Núi mưa tí tách làm ướt nhẹp đạo quan nho nhỏ.Lý Bình An cởi đạo bào, chỉ mặc một cái ghế trúc ở trước mái hiên tĩnh toạ nhìn về phía xa, không bao lâu sau đã nhắm lại hai mắt, chạy không còn tâm thần.Linh khí bị nước mưa gột rửa qua đi có thêm mấy phần mát mẻ.Đó là ngày mà trưởng lão Nhan Thịnh rời khỏi Thư Tư, Lý Bình An vẫn không thể xác định được bây giờ mình có thể trở về Vạn Vân tông an ổn hay không.Hôm qua, Vi Viêm Tử nhận được một ngọc phù truyền tin, là trong môn đang hỏi Vi Viêm Tử lúc này có an toàn hay không.Hiển nhiên, thế cục bên Đông Hải vẫn vô cùng khẩn trương, hình như một phần tiên nhân trong môn đã tạm thời mất liên lạc với tông môn.Bây giờ ta cũng không có liên quan gì đến nó.Tiểu tu Ngưng Quang cảnh Lý Bình An nghĩ như vậy.Hắn vốn không phải là người thích hợp với tính khí náo nhiệt, hơn nữa theo hắn thấy, ngoại vật như linh dược, Pháp bảo kém xa cảm ngộ của bản thân đối với đại đạo.Cho dù hiện tại hắn là Nguyên Tiên cảnh, Chân Tiên cảnh, nhưng nếu không có mệnh lệnh của sư môn hạ xuống thì hắn cũng không thể tham gia náo nhiệt này được.- Bình An nha! Mau thử thịt rừng mà bần đạo mới bắt được!Trần Cung Mẫn giơ một quả trứng nướng xuyên qua rừng núi mông lung, xông vào đạo quan liên tục gào to.Lý Bình An thấy thế cũng vui lên.Trần đạo trưởng bình thường rất thích làm chút thịt rừng lập tức có linh khí, điểm này ngược lại là luôn luôn không thay đổi.Lý Bình An đi đến bàn nhỏ, lấy ra hai bình rượu ngon do lão phụ thân nhà mình nhận được, đạo trưởng Trần Cung Mẫn lại chạy tới đạo quan lấy ra một rau dại, đào một chút vị ngọt của Lý Bình An năm đó.Trần Cung Mẫn buồn bực nói:- Vi Viêm Tử đi đâu rồi?- Nói là tu hành về phía sau núi.Lý Bình An đứng thẳng người dậy:- Khí tức cách bên này chỉ khoảng mười dặm, ai biết đang mân mê cái gì.- Chờ chấp sự trở về rồi bần đạo sẽ đi làm một cái cho hắn, chúng ta nhân lúc còn nóng ăn trước.Trần Cung Mẫn túm một cái đùi thỏ kín đáo đưa cho Lý Bình An.Lý Bình An đã rất không trực tiếp ăn, nhìn thấy chân thỏ nướng màu sắc trơn như bôi dầu cũng bị câu lên muốn ăn, cúi đầu cắn một miếng, cẩn thận nhấm nuốt, vị giác lại lần nữa bị tỉnh lại, đáy lòng có cảm giác rất thoả mãn.Đạo mà hắn muốn không phải ở hình dáng mà ở tâm.Hắn đem một chút cảm ngộ nhét vào, tinh tế nhấm nuốt thịt thỏ, nhẹ nhàng thở dài một hơi.- Có gì mà phiền phức không?Trần Cung Mẫn tựa vào thành ghế trúc, uống từng ngụm rượu, vẻ mặt say mê:- Rượu ngon! Thật đúng là đánh trúng tiên nhưỡng! Không giống nhau, tiên nhân ủ rượu chính là không giống với tiên nhân chúng ta!Lý Bình An cười nói:- Khác nhau chỉ ở chỗ uống nhiều đau đầu hay là choáng đầu.- Vừa rồi nghe ngươi thở dài...!Ở trong sơn môn phải chịu khổ rồi à?Trên khuôn mặt trắng nõn nà của Trần Cung Mẫn mang theo mấy phần ý cười, trong mắt cũng nhiều hơn là lo lắng.- Mấy ngày nay, bần đạo nghe chấp sự Vi Viêm Tử nói cha ngươi chết rất nhiều chuyện, không ngờ rằng cha ngươi lại có khí vận cường hãn như vậy.- Uyển An thành này do đạo hữu xây dựng, quả thật là nhìn nhầm thành.- Chuyện này không cần lo lắng, trong môn có nghiêm lệnh không thể nào truyền ra ngoài, bần đạo tự cũng sẽ giữ nghiêm bí mật.- Là ngài vốn đang tiếp xúc không nhiều với phụ thân ta mà.Lý Bình An châm cho mình chén rượu, nhìn rượu có chút rung động, thấp giọng nói:- Bây giờ ta muốn bái một sư phụ làm Chân Tiên cũng có chút khó khăn, nhưng sư phụ có thể cho ta, phụ thân cũng có thể cho ta, cũng không phải là chuyện xấu gì.- Cho dù thiếu sư phụ dẫn dắt tu hành thì hắn cũng không biết sau này mình có đi nhầm đường hay không.- Ngươi cũng thật là phiền não, tiện tay giết người khác.Trần Cung Mẫn cười nói:- Đương đại chưởng môn là không minh tổ sư đồ tôn bối phận, trong môn xem trọng chính là hư bối và thực bối đều xem trọng.- Sư tôn là một người có tu vi, một người có bối phận, đến Thiên Tiên cảnh là có thể cùng Thiên Tiên hắn kết bạn, thực bối chính là thực bối, từ sư đồ liên quan đến truyền thừa.- Thời điểm các vị tiên nhân thu nhận đồ đệ vẫn phải xem thật bối phận, ngươi quả thật không dễ bái sư.- Nhưng mà tốc độ tu hành của ngươi quả thực làm cho bần đạo kinh ngạc, sao ngươi có thể làm được? Có thể đến Ngưng Quang cảnh trong ba năm ngắn ngủi.Lý Bình An đứng thẳng người dậy:- Đó tất nhiên là một phần vận khí, ba phần cơ duyên, sáu phần cố gắng.Trong mắt Trần Cung Mẫn tràn đầy hoài nghi.Lý Bình An chỉ có thể thêm một câu:- Còn có chín phần sự tương trợ to lớn của cha ta.- Ha ha ha ha!Trần Cung Mẫn ngửa đầu cười to, Lý Bình An lắc đầu, tiếp tục gặm đùi thỏ.Ít khi, Lý Bình An chậm rãi tăng thêm một câu:- Có lẽ cha ta đang thăng tiên.Trần Cung Mẫn lập tức không cười nữa, vẻ mặt phức tạp nhìn Lý Bình An, cúi đầu gặm đùi thỏ.Mấy ngụm tiên nhưỡng vào trong bụng, Trần đạo trưởng không nhịn được mà tức giận.- Chênh lệch giữa Luyện Khí sĩ và Luyện Khí sĩ quá lớn!- Luyện Khí sĩ có tư chất tốt sinh ra đã tương hợp, tu hành đột phá như uống nước lạnh, tư chất của chúng ta bình thường, miễn cưỡng có thể tu hành thì sao?- Trong tông môn không quan trọng là tốc độ tiến cảnh tu hành chậm chạp, muốn tu hành tài nguyên còn phải tự mình đi liều, đi đánh.- Vậy thân đâm nhân quả, vậy tâm làm sao có thể luôn luôn giếng cổ không gợn sóng?- Ai!- Đại Giáo chủ của Kim Ngao Đảo ở Đông Hải nói, tu đạo đối với vạn linh là chuyện công bằng, nhưng theo bần đạo thấy, giữa các sinh linh sao có thể công bằng được.Lý Bình An cười nói:- Có thể tu hành, không chỉ là vượt qua chín thành sinh linh sao?- Thật sự là...Trần Cung Mẫn cười nói:- Nghe ngươi nói như vậy, tâm trạng của bần đạo này sẽ dễ chịu hơn nhiều.Lý Bình An bưng bầu rượu lên, nghiêng người nhìn màn mưa tí tách rơi xuống.Hắn thì thào nói:- Sự khác biệt giữa các cá nhân và thế giới này quá lớn, hai chữ công bằng không khác nào nói mộng cho người khác.- Chỉ khác nhau về thể chất à?Trần Cung Mẫn cười cười:- Cách nói này của ngươi đúng là mới lạ, quả thật là như vậy.- Những chuyện này cũng không liên quan gì đến ta và ngươi.Lý Bình An cười nói:- Chúng ta chỉ là một tiểu tu, trước tiên phải thành tiên hỏi lại những chuyện khác, Nguyên Tiên cũng chỉ có thể miễn cưỡng đặt chân trong thiên địa này thôi, chú ý thân chính đầy đủ.Trần Cung Mẫn cười gật đầu, lại hỏi:- Bình An, ngươi chuẩn bị khi nào rời khỏi?- Chính là hai ngày này à?Lý Bình An nói:- Nếu như bên Đông Hải vẫn còn đang đánh, đang tận lực đi về phía tây, để cho chấp sự Vi Viêm Tử dẫn ta, một ngày cũng có thể trở về trong môn.- Có cần ta gửi cho ngươi một tin nhắn không?Trần đạo trưởng cười nói:- Chính là nhờ vào việc viết lên sách trong môn mà bần đạo mới thu được, đệ tử vô cùng ưu tú, có thể nhập ngoại môn tu hành.Sao có thể như vậy được? Lý Bình An nói một câu chính kinh:- Ngài thật đúng là muốn cho ta một phong thư, liền theo ngài vừa nói viết là được rồi, đệ tử nên ưu tú, chính không cần phải viết tiến vào.Trần đạo trưởng sững sờ:- Vừa rồi chỉ là ngữ điệu trò đùa.Lý Bình An nghiêm mặt nói:- Chúng ta chuyện gì cũng phải làm chu toàn một chút, không được để người khác trêu chọc.Trần đạo trưởng tràn đầy khó hiểu:- Cha ngươi bái sư tổ sư trong môn, sao lại có thể cẩn thận từng li từng tí như vậy?- Nhập cẩn thận một chút tóm lại là tốt.Lý Bình An hạ giọng nói:- Bây giờ cha ta chỉ là sắp thăng tiên, mà không phải đạt tới cảnh giới Thiên Tiên, tất cả phúc phận của cha con chúng ta ở trong môn đều do sư tổ bắt nguồn thưởng, vậy cuối cùng là không có rễ, không thể sống lâu dài.Nói đến đây, cha ta dựa vào sư đắc thế, nếu như ngày khác thất thế thì tự sẽ có kẻ ghen ghét ra tay