạ nữ trừng mắt nhìn Cửu vương đang phát hỏa này, cả giận nói: “Ngươi xem đi! Chuyện này làm sao bây giờ, đúng là chỉ biết gây chuyện! ! Nếu để cho người khác biết ngươi xuất hiện ở trong phòng ngủ của ta, hơn nữa cô nam quả nữ, khi đó ta có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Chỉ sợ ta và ngươi sẽ bị cái tên hoàng đế huynh trưởng kia của ngươi chặt đầu!”
Hắn hơi có vẻ ngượng ngùng đỏ mặt, vừa mới một bụng lửa giận, còn tưởng là thật sự là mình đúng lý, nhưng là đến nơi này một lát, hắn mới nhớ tới làm như vậy chính là thập phần không hợp lễ nghi, đạo đức nha.
Nhìn bộ dạng ủy khuất của hắn, giống hệt như tiểu hài tử vậy, Hạ Nữ có giận đến mấy cũng hết giận.
“Nương nương, nương nương, ngài không có sao chứ? Người cho Ôn nhi vào trong có được không?”
Nghe thanh âm của Ôn nhi, nàng quả nhiên là nóng lòng như lửa đốt rồi, nhìn xung quanh, đáy mắt vừa động, liền kéo Tiểu Cửu đến bên giường, nàng chạy nhanh lên giường giả vờ ngủ:
“Mau lên đây a.”
Nhỏ giọng nói một lần, nhưng thấy Tiểu Cửu vẫn đang đỏ mặt khó xử đứng ở đằng kia, xấu hổ giống hệt như thiếu nữ mười bảy mười tám vậy : “Ta, , , ta không, , , không cần.”
Bộ dạng hắn như thể nàng là sài lang hổ báo sẽ ăn thịt hắn không bằng vậy.
Không thể tưởng được, trong hoàng thất, lại cũng có một nam tử đơn thuần như thế. Không khỏi khiến nàng vừa bực mình vừa buồn cười: “Ngươi nếu không đi lên, không phải là muốn hại ta mới cam tâm chứ?” Lúc này hắn mới rụt rè chèo vào trong giường.
. . . . . .
Ôn nhi đẩy cửa ra, chỉ thấy Hạ Nữ nằm im lặng, giữ nguyên cả áo ngủ một chỗ, tựa hồ thật sự là thập phần mệt mệt mỏi rồi, ngay cả hô hấp cũng nặng nề hơn rất nhiều.
Nàng đau lòng nhìn nàng ấy. Nàng cũng là người thấp kém, mấy năm nay ở trong thâm cung mong tìm biến, có thể leo tới vị trí đại thị nữ, cũng không dễ dàng.
Trong thâm cung, các chủ tử ở giữa tranh đấu, bất luận khi nào, nếu là hơi lơ là cảnh giác, thì đó chính là mạng cũng mất.
Vị hoàng hậu này, có thể nói xuất thân hèn mọn, vẻ ngoài lại bình thường, có chăng chỉ là một tấm lòng thiện lương.
Nhưng là, trong thâm cung này không ai có thể đoán trước được điều gì? ? Trong thâm cung, không có thế lực hùng hậu để dựa vào, không có mỹ mạo tuyệt sắc, là tuyệt đốt sẽ không có được ngày tháng tốt lành.
Hơn nữa, thân ở vị trí hoàng hậu này, phải hết sức nhạy bén, không phải là người bình thường thì có thể an vị được .
Nhẹ nhàng đi tới, vì nàng buông xuống tấm rèm màu phấn hồng. Rồi sau đó nhẹ nhàng ra ngoài đóng cửa lại.
. . . . . .
Trong nháy mắt khi cửa phòng đóng lại, Hạ Nữ quả nhiên là cảm thấy được thanh thản hơn không ít.
Vừa rồi Ôn nhi đột nhiên đứng ở bên giường của nàng, thực sự là dọa nàng nhảy dựng, chỉ sợ nàng ấy nhìn ra manh mối gì, lúc đó xảy ra chuyện lớn mất. May mắn nàng chỉ là buông rèm rồi quay đi.
Bất quá, nàng ấy vừa mới đứng ở bên giường của nàng dường như rất lâu, là đang nhìn cái gì đấy? Hay là đang đang suy nghĩ cái gì?
Dục Hỏa cũng vén chăn lên, thoáng cái thoát ra, như phải bỏng nhảy dựng lên vậy. Vẻ mặt ửng hồng, đầu cũng cúi thấp, không dám nhìn về phía nàng.
Nhưng là nàng cảm thấy, lúc này, tựa hồ hẳn là nàng phải xấu hổ mới đúng, sao giờ ngược lại hắn lại xấu hổ thành cái dạng này đây ? Thật đúng là ‘‘ hoàng thượng không lo mà thái giám đã lo” ! !
“Chỉ là tình huống cấp bách thôi, ngươi cũng không nên nghĩ nhiều về chuyện này nha?” Hạ Nữ nói.
“Ta sẽ không nghĩ nhiều như vậy đâu, ta làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy chứ! Ngươi cho rằng ngươi là Tây Thi tái thế chắc!” Hắn ngẩng đầu, có chút ảo não nói.
Lúc này hắn mới phát hiện, Hạ Nữ đối với hắn, chỉ là một mặt cười cười, nhưng thật ra bình thản như gió, yên lặng như có như không, thoạt nhìn, giống như là chính mình có tật giật