Tiên Quốc Đại Đế

Dịch Phong Vs Nhạc Nhi


trước sau

Bốn phía tất cả đều là ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, Cổ Nguyệt Thánh tử nhất thời có loại cảm giác như bị đao nhọn đâm ở lưng, lúc trước cứ luôn nhằm vào Hoàng, bây giờ nhìn lại, thật là buồn cười mà!

- Đi!

Cổ Nguyệt Thánh tử trầm giọng nói.

Nơi đây, hắn ở không nổi nữa.

Mang theo bốn người, còn có thi thể của Thường Tứ, nhanh chóng rời khỏi Thiên Thụ quảng trường, lưu lại mấy vạn người tò mò nhìn.

Không bao lâu sau, trên một Phù đảo bên ngoài Thiên Thụ quảng trường.

Cổ Nguyệt Thánh tử mang theo bốn người lạnh lùng nhìn Thiên Thụ quảng trường xa xa.

- Thánh tử, nữ tử tên Hoàng kia, cứ để nàng đi như vậy sao?

Thường Tam cắn chặt hàm răng nói.

Thường Tam không biết, lúc trước Hoàng cùng Cổ Nguyệt đã giao phong qua, mặc dù mình không làm gì được Hoàng, nhưng rất hi vọng Cổ Nguyệt Thánh tử có thể xuất thủ. Báo thù cho đệ đệ của mình.

- Hoàng?

Trên mặt Cổ Nguyệt Thánh tử co rúm lại.

Đối với Hoàng, thậm chí Cổ Nguyệt Thánh tử đã không dám đi trêu chọc nàng rồi, người này để lại cho cha mình đối phó đi.

- Chúng ta còn có nhiệm vụ trọng yếu, mặc dù mất đi Thiên Sách, nhưng mà vẫn còn có Phong Thần Sách!

Cổ Nguyệt Thánh tử lắc lắc đầu nói.

- Dạ!

Thường Tam mang theo vẻ không cam lòng, gật đầu.

Mọi người lần nữa nhìn về Thiên Thụ quảng trường nơi xa.

Thiên Thụ quảng trường, Hoàng mang đến rung động đang được đám cường giả từ từ tiêu hóa. Trong sân cũng đã được thu thập sạch sẽ.

Bảy tám vạn tu giả, trong đó gần bảy vạn là nho tu, là người ủng hộ Diêm Xuyên hay Tư Mã Vân Thiên, rung động lúc trước vừa trôi qua không lâu, đã bị che dấu ở trong từng đợt chờ mong.

Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên, đại hiền đại nho của Cự Lộc thư viện!

Tam phương, sẽ lại làm ra một phen tranh đoạt như thế nào?

- Mời Chỉ Trần Nữ thần chứng kiến, tranh đoạt Phong Thần Sách, bắt đầu!

Mạnh Tử Thu lần nữa kêu lên.

Thiên Thụ quảng trường đột nhiên yên tĩnh.

Vẫn là cái đấu đài kia, chẳng qua là, giờ phút này, đấu đài còn còn là đấu võ nữa, mà là tiến hành đấu văn.

Trên Đấu đài, Nhạc Nghị mang theo hai mươi tên đại nho, chậm rãi bước lên đấu đài!

Diêm Xuyên mang theo Vương Chu, Dịch Phong, Văn Nhược tiên sinh, bước lên đấu đài! Mặc Vũ Hề ôm Miêu Miêu yên lặng ở phía dưới.

Tư Mã Vân Thiên mang theo bảy mươi hai tên đệ tử cũng bước lên đấu đài.

Diêm Xuyên, Tư Mã Vân Thiên, Nhạc Nghị, tạo thành thế chân vạc. Văn đấu chuẩn bị bắt đầu, nho tu bốn phía rối rít nín thở.

- Tranh đoạt Phong Thần Sách, cùng Thiên Sách bất đồng, nhị vị quyết định thắng bại một người trước, lại thông qua khảo nghiệm Cự Lộc thư viện, hay là thông qua khảo nghiệm trước rồi mới tranh giành với nhau?

Nhạc Nghị cười nói.

Diêm Xuyên cùng Tư Mã Vân Thiên liếc mắt nhìn nhau.

- Khảo nghiệm trước!

- Chúng ta sẽ tranh giành sau!

Cơ hồ Tư Mã Vân Thiên cùng Diêm Xuyên đồng thời nói ra.

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Nhạc Nghị gật đầu.

- Cầm kỳ thư họa, chỉ cần có mỗi bên có thể thắng một người trong hai mươi mốt người chúng ta ở trên đài này, cũng đủ để thông qua rồi! Các ngươi muốn khảo nghiệm cái gì trước?

Nhạc Nghị nói.

- Cờ!

Tư Mã Vân Thiên thản nhiên nói.

Diêm Xuyên cùng Nhạc Nghị cũng gật đầu, không có dị nghị!

Phất tay, trên đấu đài, chậm rãi nổi hai cái bàn cờ, dựng ở chính giữa ba người.

- Dịch Phong!

Diêm Xuyên thản nhiên nói.

- Dạ!

Dịch Phong gật đầu.

Nhẹ nhàng phất ống tay áo, Dịch Phong đạp bước tiến lên, gió nhẹ thổi lên tóc mai, thoạt nhìn cực kỳ phóng khoáng không câu chấp.

- Dịch tiên sinh!

- Quả nhiên là Dịch tiên sinh!

......

...

Dưới đài truyền đến từng đợt hưng phấn tiếng động.

Tư Mã Vân Thiên nhìn về phía một đệ tử, đệ tử kia cũng gật đầu đạp bước mà ra.

- Nhị sư huynh của bảy mươi hai đại nho? Trương Thận!

- Tư Mã Vân Thiên trong hàng đệ tử, Kỳ đạo đệ nhất nhân?

......

...

...

Bốn phía nghị luận không ngừng, Nhạc Nghị cũng nhìn rõ người xuất chiến của hai phe, gật đầu, khẽ mĩm cười nói:

- Sớm nghe nói về Kỳ đạo của Dịch tiên sinh cực kỳ kinh người, Nhạc Nghị mong đợi đã lâu!

Vừa nói, Nhạc Nghị gọi một đại nho, cho đại nho kia xuất chiến với Trương Thận, chính mình lại đi về phía bàn cờ của Dịch Phong.

- Nhạc viện chính tự
mình xuất thủ?

- Nghe nói Nhạc viện chủ am hiểu nhất chính là đàn, Kỳ đạo chỉ có thể xếp hạng thứ hai, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn là đại hiền a, so với tên đại nho kia, khẳng định mạnh hơn nhiều!

- Trương Thận đối chiến đại nho, mà Dịch tiên sinh lại đối chiến đại hiền?

- Như vậy không công bình!

......

...

...

Dưới đài có đại lượng âm thanh không cam lòng, nhưng kỳ thủ hai bên đã đều ngồi xuống. Dịch Phong không có khiếp sợ chút nào, ngược lại ảm đạm cười nói:

- Cự Lộc thư viện, đại hiền? Dịch Phong cũng đã mong đợi nhiều năm!

Lẫn nhau khách sáo một chút, Dịch Phong bắt đầu hạ cờ.

- Ba!

Hai bàn cờ, chính thức tiến vào trạng thái đấu cờ.

Dưới đài vô số tu giả thông qua pháp thuật, thấy được bàn cờ trên đài, một đám tập trung tinh thần.

Mà ở Diêm Xuyên đứng phía sau Dịch Phong, cũng là nhìn về phía Tư Mã Vân Thiên cách đó không xa.

Giờ phút này, Tư Mã Vân Thiên không có chú ý đến bàn cờ, mà là nhìn về phía chân khe núi Bách Thánh chính khí đàn nơi xa, nhìn về phía đám người Mạnh Tử Thu.

Hai mắt Tư Mã Vân Thiên híp lại, giống như là đang suy tính cái gì.

Nơi xa, Mạnh Tử Thu nhìn về phía Văn Nhược tiên sinh ở phía sau Diêm Xuyên, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.

Văn Nhược nhìn về phía Mạnh Tử Thu, sắc mặt hiện lên một tia thống khổ. Cha con đối mặt, nhưng chỉ nhìn nhau mà không nói gì, trong lòng hai người cũng không biết là tư vị gì.

Cách xa đại lượng tu giả, Văn Nhược tiên sinh hướng về phía Mạnh Tử Thu, trịnh trọng bái một cái.

Không nói gì, chỉ có bái một cái.

Mạnh Tử Thu thấy thái độ của con mình, nhất thời, trong mắt hiện lên khổ sở, khe khẽ thở dài.

- Ba! Ba! Ba!......

Tiếng Hạ cờ không ngừng vang lên.

- Đa tạ rồi!

Trương Thận thắng được trước tiên. Giúp Tư Mã Vân Thiên thắng một trận.

- Lão sư!

Trương Thận hưng phấn trở lại bẩm báo.

- Ừ!

Tư Mã Vân Thiên gật đầu, vẻ mặt không thay đổi.

Trương Thận trở lại đội ngũ bảy mươi hai đại nho. Tất cả mọi người nhìn về phía Dịch Phong đang đối chiến Nhạc Nghị.

Một người là Dịch tiên sinh, thanh danh lên cao tại hai năm trước, không bại một trận, một người là đại hiền Cự Lộc thư viện, tả viện viện chính, Kỳ đạo của hai bên, đều là đăng phong tạo cực.

Mặc dù chỉ có hạ cờ, cũng không có rót vào pháp thuật, nhưng bầu trời phía trên bàn cờ, nhưng tự dưng sinh ra một trận gió lốc, giống như là làm nổi bật lên sự hung hiểm trên bàn cờ.

Dịch Phong hạ cờ rất nhanh, mặc dù ánh mắt hỗn độn, nhưng kỳ phong lại bén nhọn dị thường, giống như là ngồi ở trong chiến trường, Bài binh bố trận, nhiều đội đại quân đang hướng về Nhạc Nghị mà giết tới.

Nhạc Nghị chỉ dùng kỳ phong tầm thường nhất của Tu Hành giới, giống như là tọa ủng một tông môn, chỉ huy đệ tử tre già măng mọc thay nhau xuất thủ, bốn bề nở hoa, diệu thủ liên tục, giống như là một đám cao thủ của tông môn xuất chiến.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện