Từ Đóa nhìn về phía cửa cổng nhà, từ lúc nào mà nơi đó đã xuất hiện vài cái đầu nhỏ, mỗi đứa đều nuốt nước miếng nhìn vào bên trong nhà cô.
Đoạn đường bên ngoài trước nhà cô, có một cậu bé ở độ tuổi không chênh lệch lắm với mấy đứa nhỏ trong nhà, cậu bé đang bị một cô gái trẻ tầm hơn hai mươi mấy tuổi túm lấy, lôi kéo về nhà, bị lôi đi như vậy nên cậu bé vừa khóc vừa gào, nước mắt nước mũi tèm lem.
Đột nhiên Từ Đóa có suy nghĩ, có phải bản thân cô đã tạo nghiệp rồi không?Người phụ nữ trẻ tuổi kia cảm thấy xấu hổ khi bị một nhà già trẻ lớn bé của Từ gia nhìn chằm chằm.
Cô ta ngượng ngùng mà chào hỏi mọi người, trong đầu suy nghĩ một hồi, liền nắm tay con trai vẫn còn đang khóc thút thít vào nhà Từ gia, nói chuyện với bà Từ: “Thím, thím có thể nói cho cháu biết một chút, thịt gấu này nấu thế nào mà thơm như vậy không?”“Cái này thì thím cũng không biết.
” Bà Từ cười cười, lộ ra nếp nhăn ở khóe mắt, “Cháu hỏi Tiểu Đóa thử xem, nồi thịt này do con bé làm.
”“Em gái Tiểu Đóa làm?” Người phụ nữ ngạc nhiên há hốc miệng, quay đầu nhìn Từ Đóa, rồi lại nhìn bà Từ hỏi: “Thím đang nói đùa à?”“Chuyện này cần gì phải nói đùa?” Bà Từ thấy thái độ giật mình không tin