Đợi cho Phượng Tề cung một lần nữa quay lại yên tĩnh, đã là vào buổi trưa.
Nhìn ra ngoài điện, ánh nắng rực rỡ nhưng lại không gay gắt, mà ấm áp khiến cho người khác cảm thấy thư thái, có làn nhó nhẹ thổi qua trên những cành quế, làm từng trận hương thơm nồng đậm lan tỏa khắp trong không gian.
Mây mù u tối có thể là đã đi qua. Nhưng chính là, đêm, còn có thể lại tới, ảm đảm u tối vẫn sẽ còn có thể lại đến.
Cho tới bây giờ, Hạ Nữ chưa bao giờ quá sợ hãi cái gì. Bởi vì hết thảy những lạnh nhạt, nàng đều đã trải qua, nên đã không còn gì khiến nàng có thể quan tâm, không còn gì khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Nhưng là lúc này, nàng mới biết, thực ra nàng cũng là có sợ.
Nàng sợ số mệnh mình nhạt nhòa, sợ thanh xuân cứ thế trôi đi.
Hôm qua Phượng Tề cung gặp chuyện không may, cung nữ ngày đó cùng Xuân Hồng ở một chỗ, hình như tiểu cung nữ tên gọi Như Ý, nhưng cũng thực là không được như ý.
Nàng lo lắng, sợ hãi cho chính mình. Lại vẫn là tránh không khỏi vận rủi tìm đến. Nàng nghĩ Xuân Hồng lúc này hẳn là thập phần khổ sở a?
Nàng ấy xem ra là hết sức quan tâm đến tiểu cung nữ kia.
Mà nàng, lại thích cung nữ tên Xuân Hồng này. Trầm ổn mà thấu hiểu được lòng người, cô gái như thế này, thập phần khó đoán được con người thật của nàng.
Mọi việc dần lắng xuống, nàng lúc này mới nhớ tới là còn một cái hẹn với Tiểu Cửu Vương gia kia. Sợ rằng không đi là không được, nếu để cho người khác đi báo lại là nàng có việc không thể đến được, cũng thật là tìm không ra người nào có thể đi.
Vì thế nàng đành thay đổi một thân y phục nhẹ nhàng, khoan khoái giản dị, váy dài thêu hoa Ngọc Lan cùng hình trăng lưỡi liềm, trên đầu chỉ dùng một cây trâm, tùy ý vén tóc lên. Thật đúng là vẫn như thói quen, một thân y phục bình thường đến không thể bình thường hơn nữa rồi.
Thật không biết những người trong hoàng thất, quan lớn cùng phu nhân kia, tại sao toàn thân đều mang nặng y phục, lại còn bao nhiêu lễ nghi phiền toái như vậy, nhưng là vẫn có thể luôn ngẩng cao đầu mà tươi cười a. Quả thực là không hề đơn giản chút nào.
Đã trễ thế này, cũng không biết Tiểu Cửu có hay không còn chờ ở chỗ đó?
Ai! Nàng vốn là không có tâm tư đi gặp hắn, nhưng là thật sợ hắn chạy đến Phượng Tề cung đi, lại mang thêm phiền toái.
Mới đi tới bên cạnh hồ, đã thấy dưới tàng cây một thân áo tím tươi đẹp nhất phiêu diêu đứng đó.
Cũng là còn chưa có bước đến nhưng đã nghe thấy thanh âm của hắn truyền tới.
“Ngươi làm sao trễ như vậy mới đến a! Để cho ta tại nơi này chờ ngươi lâu như vậy!”
Trong giọng nói lộ vẻ rầu rĩ cùng oán giận.
“Ngươi nếu không muốn chờ cũng có thể đi trước a. Ta đây cũng không nói ngươi thế nào cũng phải chờ ta a!” Nếu là trước đây, Hạ Nữ thật cũng sẽ không cùng hắn so đo, nhưng chính là vừa mới gặp chuyện phiền lòng, tâm tình của nàng vốn là có điểm bực tức, không tự giác, ngữ khí cũng nặng hơn.
Nàng đem tất cả hờn dỗi cùng tức giận chuyện khi nãy ở chỗ Thái Hậu và Hoàng Đế, toàn bộ đều phát tiết ở trên người Tiểu Cửu.
Ai kêu hắn cũng là người hoàng gia, ai kêu hắn chính là hoàng đế đệ đệ đi! Hắn cũng xứng đáng phải chịu cơn tức này!
Tiểu Cửu bị nàng quát, ngược lại là ngây ngẩn cả người, vì thế vội vàng hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Làm sao lại như vậy hung hăng a? Có phải gặp phải chuyện gì không hài lòng hay không?”
Hắn cảm giác, Hạ Nữ là một người luôn thanh nhã cùng trầm mặc, nàng tựa như một cơn gió ngày xuân, tươi mát nhẹ nhàng, mặc kệ mọi người thấy như thế nào, nàng đều là ôn nhu hòa khí tươi cười đến thập phần xinh đẹp, khiến người khác không khỏi say mê thưởng thức. Hắn còn đang suy nghĩ, muốn như thế nào để bắt đầu chuyện tình cùng nàng, mới có thể khiến cho nàng chân chính cảm động mà động tâm với hắn đây.
Xem ra là phát sinh