"Chị ấy không lấy là tốt nhất.
" Từ Đóa cau mày, kể cho mọi người cùng nghe về việc hôm qua chị dâu Từ và anh cả không lấy được mật gấu ra, có hơi lo lắng nói: "Mấy loại đồ ăn này mà không biết nấu, là ăn vào dễ bị ngộ độc lắm.
Nếu như chị dâu chỉ vì tức giận, mà không một lời mang đồ đi mất, rồi ăn vào mà có mệnh hệ gì thì phải làm sao?""Không làm sao cả.
" Ông Từ nghe xong thì mặt mày trầm lặng: "Đồ ăn cũng không phải do con bắt nó cầm đi, nếu ăn vào mà sinh bệnh gì, thì cũng là tự làm tự chịu hết.
"Từ Quyên nghe thấy lời này, trong lòng liền khó chịu, vừa định mở miệng nói chuyện thì đã bị Tiểu Đắc Bảo ngờ vực nháy mắt ra hiệu: "Hai ngày trước cậu có viết thư tới, không phải đã bảo rằng ông ngoại rất khỏe mạnh, còn hưởng thọ thêm được hai ba năm nữa hay sao ạ? Sao giờ lại cần mật gấu để trị bệnh rồi?"Lời của cô nói ra bất chợt bị nghẹn nơi ngay cổ.
Việc chị dâu cả Từ trộm đồ xảy ra xong, Từ Đóa cũng không còn hứng thú đi nấu cơm nữa, thậm chí cả ngày cũng không thèm đi vào trong bếp.
Bà Từ cũng không động đến số thịt gấu còn lại, chỉ múc một ít mỡ lợn ra, rồi hầm một nồi đậu xanh to, sau